Edit: Huyên + Beta: Andy
Vân Trạch không mua nổi bánh quế hoa chỉ đành uống một chén trà nóng làm nóng cơ thể trong tửu lâu ấm áp, người bên ngoài bí mật nghị luận Nhiếp chính vương ghê gớm, bịa nhiều lời quá đáng cũng không có người đến bắt, nhưng tiên sinh kể chuyện thì không được, trước mặt mọi người, nếu tiên sinh kể chuyện dám công nhiên nhục mạ Nhiếp chính vương thì sẽ bị tướng sĩ từ Liêu Châu kéo xuống loạn đao chém chết.
Cho nên tiên sinh kể chuyện chỉ kể về sự dũng cảm trong quá khứ của Nhiếp chính vương.
Bỏ qua lời đồn đãi trong kinh thành, chỉ nói về hành động mấy năm nay của Chung Hành, Vân Trạch cho rằng đối phương là một nhân vật khó lường. Lúc Chung Hành mười hai tuổi đã theo quân đánh giặc, mười bốn tuổi lập quân công, mười sáu tuổi bắt sống Bắc Địch vương có ý đồ với biên cảnh triều Khế, đoạt năm châu Bắc Địch.
Chung Hành chiến công hiển hách, không phải là mãng phu tứ chi phát triển, lão Liêu Vương qua đời lúc Chung Hành mười chín tuổi, Chung Hành xuất thân con thứ trải qua gió tanh mưa máu lấy được vị trí Liêu vương an định Liêu châu, ẩn mình nghỉ ngơi dưỡng sức ở Liêu Châu vài năm, cuối cùng đánh vào cờ hiệu thanh quân mang binh vào kinh chiếm Minh Đô trở thành Nhiếp chính vương.
Tính ra Chung Hành chưa tới ba mươi tuổi đã dựa vào bản thân đạt được thành tựu không nhỏ.
Buổi chiều Vân Trạch còn phải học đánh đàn, cậu tới triều Khế chỉ mới ba năm, ba năm ngắn ngủi này học được không ít thứ, nhưng cũng không tinh thông. Sau này muốn đặt chân ở kinh thành nhất định phải có chút tài năng và học thức.
Vân Trạch đứng dậy muốn rời đi, dưới chân lại giẫm lên một vùng trơn trượt, Vân Trạch suýt nữa té ngã, bả vai không biết bị ai đẩy mạnh lập tức ngã vào lòng một người xa lạ.
Chung Hành không nghĩ tới Hứa Kính dùng chiêu tổn hại như vậy, hắn nhướng mày nhìn Hứa Kính.
Chóp mũi Vân Trạch đụng phải cánh tay cứng rắn của người đàn ông, cậu vội vàng ngẩng đầu: “Thành thật xin lỗi ——”
Chung Hành lạnh lùng gật đầu.
Hứa Kính đỡ Vân Trạch dậy: “Cậu có bị thương không?”
Vân Trạch nâng mắt lên: “Ta không sao, chỉ là vị công tử này ——”
Trong tay Chung Hành vốn đang cầm một ly trà vân vụ, giờ nước trà bị đổ, trước ngực ướt đẫm, mùa đông mà làm ướt quần áo người ta, Vân Trạch thật sự áy náy.
Chung Hành nói, “Cổ áo ngươi cũng ướt rồi. Tiên sinh, gọi người lấy lò sưởi tay ra đây.”
Hứa Kính vội vàng bảo tiểu nhị trong tửu lâu đi lấy lò sưởi tay.
Vừa rồi Vân Trạch chỉ chú ý đến Chung Hành, hiện tại đột nhiên phát hiện quần áo của mình cũng ướt hơn phân nửa. Cũng may trong tửu lâu ấm áp, chờ lấy lò sưởi tay ra huân một lát, quần áo sẽ nhanh khô thôi.
Chung Hành đưa tay nói: “Mời ngồi, tại hạ Chung Thiệu, không biết danh tính công tử là gì.”
Chung Thiệu?
Vân Trạch đã ghi nhớ tên rất nhiều người trong kinh thành trong đầu, nghe đối phương nói thân phận với mình, Vân Trạch lập tức nhớ ra: “Thì ra là Thụy quận vương, tại hạ Vân Trạch, gia phụ là An Lạc hầu.”
Hứa Kính bảo tiểu nhị mang lò sưởi tay tới, đưa mỗi người một cái, sau đó lại bảo tiểu nhị mang lên hai đĩa điểm tâm: “Công tử, nghe nói điểm tâm của tửu lâu này rất ngon, ta cố ý bảo bọn họ lấy hai phần, ngài và vị công tử này cũng nếm thử đi.”
Bánh quế hoa!
Đôi mắt Vân Trạch sáng lên.
Chung Hành thu vẻ mặt Vân Trạch vào đáy mắt: “Vân công tử, ngươi nếm thử đi.”
Vân Trạch cũng không từ chối, thoải mái cầm một cái lên.
Bánh quế hoa của Sướng Xuân lâu có mùi thơm ngát, là món ăn yêu thích của Vân Trạch sau khi đến triều Khế.
Vân Trạch sống trong phủ An Lạc hầu mỗi ngày cơm canh đạm bạc, ít khi ăn được đồ ăn ngon. Mặc dù Minh Đô có rất nhiều cửa tiệm bánh ngon, nhưng Vân Trạch không có nhiều tiền tiêu vặt, trong tay lúc nào cũng rất túng thiếu.
Chung Hành vốn không cảm thấy những món ăn vặt ngọt này ngon đến mức nào, nhìn Vân Trạch ăn một hồi, hắn cũng muốn nếm thử.
Vân Trạch uống một hớp trà: “Nghe nói quận vương đi Giang Nam, sao đột nhiên lại hồi kinh vậy?”
“Nhiếp chính vương triệu ta trở về,” Chung Hành cười như không cười, “Ta không thể không về.”
Vân Trạch đột nhiên nhớ tới giữa Thụy quận vương và Nhiếp chính vương Chung Hành có quan hệ rất gần, hai người là chú cháu, bối phận của Nhiếp chính vương còn lớn hơn Thụy quận vương.
Hiện tại Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, sau khi hắn tới Minh Đô, Thụy quận vương vốn thân là con tin địa vị nước lên thì thuyền lên, hiện giờ đạt được tự do, có thể đi du ngoạn bất cứ nơi nào.
“Chỉ là bổn vương ở trong kinh cực kỳ khổ sở, mỗi người đều cho rằng Nhiếp chính vương là gian thần đoạt quốc, không muốn kết giao với bổn vương.” Chung Hành nhìn chăm chú vào đôi mắt Vân Trạch, “Bản vương thân đơn bóng chiếc, chỉ có thể ra ngoài uống trà một mình.”
Hứa Kính ở một bên run râu.
Hiện tại Hứa Kính mới biết Chung Hành cải trang thành Thụy quận vương.
Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của Chung Hành thật sự không tệ.
Quan viên dân chúng chửi bới sau lưng Chung Hành rất nhiều, nhưng lén lút quy hàng lại đếm không xuể, Minh Đô và các địa phương có một nửa quan viên văn võ đều nghiêng về phía Chung Hành.
Nếu Thụy quận vương ở kinh thành, xe ngựa trước cửa sẽ nối liền không dứt, người bình thường rất khó gặp mặt được một lần.
Còn thân đơn bóng chiếc, cô độc một mình… Được rồi, Hứa Kính xem như hiểu, hoá ra mình không phải là người, mình chỉ là lão thất phu.
(* Thất phu: quê mùa, thô lỗ…)
Tuy Vân Trạch thông minh, nhưng dù sao cậu cũng còn nhỏ, chỉ cần một Hứa Kính là có thể nhìn thấu tâm tư của Vân Trạch chứ đừng nói đến Chung Hành đùa bỡn quyền mưu khống chế văn võ bách quan.
Hứa Kính trơ mắt nhìn trong mắt Vân Trạch hiện lên một tia kinh ngạc: “Trong kinh có không ít lời đồn đãi liên quan đến Nhiếp chính vương, không nghĩ tới lại mang đến phiền toái cho Thụy quận vương.”
Hai người cùng uống trà ăn bánh, nói chuyện gần nửa canh giờ.
Sắc trời không còn sớm, Vân Trạch còn phải về nhà học đàn, cậu đưa ra lời cáo từ.
Chung Hành nói, “Vân công tử thích bánh quế hoa?”
Vân Trạch không ngờ Chung Hành lại chú ý tới chi tiết nhỏ này, cậu gật đầu: “Ta thích đồ ngọt.”
“Vừa vặn tiên sinh mới đóng gói một phần bánh quế hoa, Vân công tử có thể mang về làm bữa khuya.”
Hứa Kính đưa một gói bánh quế hoa cho Đương Quy.
Vân Trạch ở nơi xa lạ này không được quan tâm nhiều, ngoại trừ Đương Quy ra thì không còn ai khác biết sở thích của cậu, càng không có người quan tâm.
Trong lòng Vân Trạch ấm áp, gật đầu: “Đa tạ quận vương.”
Chờ Vân Trạch rời đi, Chung Hành dùng khăn lau tay: “Trở về phái người dẫn mấy đầu bếp đến chỗ cô.”
Hứa Kính khó hiểu: “Ngài coi trọng Vân công tử? Nếu ngài đòi cậu ấy với An Lạc hầu, mặc dù là con trai trưởng*, nhưng ngại quyền thế của ngài, An Lạc hầu sẽ tự mình dâng lên, cần gì phải hao hết tâm tư như vậy?
(* con vợ cả)
Chung Hành đứng dậy: “Tiên sinh cho rằng cô thấy sắc nổi lòng tham à?”
Nếu không thì sao? Hứa Kính thật sự nghĩ không ra Vân Trạch ngoại trừ khuôn mặt đẹp thì còn có công dụng khác nào.
Tuy Vân Trạch là con trai trưởng của An Lạc hầu, giá trị lợi dụng lại không bằng con cả Vân Dương.
…
Buổi tối tuyết rơi càng lớn, hôm sau trong sân một vùng trắng xóa, Vân Trạch thỉnh an An Lạc hầu và Thái thị rồi trở về viện.
Đột nhiên nghe thấy một tiếng sáo du dương, Vân Trạch dừng chân tại chỗ.
Đương Quy nói: “Nghe tiếng hình như truyền đến từ phía đông, hẳn là Tầm Nguyệt viên, chỗ ở của Thụy quận vương.”
Vân Trạch có ấn tượng rất tốt với Thụy quận vương. Đối phương không chỉ tuấn mỹ nho nhã, hơn nữa tính tình khoan dung rộng lượng, là quân tử khó gặp.
Quan trọng nhất là, Thụy quận vương có thể nhìn ra cậu thích ăn bánh quế hoa, còn cố ý cho cậu một gói bánh quế hoa, vì vậy đêm qua Vân Trạch và Đương Quy đều không bị đói.
Vân Trạch nổi lòng hiếu kỳ: “Ta muốn xem thử có phải Quận vương đang thổi sáo không.”
Đương Quy cười hì hì: “Công tử, sao cậu có thể thấy được? Cậu có thể bay trên mái hiên không? Không thể nào đâu, cậu không thích tập võ mà.”
Một lúc lâu sau, nụ cười của Đương Quy đột nhiên biến mất: “Đừng mà!”
Kháng nghị không có hiệu quả, Vân Trạch giẫm lên vai Đương Quy trèo lên tường. Cậu vốn cho rằng Thụy quận vương không thấy mình, dù sao đâu có ai đang thổi sáo lại nhìn lung tung lên đầu tường, huống chi Tầm Nguyệt viên rắc rối phức tạp, đứng trên bức tường này chưa chắc đã nhìn thấy đối phương.
Không ngờ tới cậu vừa mới thò mặt lên, ánh mắt Thụy quận vương liền rơi vào trên người cậu, tiếng sáo đột nhiên dừng lại.
Chung Hành nhìn Vân Trạch lộ mặt ra từ trên đầu tường, vốn tưởng rằng tính tình Vân Trạch thận trọng, sau khi nghe tiếng sáo sẽ đến bái phỏng từ cửa chính, không nghĩ tới Vân Trạch lại muốn trèo tường qua.
Vân Trạch lên cũng không phải xuống cũng không được, xấu hổ chào hỏi: “Quận vương.”
Đôi lời của tác giả: Công vừa gặp đã thương người ta nhưng hắn sẽ không thừa nhận đâu