Chương 61: Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Phiên bản 18855 chữ

Ngày hôm sau Vân Trạch phát hiện bức tranh thược dược mình vẽ được treo trong thư phòng của Chung Hành.

Vị trí treo cũng khá bắt mắt, hầu như tất cả mọi người ra vào thư phòng Chung Hành đều có thể nhìn thấy.

Vân Trạch viết văn trong thư phòng của Chung Hành theo thường lệ, hôm nay có ba bốn vị văn thần tới. Vân Trạch vừa viết vừa nghe bọn họ đau xót nói một đống lời, Chung Hành thuận miệng ứng phó với bọn họ vài câu, trước khi rời đi bảo bọn họ bình luận về bức tranh thược dược trên tường.

Mấy vị đại nhân tuổi già sức yếu, híp mắt nhìn kỹ.

Bức tranh thược dược này quả thật không tệ, chỉ là trông không giống bút tích của Chung Hành, bọn họ nghĩ Nhiếp chính vương cũng không vẽ hoa gì hay chim chóc gì, e là do vị công tử xinh đẹp bên cạnh Nhiếp chính vương vẽ rồi.

Chung Hành như cười như không hỏi: “Chư vị đại nhân cho rằng bức tranh thược dược này thế nào?”

Một đại nhân trong đó nói: “Tuyệt vời! Rất tuyệt vời! Lão phu sống nửa đời người chưa từng thấy tác phẩm nào xinh đẹp như vậy.”

“Trong bách hoa, tên của nó là cổ xưa nhất, bức tranh ‘Thược Dược’ này sinh động tràn ngập linh khí, hẳn là do vị đại gia nào tạo ra.”

“…”

Vân Trạch nghe bọn họ thổi phồng một hồi, tâm tình Chung Hành không tệ, phất tay cho bọn họ đi xuống.

Khó trách Chung Hành muốn làm Hoàng đế, chỉ cần tay nắm trọng quyền, bảy phần cũng có thể thổi thành mười phần, đen cũng có thể nói thành trắng, chỉ vào một con nai cũng có thể nói đó là ngựa.

Dù sao thì cảm giác được người ta khen ngợi cũng rất thích, Vân Trạch viết xong đặt sang một bên, mình thì đi đến nơi có ánh sáng tối ngủ gật.

Chung Hành vốn tưởng rằng Vân Trạch đang thành thật viết chữ, xoay người nhìn thấy nửa người cậu dựa hết lên bàn, hắn chọc chọc vào eo Vân Trạch: “Đêm qua chúng ta không ngủ chung, tại sao em vẫn ngủ không ngon?”

Vân Trạch khó mà nói là bởi vì mơ thấy Chung Hành, cậu ngáp một cái: “Hôm nay dậy sớm quá.”

Chung Hành kéo cậu qua đặt lên đùi mình: “Ngủ tiếp đi.”

Vân Trạch tìm một vị trí thoải mái trong lòng Chung Hành.

Một lát sau Vân Trạch nhắm mắt sờ trên người Chung Hành, Chung Hành đè cổ tay cậu lại: “Em đang làm gì đấy?”

Vân Trạch: “Bội kiếm của huynh chọt vào mặt ta, ta muốn tháo xuống.”

Chung Hành không đeo bội kiếm trên người, hắn vuốt ve khuôn mặt Vân Trạch, từ mặt mày đến sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi cậu, dừng một lát rồi ấn xuống yết hầu Vân Trạch.

Sinh thần của Phụ quốc công rất nhanh đã đến, Vân Trạch chọn một bộ thư phòng tặng lão gia tử làm lễ vật chúc mừng, bên trong có hai cây bút bạch ngọc phù điêu ngũ long xuyên vân, một gác bút bạch ngọc điêu khắc vân long hí châu, một gác bút bạch ngọc ngọa long, một cặp chặn giấy bạch ngọc điêu long, một cái nghiên mực bạch ngọc song long hí châu, một cái giá mực bạch ngọc đoàn long, những thứ này đều do Vân Trạch tỉ mỉ lựa chọn, một bộ đặt chỉnh tề trong hộp gỗ đàn hương.

Phủ Phụ quốc công người tới người đi xe ngựa như nước, một nửa quan viên Minh Đô đều đến chúc thọ ông.

Nói thế nào Phụ quốc công cũng là cha vợ của An Lạc hầu, An Lạc hầu cũng tới phủ. Lão tới từ sáng sớm, mặc kệ người của Vương gia có cho lão sắc mặt dễ coi hay không lão vẫn ngồi trong viện chờ Vân Trạch.

Mùa hè rất nóng, An Lạc hầu toát mồ hôi cả người, tay cầm quạt quạt không ngừng, có đồng liêu muốn nịnh bợ lão nói chuyện với lão mà lão cũng không để ý tới.

Vất vả lắm mới thấy Vân Trạch tới, An Lạc hầu vội vàng trông mong tiến lại gần: “Trạch nhi.”

Thị vệ phía sau Vân Trạch giao đồ trên tay cho quản gia của phủ Phụ quốc công, Vương Hi Hách đang đón khách với quản gia trong phủ ở cửa trước, vừa nhìn thấy Vân Trạch y lập tức kéo cậu vào trong, thuận tay đẩy An Lạc hầu: “Bên ngoài nóng nực, Hầu gia ngài vào phòng nghỉ ngơi đi thôi.”

Hồi lâu sau An Lạc hầu vẫn chưa lấy lại tinh thần, chờ sau khi phản ứng lại lão không vui thầm mắng: “Đây là con trai trưởng Vương gia à, Vương gia giáo dục con cháu mình kiểu gì vậy?”

Vân Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh họ giải vây cho em.”

Vương Hi Hách cười nói: “Anh biết em nhìn thấy lão là phiền, ông nội cũng không muốn gặp lão, thấy lão như thấy kẻ thù vậy.”

Vân Trạch nhìn thử: “Hôm nay rất náo nhiệt, đủ thứ khẩu âm hỗn tạp, chắc hẳn không chỉ có quan viên Minh Đô đâu nhỉ?”

Vương Hi Hách gật đầu: “Em nói đúng rồi, người từ nơi khác đến rất nhiều, có người là bạn cũ của lão gia tử, ngay cả anh cũng không biết. Thời tiết oi bức quá, anh em ta vào phòng ăn chút dưa hấu ướp lạnh đi, nhân tiện anh có một chuyện muốn hỏi em.”

“Anh họ cứ việc hỏi.”

Phía trước có vài người trẻ tuổi đang đi tới, là Thế tử Thuần Hầu Vu Kinh Mặc và Thế tử Quỳnh Vương Chung Mậu. Vu Kinh Mặc còn nhớ tới chuyện lần trước đắc tội Vân Trạch, hắn ta vừa nhìn thấy Vân Trạch lập tức tiến lên nói: “Vân Trạch, hôm nay vất vả lắm mới gặp được ngươi, lát nữa ta sẽ tự phạt ba chén thỉnh tội với ngươi nhé.”

Vân Trạch nở nụ cười: “Ta và anh họ có chuyện cần nói, gặp lại hai vị Thế tử sau.”

Chung Mậu quay đầu lại nhìn theo bóng lưng hai người, tò mò hỏi: “Ôi, sao ngươi lại khách khí với Vân Trạch như vậy?”

“Không cẩn thận đắc tội cậu ấy, ai biết bối cảnh cậu ấy không tầm thường đâu chứ.”

“Vân Trạch rất tốt, đắc tội cậu ấy tám phần là lỗi của ngươi.” Chung Mậu nói, “Chẳng lẽ cha cậu ấy muốn phế Vân Dương thay thành cậu ấy? Vân Trạch gặp người không thân cũng không sơ, không màng hơn thua, sự khí khái này khiến người ta ngưỡng mộ, nhìn không ra cậu ấy muốn được An Lạc hầu coi trọng.”

Vu Kinh Mặc lắc đầu, hắn ta cũng không nhiều nói, chỉ nói: “Vân Dương nhìn khéo léo thủ đoạn, thực tế vị này biết làm người hơn Vân Dương, ngay cả lão gia tử Vương gia khó tính như vậy cũng muốn trải đường cho đứa cháu ngoại này. Chỉ là bình thường không hiển lộ tài năng, người bên ngoài chỉ chú ý đến khuôn mặt xinh đẹp của cậu ấy, ta thật sự không muốn trở mặt đâu.”

Đi vài bước đến nơi hẻo lánh, Vân Trạch nói: “Anh họ muốn hỏi chuyện gì, hiện tại cứ nói đi.”

“Em có biết Chung Thiệu bị Nhiếp chính vương phái ra chiến trường không?”

Vân Trạch không biết chuyện này, trong phủ chẳng có kẻ nào tiết lộ tin tức này cho cậu cả.

Vương Hi Hách nói: “Chỉ là cảm thấy tò mò thôi, cậu ta không có bản lĩnh hành quân đánh giặc, chẳng lẽ Nhiếp chính vương muốn cậu ta đi phía trước phân chút quân công?”

Vân Trạch cười nói: “Đây là chuyện của bọn họ, anh họ lo lắng gì thế?”

“Khoảng thời gian trước có lẽ ta đã nặng lời.” Vương Hi Hách nói, “Quên đi, không đề cập đến chuyện này nữa. Người của Liễu gia ở Tín thành và Trần gia ở Phất quận đã tới, theo thứ tự là Tam gia và Đại gia của bọn họ, gần đây Liễu gia đắc tội Nhiếp chính vương, em đừng để ý tới bọn họ, còn Trần gia rất được Nhiếp chính vương thưởng thức, Đại gia của Trần gia cũng trở về kinh báo cáo công tác, tính tình gã ta kiêu căng, vừa mới thăng chức lên Thái thú Phất quận, chúng ta cách gã ta xa chút, Tam gia của Liễu gia rất âm trầm, em cũng đừng để ý tới kẻ đó.”

Vương Hi Hách thật lòng nói những lời này.

Y biết tạm thời Nhiếp chính vương không thể cùng động đến hai đại gia tộc đó, nếu đã lựa chọn nâng đỡ Trần gia tước Liễu gia, trong khoảng thời gian này bất kể Trần gia làm chuyện gì quá phận cũng phải nhịn.

Vân Trạch sớm đã nghe nói chuyện này từ Chung Hành, đương nhiên cậu hiểu rõ quan hệ và lợi hại trong đó: “Đa tạ anh họ nhắc nhở.”

Vương Hi Hách chỉ vào một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu xanh lá để râu dê cách đó không xa: “Đó là Tam gia Liễu gia Liễu Thông.”

Lúc này lại có một tên đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặt trắng không râu, hắn ta đang châm chọc lẫn nhau với Tam gia Liễu gia.

Vương Hi Hách nói, “Đây là Trần Thư Đạt, Đại gia Trần gia.”

Vân Trạch gật đầu: “Em nhớ kỹ rồi.”

Mấy ngày trước Trần Thư Đạt đã tới Minh Đô, vừa tới Minh Đô đã chuẩn bị hơn vạn lượng bạc, chiếm được một ít tin tức linh thông.

Một trong những tin tức đó chính là đưa hai thiếu niên cho Nhiếp chính vương nhưng lại không được sủng hạnh, ban đầu Trần Thư Đạt còn cảm thấy kỳ lạ.

Vàng có giá nhưng người thì vô giá, hai thiếu niên này chính là bảo vật vô giá, tướng mạo tuổi tác đều vừa vặn, trên giường còn rất biết cách hầu hạ người khác, có thể quyến rũ kẻ khác đến chết trên người bọn họ, cho dù tìm kiếm toàn bộ Nam Phong quán ở Minh Đô cũng không tìm được ai phong tình hơn hai người này, lúc lão gia tử Trần gia muốn đưa hai người bọn họ ra ngoài, Trần Thư Đạt có hơi không nỡ.

Hắn ta dám khẳng định, chỉ cần Nhiếp chính vương thích nam đàn ông thì không có khả năng không động tâm với hai người này.

Sau đó mới hỏi thăm được từ một người khác, thì ra Nhiếp chính vương rất thích Vương phi của hắn. Đưa hai thiếu niên này đến phủ Nhiếp Chính vương chỉ sợ sẽ ly gián tình cảm vợ chồng người ta, vô duyên vô cớ đắc tội Nhiếp chính vương phi.

Từ khi Trần Thư Đạt nhận được tin tức không một ngày nào được ngủ ngon.

Thấy Tam gia Liễu gia cố ý khiêu khích, tâm tình hắn ta không vui nên đã cãi vã với người ta.

Bọn họ cãi nhau đương nhiên bị Vương Hi Hách kéo ra.

Hai nhà đều có quan hệ không tệ với Vương gia, quyền thế của Vương Hàn Tùng không thể khinh thường, Trần Thư Đạt và Liễu Thông cùng tản ra.

Vân Trạch đứng ở nơi hẻo lánh không người nhìn tất cả.

Cậu lui về phía sau hai bước, không cẩn thận đụng trúng một người.

Vòng eo được nhẹ nhàng đỡ lấy, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Em trai, mấy tháng không thấy đâu, sao em lại gầy như vậy? Phủ Nhiếp chính vương không phải là nơi cho người ở đúng không?”

Vừa nãy Vân Trạch nói chuyện với Vương Hi Hách nên đã điều thị vệ đi nơi khác, giờ chỉ có một mình cậu.

Cậu không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai, cũng chẳng biết đối phương trà trộn vào kiểu gì.

Vân Trạch đẩy tay Vân Dương ra, lạnh lùng châm chọc nói: “Nghe nói mấy tháng nay anh thành thân với công chúa, rất đáng mừng, chúc mừng anh.’

Vân Dương âm trầm nhìn chằm chằm Vân Trạch: “Nơi đó thủ đoạn cao minh hơn em, lặng lẽ rời khỏi phủ An Lạc hầu, anh tìm em khắp nơi gần một hai tháng mới biết em được cha an bài em đến phủ Nhiếp chính vương. Thế nào, hắn có dễ hầu hạ không?”

Vân Trạch nhìn thấy Vân Dương trong lòng không hề thoải mái, cậu lui về phía sau vài bước: “Anh không cần quan tâm đến chuyện của ta, ta tốt hay xấu cũng không liên quan đến Vân gia, cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh.”

Vân Dương bóp cổ Vân Trạch, gã vẫn biết em trai mình nhu nhược dễ bắt nạt, sức lực của Vân Trạch không lớn, Vân Dương dùng sức là có thể bóp chết cậu.

“Không có quan hệ gì? Hai ngày nay hễ cha mở miệng là lấy em ra áp anh, nói em sẽ trở về kế thừa vị trí Thế tử, sao Vân gia có thể không có quan hệ gì với em được?” Vân Dương lạnh lùng nói, “Em tình nguyện thế nào cũng muốn thoát khỏi vũng bùn Vân gia này đúng không? Đáng tiếc quá, trên người em chảy dòng máu Vân gia, không có khả năng chân chính thoát khỏi Vân gia đâu.”

Vân Trạch khó thở, cậu rút dao găm mang theo bên người từ bên hông ra, dùng hết sức lực đâm vào sau vai Vân Dương.

Trong phút chốc “xẹt” một tiếng trầm đục, máu tươi chảy xuống theo tay Vân Trạch, Vân Dương buông tay ra.

Vân Trạch giơ tay tát Vân Dương: “Vân Dương, anh điên rồi sao? Anh lại muốn bóp cổ ta ở chỗ này.”

Vân Dương cười lạnh: “Cái tát cái này thì tính là gì? Thật sự có bản lĩnh trở về Vân gia giết anh đi, ngày nào anh cũng cho em đánh, cho em cắt từng dao một.”

Cả đời này Vân Trạch chán ghét nhất là gặp phải kẻ điên và bệnh kiều, nhất là kẻ không muốn sống.

Gần đây Vân Dương rất không bình thường, tựa như điên rồi ấy, trước kia gã làm chuyện xấu còn biết giấu diếm không cho An Lạc hầu biết, hiện giờ trực tiếp buông lá gan đi làm, Vân Trạch không muốn trở về Vân phủ đối mặt với gã.

Phủ An Lạc hầu không phải là nơi cho người ở, Vân Trạch ở trong đó đè nén vài năm, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành thứ thần kinh như Vân Dương.

Vân Trạch đâm dao găm không sâu, cậu không có sức lực lớn để đâm chết Vân Dương, Vân Dương rút dao găm ra trả lại cho cậu: “Em cho rằng em ở trong mắt Chung Hành là cái thá gì? Trong tay người nắm quyền em chỉ là một đồ chơi nhỏ xinh đẹp mà thôi. Đó là phủ Nhiếp chính vương, không phải nhà em, nhà em chỉ có Vân phủ, anh chờ em trở về lấy vị trí Thế tử.”

Trên cổ Vân Trạch vẫn để lại dấu tay màu xanh, bởi vì làn da của cậu trắng nõn, mấy vết ngón tay này rất rõ ràng.

Cậu ho khan vài tiếng đi hậu viện, Vương Mạn Nương nhìn thấy Vân Trạch thì lắp bắp kinh hãi: “Anh họ, anh tới tìm lão phu nhân ạ?”

Vân Trạch biết Vương Mạn Nương thận trọng, cậu nói: “Em họ, em tìm một chỗ cho anh rửa tay đã.”

Vương Mạn Nương nghe giọng Vân Trạch không bình thường, lúc này mới nhìn thấy trên tay áo Vân Trạch toàn là vết máu, trên cổ cũng có vết ngón tay màu xanh đen, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào ấn tượng với Vân Trạch cảm thấy đối phương sẽ không chủ động gây chuyện.

Nhất là vào sinh thần của Phụ quốc công.

Vương Mạn Nương nói: “Anh họ, anh theo em vào đây. Tang nhi, em đi vào phòng của Đại công tử lấy một bộ quần áo sạch sẽ tới đây, lấy bộ màu xanh ấy, gần giống với bộ trên người của biểu công tử, mặt khác nói với Tiểu Trung lấy một lọ thuốc tan vết bầm.”

Giọng nói Vân Trạch khàn khàn, thoạt nhìn rất đáng thương, Vương Mạn Nương nói: “Hôm nay trong phủ nhiều khách, có phải tên đáng ghét nào đó ghen ghét anh họ nên làm ra chuyện này không? Lát nữa phải nói với lão gia tử và đại ca xử lý gã xả giận cho anh.”

Chuyện này nói ra dài dòng, Vân Trạch và Vân Dương vốn trời sinh không hợp, hiện giờ cậu không muốn nhắc tới việc xấu trong nhà.

Vương Mạn Nương dẫn Vân Trạch đến bên giếng, lấy chút nước để Vân Trạch rửa tay sạch sẽ, vết máu trên quần áo vẫn còn mới, vừa đụng nước chà xát một lần thì không còn nữa, nửa tay áo Vân Trạch ướt đẫm, trông trạng thái không được tốt lắm.

Nha hoàn Tang Nhi của nàng nhanh chóng mang thuốc và quần áo trở lại, Vương Mạn Nương giao những thứ này cho Vân Trạch: “Anh đến chỗ lão phu nhân thay đi, chịu ấm ức gì thì nói với lão phu nhân.”

Vân Trạch cầm theo quần áo đi đến chỗ ở của Vương lão phu nhân, đại nha hoàn bên cạnh Vương lão phu nhân đều rất thích Vân Trạch, các nàng cười hì hì đi đến nói: “Biểu công tử tới rồi ạ? Lão phu nhân đang ở bên trong, hôm nay là ngày vui vẻ, lão phu nhân biết cậu sẽ đến, cậu thích ăn gì cũng có hết, chuẩn bị rất nhiều.”

Vân Trạch nói, “Mấy vị tỷ tỷ, quần áo của ta bị nước trà hắt ướt, vừa mới mượn quần áo của anh họ, có phòng nào trống cho ta thay không?”

Một tỳ nữ dẫn Vân Trạch đi thay quần áo, trong lúc thay quần áo cậu thuận tiện bôi thuốc lên chỗ bị thương.

Vương lão phu nhân lớn tuổi ánh mắt không tốt, hơn nữa ánh sáng trong phòng không được mạnh, bà không chú ý tới vết thương trên cổ Vân Trạch, Vân Trạch ứng phó mấy câu với lão phu nhân, hiện giờ không chỉ thân thể cậu mệt mỏi mà tâm tình cũng không tốt, ngủ một giấc trong sương phòng của lão phu nhân.

Buổi chiều thị vệ đến tìm Vân Trạch, ai Vân Trạch cũng không muốn gặp.

Đi ra ngoài một chuyến trên người có vết thương, cậu cũng không tiện trở về để Chung Hành và Hứa Kính nhìn thấy, đám người Thu Hâm cũng sẽ hỏi đến, tuy rằng mỗi người đều biết quan hệ giữa cậu và Vân Dương không tốt, anh em trong nhà gây gổ động dao sẽ làm người ta âm thầm chê cười. Cậu bảo tỳ nữ đi ra ngoài qua loa với thị vệ mấy câu, nói mình muốn ở lại Vương gia thêm vài ngày, bảo thị vệ về vương phủ nói cho Hứa Kính biết.

Lão nhân gia mẫn cảm hơn, thấy Vân Trạch không ăn cơm trưa, buổi chiều chỉ uống một chút nước ô mai, bà vỗ lưng Vân Trạch hỏi vài câu: “Hôm nay Trạch nhi không vui à? Sinh thần của ông ngoại con sao lại ngủ ở đây?”

Vân Trạch không biết nên nói với lão phu nhân thế nào, rất nhiều lúc Vân Trạch không muốn nói cảm xúc thật sự của mình cho bất kỳ cứ ai, cậu rầu rĩ lấy tay che mắt: “Con nhớ mẹ.”

Lão phu nhân nhớ tới đứa con gái đã qua đời cũng cảm thấy đau buồn, bà đẩy Vân Trạch một chút: “Ngày thường con toàn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ bà vui vẻ, sao ngày vui như hôm nay lại nhắc tới mẹ con? Đứa nhỏ ngoan đừng nghĩ nhiều nữa, ngồi dậy ăn chút gì đó đi, có bánh quế hoa con thích này, bên ngoài có vài phu nhân tới bà cũng không để ý đến các nàng, đặc biệt ở đây trông ông trời con con đấy. Nhanh lên nào.”

Vương lão phu nhân không ngờ rằng Vân Trạch sẽ khóc, lông mi đều là nước mắt, khóe mắt cũng đỏ bừng.

Bà lau mắt cho Vân Trạch, ôm chó con đến chơi với Vân Trạch, vô tình phát hiện trên cổ Vân Trạch có một mảng bầm đen, Vương lão phu nhân kêu lên: “Sao vậy con? Con bị bóp cổ? Người của Vân gia bắt nạt con hả? Bà bảo lão đầu đi tìm Vân Thường Viễn.”

“Đêm qua gặp ác mộng nên tự bóp mình.” Vân Trạch tùy tiện nghĩ ra một cái cớ, “Bà ngoại, bà không cần lo lắng đâu.”

Lúc này một tỳ nữ tiến vào: “Lão phu nhân, đại công tử phái người mời biểu công tử qua đó, nói nửa ngày rồi không thấy biểu công tử, lão thái gia hoài nghi biểu công tử ham chơi chạy trốn.”

Vân Trạch biết hôm nay nhiều người, Phụ quốc công muốn nhân cơ hội này để Vân Trạch xã giao giao tiếp mở rộng nhân mạch.

Chuyện của Vân Dương còn khá tốt, Vân Trạch không muốn đấu với Vân Dương, cậu biết trừ phi Vân Dương chết, bằng không với tính cách của Vân Dương vẫn sẽ còn náo loạn long trời lở đất. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, bằng không Vân Trạch không muốn giết người, Vân Dương làm nhiều việc xấu như vậy rồi sẽ có ngày gặp phải báo ứng thôi.

Cậu mượn son phấn che cổ mình đi ra ngoài.

Quả nhiên là như thế.

Phụ quốc công nghe nói hiện giờ Liễu gia bị Nhiếp chính vương chèn ép nên không có ý định thâm giao với Liễu gia nữa, dù sao quan hệ với Liễu gia, Trần gia đều vì lợi ích.

Trước mắt Trần gia được Nhiếp chính vương sủng tín, sau này Đông Nam có thể do Trần gia độc quyền, Phụ quốc công muốn giữ mối quan hệ tốt với bọn họ.

Phụ quốc công dẫn hai đứa cháu đến trước mặt Trần Thư Đạt, Trần Thư Đạt nói: “Năm năm trước đã từng gặp lão thái gia, năm năm trôi qua, lão thái gia lại không thay đổi gì hết.”

Phụ quốc công cười nói: “Lão phu không thay đổi, nhưng mấy đứa nhỏ này lại thay đổi rất nhiều. Hiền chất ngươi xem, đây là cháu nội ta Vương Hi Hách, cháu ngoại Vân Trạch.”

Trần Thư Đạt nhìn Vương Hi Hách trước, rồi chuyển ánh mắt lên người Vân Trạch: “Tiểu công gia, tiểu Thế tử.”

Hắn ta nghe nói con gái Vương gia gả cho An Lạc hầu, con gái Vương gia được hỏi cưới đàng hoàng, sinh con trai nhất định là Thế tử của Hầu phủ. Khi còn trẻ, Trần Thư Đạt đã nghe nói Vương tiểu thư là mỹ nhân hiếm thấy, sau khi gặp Vân Trạch tin rằng lời đồn là thật.

Xung quanh có người không biết có ý gì, lời lẽ quái đản nói: “Cậu ta không phải Thế tử Hầu phủ, anh cậu ta mới phải.”

Trần Thư Đạt nói, “Thì ra lão thái gia có nhiều cháu ngoại, thật đáng mừng.”

Vân Trạch híp mắt.

Phụ quốc công lạnh mặt nói: “Chỉ có một.”

Trần Thư Đạt: “Chuyện này —— chuyện này ——”

Chẳng lẽ thiên kim của Vương gia là vợ kế?

Vân Trạch thản nhiên nói: “Anh cả vốn là con thứ, Thiên tử có quan hệ tốt với anh ấy nên phong anh ấy làm Thế tử.”

Trần Thư Đạt không phải người Minh Đô, không biết mấy chuyện xấu này, hắn ta xấu hổ: “Thì ra là như thế.”

Vân Trạch nhìn người vừa mới âm dương quái khí trong đám đông, Trần Thư Đạt cũng thuận theo nhìn thoáng qua, kẻ này là công tử của Lang phủ.

Bạn đang đọc Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    2

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!