Bên này Dương Truy Vân đưa trà xanh xong, đã bắt đầu dạy Vạn Hải Đường mua đồ như thế nào.
Nhưng có một phiền phức, Vạn Hải Đường các nàng đi gấp, ngoại trừ tùy tiện lấy mấy bao quần áo, đồ trang sức vàng bạc kia một cái cũng không dám mang, chỉ sợ bị người đuổi kịp.
"Ta, chỗ ta có một cái vòng tay, là Ngọc Hà tỷ tỷ thưởng cho."
Một tiểu nha hoàn đi ra, kéo vòng tay giấu trên cánh tay xuống, cũng may mắn cánh tay nhỏ của nàng rất gầy, lúc này mới có thể giấu ở phía trên cùng.
Vạn Hải Đường cầm vòng tay, nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình lại có thời điểm lấy đồ của nha hoàn.
"Tiểu Lục à, đây coi như là Vạn ma ma ta nợ ngươi, chờ sau này ta xoay... Đời này ta đại khái không xoay người được nữa, kiếp sau cảm ơn ngươi đi."
Mấy cô nương mua vui trong khổ, đều cười ra tiếng.
Vạn Hải Đường đưa vòng tay cho Tô Lăng, mong mỏi có thể đổi được một cái giá tốt.
Vòng tay này làm bằng bạc, được cái tạo hình tinh xảo khác biệt.
Tô Lăng đặt vòng tay lên cân, hiển thị giá thu về: Mười lượng.
Có/Không, thu về.
"Mười lượng." Tô Lăng báo giá.
Dương Truy lập tức nói: "Vậy thì không mua được xe ba bánh rồi, các ngươi mua xe đẩy đi, xe đẩy đỡ tốn sức, các ngươi có thể thay phiên nhau đẩy, tiền còn lại các ngươi cần mua chén uống nước, bát đũa ăn cơm... Trời ạ, các ngươi thiếu quá nhiều đồ."
Vạn Hải Đường cười to: "Không có việc gì, có thể sống chính là chuyện may mắn lớn rồi."
Lúc này Ngọc Hà đi lên phía trước, nhìn Tô Lăng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tô lão bản, ngươi có thu tóc không?"
Có loại người thực sự đói quá, không muốn bán nữ nhi thì cũng có thể bán tóc, nhưng không biết nơi này có thu hay không.
Tô Lăng nhìn về phía Hoa Hoa.
Hoa Hoa gật đầu, truyền âm: "Thật ra ở thế giới nào cũng có thể bán được."
Tô Lăng gật đầu: "Có, nhưng có thể cần sạch sẽ một chút."
Mấy cô nương một đường chạy trốn tới đây, tóc tai bù xù, nhưng đoán chừng là ăn uống còn tốt cho nên tóc vẫn tính là đen bóng.
Vạn Hải Đường ngăn Ngọc Hà lại, nhìn nàng ấy: "Bán tóc làm gì?"
Ngọc Hà hốc mắt rưng rưng, nức nở nói: "Ta vừa mới hỏi Dương công tử, Dương công tử nói đại ca của ta cầm tiền bán mình của ta cũng không có chăm chỉ đọc sách, mà là cầm đi chạy quan hệ, còn muốn cầu hôn nữ nhi của ân sư... Ta nói sao vừa bán ta, lại tìm ta đòi tiền."
"Dương công tử còn nói, bọn họ đã sớm rời khỏi thư viện... Cho nên bọn họ thật ra căn bản là không nghĩ tới chuộc ta, ta đây phải cắt tóc này, từ nay về sau cắt đứt quan hệ với bọn họ!"
Vạn Hải Đường lại thở dài: "Nếu thật sự thương ngươi thì làm sao bán ngươi vào hoa lâu, đi vào liền ra không được."
"Năm văn tiền một thùng nước, có thể gội đầu nha." Dương Truy Vân lại nhìn về phía Tô Lăng, "Tô tỷ tỷ, có bán thùng không?"
Tô Lăng nghĩ tới cái thùng rẻ tiền: "Có thùng gấp, thu lại mở ra thì tiện, chỉ cần lưỡi dao sắc cắt một cái là rách, phải cẩn thận chút."
Dứt lời, nàng liền đặt hàng lấy ra một cái.
Dương Truy Vân thoáng cái liền hiểu rõ, sau đó lại tìm Tô Lăng mượn kéo, lại hỏi có xà phòng hay không.
"Ta vừa nhìn tóc Tô tỷ tỷ đã biết xà phòng của Tô tỷ tỷ khẳng định tốt, nếu có thể thử một lần thì cả đời này cũng không tiếc." Như vậy cũng có thể tiết kiệm chút tiền cho các nàng.
Tô Lăng dở khóc dở cười, nhưng mà cô càng nhìn Dương Truy Vân thì càng thích nàng.
"Đúng là còn thừa một chút, tặng ngươi, ngươi có muốn tặng người khác hay không không liên quan tới ta." Tô Lăng vừa vặn có một lọ dầu gội còn thừa một nửa, vì vậy đưa tới.
Dương Truy Vân nhìn cái bình này, nhờ Tô Lăng dạy chút liền biết dùng.
"Vị tỷ tỷ này, một văn tiền, đảm bảo cắt gọn gàng."
Dương Truy Vân lấy dụng cụ trong tay ra, đôi mắt cong cong nhìn nàng ấy.
Ngọc Hà ngừng nước mắt, bị chọc cười ra tiếng: "Cảm ơn vị muội muội này, nếu cắt gọn gàng, ta tìm Vạn ma ma xin hai văn tiền."
Dương Truy Vân dạy các nàng mua nước, mang theo các nàng đi tới cách đó không xa, lại để cho các nữ quyến trong nhà giúp các nàng ngăn cản ánh mắt của người khác cho Ngọc Hà gội đầu.
Mấy vị cô nương khác bỗng nhiên nói: "Ngọc Hà gội xong, ta cũng gội một chút, cắt sạch sẽ chút, ngày sau cho dù gặp nhau, chúng ta cũng đã không còn quan hệ gì nữa."
Vạn Hải Đường nắm lấy tóc của mình: "Vậy ta cũng cắt chung đi, trời nóng như vậy, thay vì giữ lại, không bằng đổi tiền bạc, còn có thể ăn một bữa cơm no."
Dương Truy Vân oa một tiếng: "Trời ạ, vậy chẳng phải ta có thể kiếm lời không ít sao."
Mấy cô nương bị nàng chọc, đồng loạt cười ra tiếng, tâm tình khẩn trương chạy trốn một đường cũng giảm bớt không ít.
Bên kia Lăng Vân Hàn và Từ Trường Công cũng nhờ Dương Nguyên Chiêu hỗ trợ giảng giải, mua thùng nước gấp, còn mua hai chén trà xanh.
Lăng Vân Hàn nhìn nước trong vắt trong chén nước, hơi híp mắt, nắm chặt trà xanh trong tay.
Chủ xe này, rốt cuộc là ai?