*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giấc mơ này cuối cùng cũng đã rõ ràng.
Vân Trạch mơ thấy một nam tử cao lớn tay cầm thanh kiếm sắc bén, chém mạnh lên người đang quỳ trên mặt đất.
Thoáng chốc máu tươi ấm áp bắn tung tóe khắp người Vân Trạch, thậm chí Vân Trạch còn có thể ngửi được mùi tanh hôi đó.
Trước mắt mơ hồ tràn ngập màu đỏ như máu, cơ thể Vân Trạch mệt mỏi, chỉ có thể nặng nề quỳ trên mặt đất, cái gì cũng không thấy rõ. Cậu không còn sức nữa.
Cậu vốn là một người bình thường, đột nhiên xuyên tới triều đại xa lạ này, xung quanh đều là đám người lạ lẫm, cho dù sống bao nhiêu năm thì Vân Trạch vẫn không thể thích ứng được.
Giấc mộng của cậu chỉ là cuộc sống bình thản hạnh phúc mà thôi, không cầu hiển hách không cầu phú quý, mỗi ngày vui vẻ sống phóng túng là đủ rồi.
Phủ An Lạc hầu như một ngọn núi lớn đè nặng lên người cậu, trong giấc mơ đó cậu cảm thấy khó thở, chỉ có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
Không biết qua bao lâu, dường như bên cạnh phát ra tiếng đi lại, loáng thoáng có giọng nói mềm mại của nữ tử, trên mặt không biết bị thứ lông mềm gì làm phiền, hai má rất ngứa.
Sau khi say rượu đầu đau muốn nứt, Vân Trạch mở mắt ra.
Cậu đang ngủ trên một cái giường nhỏ không xa lạ gì, Hoan Hỉ nằm trên gối lắc lư đuôi quét lên mặt cậu, một tỳ nữ đứng trước giường: “Vân công tử, cậu tỉnh rồi ạ?”
Vân Trạch nhận ra tỳ nữ này: “Thu Hâm tỷ tỷ, sao ta lại ở chỗ này?”
Vân Trạch biết tỳ nữ tên Thu Hâm này là người của Thụy quận vương, hôm qua Vân Trạch bị tên già Cao Phổ kia chuốc say mèm mất đi ý thức, không biết sao lại tới chỗ Chung Hành rồi..
Thu Hâm khẽ mỉm cười nói: “Nô tỳ gọi người mang nước vào đây.”
Ba bốn tỳ nữ tiến vào hầu hạ Vân Trạch rửa mặt, Vân Trạch cầm khăn lau mặt, tỳ nữ Thu Hâm ở bên cạnh giải thích.
“Đêm qua xe ngựa của Vân đại nhân đi qua Tầm Nguyệt viên, đúng lúc điện hạ trở về, sau khi hai bên đụng phải, Vân đại nhân xuống xe bái kiến điện hạ, điện hạ biết được cậu say ngã trong xe ngựa từ Vân đại nhân.”
“Điện hạ nói với Vân đại nhân, ngài ấy và cậu có quan hệ tốt, có mấy lời muốn nói với Vân công tử cậu, không bằng đêm nay để Vân công ngủ ở chỗ mình, tránh sau khi Vân đại nhân trở về lại còn phải phái người chăm sóc. Vân đại nhân nghe cậu và điện hạ chúng tôi có quan hệ không tệ, trong lòng cực kỳ vui vẻ nên trực tiếp giao cậu cho điện hạ.”
Vân Trạch có thể đoán được tâm trạng vui sướng của An Lạc hầu khi biết mình quen Thụy quận vương.
Chẳng qua nếu An Lạc hầu đã biết chuyện này, sau khi Vân Trạch trở về sẽ không tránh khỏi bị lão truy hỏi. Nói không chừng An Lạc hầu còn muốn Vân Trạch cầu xin Thụy quận vương giúp lão vượt qua cửa ải khó khăn.
Vân Trạch nhận ra áo lót trên người không phải của mình, sắc mặt cậu thay đổi: “Đêm qua ai thay quần áo cho ta?”
Quần áo là do Chung Hành thay, nhưng Thu Hâm không thể nói, nàng hé miệng cười: “Là mấy người bọn tôi thay cho cậu.”
Vân Trạch: “Các ngươi… Có bao nhiêu người?”
Thu Hâm nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của Vân Trạch, trong lòng nàng cảm thấy Vân tiểu công tử đáng yêu ghê gớm, chỉ mím môi cười, gì cũng không chịu nói.
Vân Trạch lại hỏi: “Quần áo ta mặc đâu?”
Thu Hâm thuận miệng nói dối: “Đêm qua điện hạ nói quần áo của cậu có mùi rượu, đặt ở trong phòng sẽ bốc mùi nên đã để bọn tôi ném hết rồi. Ở đây có quần áo mới, mời cậu thay.”
Thật ra quần áo của Vân Trạch bị máu tươi của Cao Phổ nhuộm ướt, dù có giặt cũng không sạch được.
Vân Trạch do dự một lát: “Quận vương đâu?”
“Quận vương đã lên triều từ sớm, có lẽ tầm nửa canh giờ sau sẽ về.” Thu Hâm nói, “Bữa sáng hôm nay gồm các món như bánh xốp tầng, há cảo tôm thủy tinh, bánh hoa hồng, bánh bát trân, mì sợi tơ gà, vằn thắn gà, cháo gạo lứt và nhiều món khác nữa. Tiểu công tử, cậu dậy nếm thử đi?”
Vân Trạch tỉnh lại không thấy Chung Hành đâu, không biết tại sao cậu cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nhưng đêm qua cậu uống say quá, không nhớ ra là chỗ nào không đúng.
Vân Trạch suy tư một lát: “Quận vương cũng phải đi tảo triều hả?”
Thu Hâm ho khan một tiếng: “Đương nhiên rồi, điện hạ nhận được nhiều việc mà.”
Chuyện Cao Phổ bị giết cũng không dấy lên sóng gió lớn gì trên triều đình, cho dù Cao Phổ có quyền cao chức trọng.
Trong mắt mọi người, đây chỉ là một chuyện nhỏ trong rất nhiều chuyện Nhiếp chính vương đã làm mà thôi.
Lúc tảo triều sắp kết thúc, thừa tướng Phùng Khôi đột nhiên nói: “Nửa đêm hôm qua lão thần bị người hầu đánh thức, nói là Lại bộ thượng thư Cao Phổ bị Nhiếp chính vương giết chết, không biết Cao đại nhân phạm phải chuyện gì mà Nhiếp chính vương điện hạ lại muốn giết lão ta, điện hạ không cho chư vị đại thần một công đạo e là mọi người sợ hãi khó an.”
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, phía sau hắn ta có một tấm bình phong, bóng dáng phía sau bình phong thờ ơ ngồi uống trà.
Hắn chưa mở miệng mà Lại bộ thị lang Dương Thống đã mở miệng trước: “Tối hôm qua Cao đại nhân ở trong phủ ta, lão ta say rượu nên đã có lời xúc phạm điện hạ.”
Phùng Khôi nói: “Nhiếp chính vương một lời không vừa ý liền chém chém giết giết, mọi người tin phục kiểu gì được?”
Dương Thống nói: “Quan viên bình thường say rượu lỡ lời, xúc phạm Thiên tử thì thế nào? Đây là tội lớn bất kính, lẽ ra phải bị trảm. Hiện tại Liêu vương điện hạ thay quân chủ nhiếp chính, phụ tá quân vương thống trị thiên hạ, giống như Thiên tử. Cao Phổ uống rượu phạm mạo Liêu vương điện hạ tương đương mạo phạm Thiên tử, chẳng lẽ lão không đáng chết ư?”
Sắc mặt Phùng Khôi lại thay đổi.
Dương Thống quang minh chính nói ra bốn chữ “giống như Thiên tử” ở trước mặt Hoàng đế trên triều đình, đủ để thấy thế lực bên Nhiếp chính vương kiêu ngạo đến cỡ nào.
Sau khi bãi triều, Phùng Khôi cố ý cản ở trước kiệu Chung Hành: “Lão thần Phùng Khôi bái kiến điện hạ.”
Rèm kiệu bị vén lên một góc, Phùng Khôi không thấy khuôn mặt của người đàn ông, chỉ nhìn thấy một mảnh y bào màu đen, trên chất liệu vải hoa đắt tiền thêu hoa văn hình trăn kim tuyến.
Phùng Khôi nói: “Vừa rồi lão thần mạo phạm điện hạ trên điện, trong lòng thật sự áy náy, muốn mời điện hạ đến Phùng phủ làm khách, lão thần bồi tội với ngài.”
Lúc tảo triều không phải Phùng Khôi muốn hỏi tội Chung Hành, với thế lực hiện tại của Chung Hành, ai dám hỏi tội hắn chứ? Chung Hành cưỡng ép Thiên tử hiệu lệnh bách quan, vốn tội ác chồng chất, không hề kém chuyện này.
Phùng Khôi chờ là chờ lúc này.
Chung Hành Ký nhớ nhung Vân Trạch, không rảnh vòng quanh với lão già thối kia: “Ngày khác đi.”
Phùng Khôi mặt dày nói: “Ngày mai được không?”
Chung Hành lạnh lùng đáp: “Được.”
Tuy Chung Hành đã đồng ý, nhưng trong lòng Phùng Khôi cũng không dám ôm nhiều hy vọng. Lão mời Chung Hành nhiều lần rồi, đối phương lại từ chối hết lần này đến lần khác.
Phùng Khôi biết rõ Chung Hành không nhàn rỗi gì. Chung Hành không phải người đắm chìm trong hưởng lạc, hắn có quá nhiều chính sự cần phải xử lý. Công bằng mà nói, Phùng Khôi biết rõ Chung Hành càng có năng lực làm Hoàng đế hơn người đang ngồi trên ngôi vị Hoàng đế hiện tại.
Nhưng một khi thay đổi triều đại, vinh hoa phú quý của Phùng gia và một số nhà khác sẽ không thể giữ được.
Trong mắt Chung Hành không chứa nổi một hạt cát, sẽ không tha cho bọn họ. Mặc dù bọn họ thần phục nhưng cũng chỉ có thể đổi lấy yên ổn ngắn ngủi thôi.
Giống tên tiểu nhân nóng vội Cao Phổ, cho dù Chung Hành đã tiếp nhận lão, chờ khi vắt khô giá trị lợi dụng của lão sẽ trở mặt giết chết.
Chung Hành quá ác nghiệt tuyệt tình.
Lúc trở lại phủ đã không còn sớm, mặt trời mọc rất cao, hôm nay là ngày nắng hiếm thấy, bầu trời như được tắm rửa sạch sẽ. Cây mai ở góc tường đã nở hoa từ nhiều ngày trước, là mai đỏ, màu sắc cực kỳ rực rỡ.
Tối hôm qua Chung Hành mang Vân Trạch trở về, trên người cả hai đều dính máu, Chung Hành không muốn để người khác thay quần áo cho Vân Trạch nên đành phải tự mình làm. Khi cởi áo bào bẩn thỉu xuống, cơ thể thon dài đơn bạc của Vân Trạch tựa như tuyết dưới ánh trăng, không có một chút tì vết.
Chỉ có trên đùi phải có một nốt ruồi rất nhỏ màu đỏ tươi, ẩn tận bên trong, tuy rằng khó chú ý nhưng một khi nhìn tới sẽ cảm thấy ái muội bắt mắt.
Chung Hành bẻ một nhành mai.
Vân Trạch đang dùng bữa sáng, mì sợi tơ nấu rất ngon, súp gà thơm ngọt ngon miệng, vằn thắn càng ăn càng mê, Vân Trạch quét sạch hết.
Chỉ cần không nhắc đến chuyện của Vân gia, tâm trạng Vân Trạch luôn rất tốt.
Sau khi ăn xong Vân Trạch uống một hớp trà, bên ngoài có một bóng dáng cao lớn đi vào, Vân Trạch buông chén trà trong tay xuống: “Quận vương.”
Chung Hành đặt một nhành hoa mai lên bàn: “Đêm qua uống say như vậy, hôm nay vẫn dậy sớm nổi?”
Uống rượu không phải là chuyện tốt, Vân Trạch không biết sau khi mình say có nói lung tung không, cậu rót một tách trà mới đẩy cho Chung Hành: “Hôm qua uống say đúng là bất đắc dĩ, đa tạ Quận vương đã chứa chấp ta.”
Bằng không cậu say khướt bị An Lạc hầu ném về trong viện, Đương Quy không biết chăm sóc như thế nào mới ổn nữa.
Vân Trạch hỏi, “Quận vương, đêm qua ta uống say có nói bậy gì không?”
Chung Hành uống trà: “Hình như có đó.”
Vân Trạch tò mò: “Quận vương, ta nói gì thế?”
Chung Hành như cười như không: “Hiện giờ bổn vương không muốn nói.”
Vân Trạch đẩy bả vai Chung Hành: “Quận vương, huynh nói cho ta biết với được không?”
Chung Hành cầm cổ tay Vân Trạch: “Ngươi nói ngươi thương bổn vương.”
Vân Trạch: “…”
Chung Hành không điên thì người điên là mình.
Chung Hành nhìn phản ứng của Vân Trạch, hắn cười khẽ một tiếng: “Đùa tí thôi, ngươi tin thật à?”
Vân Trạch: “Ta biết ngay là trò đùa mà, nếu ta thật sự nói những lời này thì đêm qua đã bị ngươi ném ra ngoài rồi.”
Chung Hành trông thẳng như thép ấy, sao có thể cho phép bạn cùng giới tính thích mình được?
Chung Hành siết chặt tách trà, gần như muốn bóp nát sứ trắng mỏng: “Ồ? Ta sẽ làm vậy hử? “
Vân Trạch theo bản năng cảm thấy không đúng, cậu ngước lên nhìn ánh mắt Chung Hành.
Hai mắt Chung Hành sâu thăm thẳm, làm người ta không nhìn ra buồn vui yêu ghét, hơn nữa cũng không đoán được tuổi tác của hắn.
Vân Trạch vẫn cho rằng Chung Hành là một nam tử dịu dàng thiện lương, nhưng trong ánh mắt của hắn dường như đang ẩn giấu những thứ khác nữa.
Chung Hành đánh giá Vân Trạch từ trên xuống dưới: “Triều Khế có rất nhiều người có thói nam phong, tiểu công tử hoa nhường nguyệt thẹn, sau này đừng nên tùy tiện uống rượu.”
Lần đầu tiên Vân Trạch biết dung nhan của mình cũng có thể dùng hoa và trăng để hình dung.
Chung Hành uống một hớp trà, nói tiếp: “Cha ngươi tham lam, truy danh trục lợi, nếu lão biết Nhiếp chính vương cũng thích nam sắc, nói không chừng ngày khác sẽ dâng ngươi đến phủ Nhiếp chính vương đấy.”
Tay chân Vân Trạch lập tức lạnh lẽo.
Mặc dù An Lạc hầu chán ghét nam phong, nhưng vì con đường làm quan của lão, không chừng sẽ làm chuyện này thật. Tuy Vân Trạch cho rằng Nhiếp chính vương rất lợi hại, nhưng cậu không hề muốn bị đưa lên giường của một tên đàn ông xa lạ tàn bạo làm vật sở hữu.
Vân Trạch hỏi, “Quận vương có giúp ta không?”
Chung Hành gõ lên trán cậu một cái: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Vân Trạch ôm lấy cánh tay Chung Hành: “Ta biết Quận vương sẽ giúp ta mà.”
“Nếu có một ngày ngươi phát hiện bổn vương không tốt như ngươi nghĩ, lời đồn đãi bên ngoài đều chỉ trích bổn vương, Vân Trạch, ngươi sẽ làm thế nào đây?”
Vân Trạch nói: “Quận vương là người bên phe Nhiếp chính vương, bên ngoài đánh giá huynh sẽ có chỗ không đúng, ta không tin người khác nói gì, ta chỉ tin tưởng những gì mình nhìn thấy thôi.”
Đêm qua khi Chung Hành thay quần áo cho Vân Trạch, hắn rất muốn hôn lên nốt ruồi son ẩn trong đùi cậu.
Nhưng cuối cùng lại không làm gì, bởi hắn muốn Vân Trạch phải thanh tỉnh, để Vân Trạch tận mắt nhìn thấy mình làm vậy.
Hiện tại xem ra, mặc dù Vân Trạch tỉnh táo nhưng cũng hồ đồ y như lúc say rượu.
Vân Trạch thật sự có một khuôn mặt rất dễ lừa.
(bánh xếp tầng)
(há cảo tôm thủy tinh)
(bánh hoa hồng)
(bánh bát trân)
(mì sợi tơ gà)
(vằn thắn gà)
(cháo gạo lứt)