Chương 39: Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Phiên bản 45725 chữ

Lúc nửa đêm.

Hai nghi phạm trong “mười hai con giáp” sa lưới, tổ chuyên án của cảnh sát tỉnh tiến hành triệu gặp trị an đối với Thạch Man Linh.

Đối với ngành công an mà nói, cảnh sát triệu gặp chia làm hai loại là trị an và hình sự. Mặc dù ý trên mặt chữ không có gì khác biệt lớn, nhưng ý nghĩa thực tế lại khác nhau rất nhiều. Triệu gặp trị an thường thì chỉ nhằm vào đối tượng nghi phạm phạm tội đã được xác thực, còn đối tượng triệu gặp hình sự thì là những nghi phạm chưa được định tội.

Trước mắt, tội thực mà Thạch Man Linh đã phạm phải chỉ có âm mưu giết người, ném Chu Hoằng Nghiên vào sông Trường Giang. Chỉ riêng điều này, cô ta đã phạm vào <Luật quản lí trị an>, bị tiến hành triệu gặp và bắt giữ theo quy định.

Nhưng tất cả mọi người trong tổ chuyên án đều hiểu rằng, những vụ án mạng giết người mà cô ta liên lụy đến cũng không chỉ có một vụ án.

Đêm nay không ai ngủ được.

Trong phòng thẩm vấn, mái tóc dài rối bời của Thạch Man Linh che đi nửa gò má của cô ta. Vì trên chân có vết thương, đáy mắt của cô ta xuất hiện màu xanh đen.

Lúc này, trông cô ta có chút suy sụp và vô cùng mệt mỏi. Hai tay và hai chân của cô ta đều bị cố định vững chắc trên ghế thẩm vấn, chỉ có đôi mắt vẫn sáng rực và để lộ sự bướng bỉnh quật cường.

Trong phòng thẩm vấn tổng cộng có ba người cảnh sát, hai người thư ký, bên trái có đặt một chiếc camera dùng để ghi lại toàn bộ quá trình thẩm vấn. Phụ trách thẩm vấn chính cho Thạch Man Linh là cố vấn đặc biệt của tổ chuyên án, lão đồng chí Trần Trung Lương.

Hai giờ rưỡi sáng, thẩm vấn chính thức bắt đầu.

“Họ tên?”

“Thạch Man Linh.”

“Tuổi tác.”

“25.”

“25 tuổi.” Lão cục trưởng Trần Trung Lương thở dài: “Cô còn rất trẻ, tại sao phải làm những việc này.”

Thạch Man Linh ngẩng đầu lên, cô ta vẫn duy trì sự kiêu ngạo đặc biệt của mình: “Vì tôi không có lựa chọn nào khác. Nếu ông là tôi, ông cũng sẽ làm như vậy.”

“Mỗi một tội phạm giết người đều có phương pháp logic của riêng mình, muốn chứng minh những điều mình làm là đúng, còn muốn thuyết phục người khác chấp nhận logic này của mình.” Còn kiểu tội phạm nào mà lão cục trưởng Trần Trung Lương chưa từng gặp qua? Ông ấy dùng ngôn từ chính nghĩa mà nói: “Nhưng cho dù là lí do gì thì cũng chỉ là cái cớ mà cô bịa ra để bào chữa cho tội lỗi mình gây ra, dùng để thách thức giới hạn cuối cùng của pháp luật và nhân tính.”

“Ông nói thế nào cũng được.” Thạch Man Linh có chút chán nản: “Dù sao tôi cũng mệt rồi.”

Năm cô ta 11 tuổi thì ba ruột không còn nữa, nửa năm sau mẹ cô ta vì uất ức mà qua đời. Cô ta và chị gái được hai gia đình khác nhau nhận nuôi. Nghe nói là có hai nhà giàu nghe được câu chuyện của hai chị em họ, cảm thấy thân thế hai người họ đáng thương nên nhận về làm con gái nuôi.

Thực ra cuộc sống của cô ta rất giàu có đầy đủ, mặc dù ba mẹ nuôi không thân thiết bằng ba mẹ ruột nhưng cũng chưa bao giờ bạc đãi cô ta dù chỉ một chút. Đáng lẽ cô ta nên buông bỏ thù hận, dũng cảm bước về phía trước.

Cho đến năm 15 tuổi, cô ta lên học cấp ba tại trường Trung học Danh Hồ, những thù hận cất dưới đáy lòng kia bất tri bất giác lại bị khơi ra.

Đến tận bây giờ cô ta cũng không biết nên hình dung trường học đó như thế nào.

“Các ông có biết cuộc sống trong trường học quý tộc không? Trong đó toàn là một đám trẻ con nhà giàu đời thứ hai, đời thứ ba. Những nhân vật có tiếng tăm ở bản địa đều đưa con cháu nhà mình vào đó, các bạn học luôn luôn ganh đua so sánh và khoe khoang. Những thứ bọn họ ăn, bọn họ dùng đều là hàng hiệu của nước ngoài. Câu chuyện của bọn họ đều là về kỳ nghỉ hè ở Maldives, nghỉ đông ở Bali.”

Cho dù là trong trường học, những đứa trẻ vị thành niên này cũng sẽ chủ động phân chia giai cấp và cấp độ. Vậy nên, trường học từ lâu đã không phải mảnh đất trong sạch gì, mà là nơi để bọn trẻ khoe khoang và ganh đua so sánh.

Nhất là trong ngôi trường toàn là giới quý tộc này, sự so sánh lại càng gay gắt hơn, bọn trẻ đều học được dáng vẻ của con buôn từ người lớn trong nhà của chúng.

So sánh vật chất chỉ là thứ yếu, điều khiến cô ta khó chịu đến tận xương tủy chính là bọn trẻ không ngừng so sánh và khoe khoang ba mẹ. Bọn họ nói: “Ba của tôi là ông chủ của công ti nào đó, mẹ của tôi là hoa khôi nổi tiếng của nơi nào đó. Mà ba của tôi, mẹ của tôi… ba mẹ của tôi… ha ha ha ha…”

Thạch Man Linh bật cười, một nụ cười vô cùng lạnh giá. Trong tiếng cười không hề có chút vui vẻ, chỉ có sự phẫn nộ vô cùng vô tận: “Dựa vào cái gì mà ba mẹ của mọi người đều sống tốt, còn ba mẹ của tôi đều đã qua đời chứ?”

Vào tình cảnh đó, lửa hận vì mối thù mất đi ba mẹ của cô ta lại bùng cháy trở lại, hơn nữa còn bị người của nhà họ Chu thêm dầu vào lửa: “Còn cả Chu Hoằng Nghiên, cô ta học ở lớp bên cạnh lớp tôi. Cô ta cũng đã từng khoe khoang trước mặt tôi rằng ba của cô ta là Chu Phong Lăng, chủ tịch tập đoàn Tam Lăng, là con trai của nhà giàu nhất vùng. Nhưng khi tôi nghe được tiếng “ba” phát ra từ trong miệng cô ta, tôi luôn cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến mức muốn nôn.”

Khi đó cô ta vừa lên lớp 11, phải đại diện trường học tham gia một trận thi đấu bơi lội. Chu Hoằng Nghiên bỗng chạy đến khoe khoang với cô ta, trận thi đấu này là do ba của cô ấy ủng hộ, tiền thưởng của quán quân cũng là ba của cô ấy bỏ ra. Vẻ mặt đắc ý ngày hôm đó của Chu Hoằng Nghiên, cho đến nay cô ta vẫn không thể quên được.

Thế là sau khi cuộc thi đấu kết thúc, cô ta đưa tiền thưởng cho anh Xà, để anh Xà dùng số tiền đó hủy diệt nhà họ Chu.

Thạch Man Linh lạnh lùng nói: “Chu Hoằng Nghiên gọi “ba” thêm một tiếng, thì tôi càng hận nhà họ Chu nhiều hơn một phần.”

Hoàn cảnh học tập áp lực, sự ganh đua so sánh của bạn học, nội tâm mẫn cảm tự ti của thiếu nữ, còn cả cô con gái Chu Hoằng Nghiên xinh đẹp vẻ vang của kẻ thù. Đó chính là khoảng thời gian cấp ba của cô ta.

Cô ta cũng không hối hận vì những việc mình đã làm: “Tôi và chị tôi, đều sống vì một tín ngưỡng, chính là đòi công lý thay ba mẹ ruột của mình.”

Trần Trung Lương nhìn cô ta chằm chằm, chỉ cảm thấy cô ta vừa đáng hận lại vừa đáng buồn: “Ban đầu cô có thể giảo biện, nói rằng mình chưa từng làm tất cả những điều đó, đến chết cũng không nhận. Có lẽ còn có một con đường sống?”

Nghi phạm có thể nói ra sự thật về những tội ác mà mình đã làm một cách thản nhiên như vậy, nhìn từ góc độ của ông ấy thì cô ta đã từ bỏ hi vọng sống sót.

“Không cần phải làm vậy.” Thạch Man Linh chầm chậm lắc đầu: “Chị gái Giang Nguyệt Sơ của tôi luôn trung thành tuyệt đối với anh Xà, nhưng tôi thì không thích anh Xà. Thực ra anh Xà không khác gì loại người như Chu Phong Lăng, đều là một bộ dạng cao cao tại thượng, quyết định sống chết của người khác, đó là loại người mà tôi hận nhất. Vậy nên, tôi không muốn đi theo anh Xà nữa.”

Tuy rằng hai chị em họ đều là thành viên của mười hai con giáp nhưng chỉ có chị cô ta là người trung thành với tổ chức. Còn cô ta, từ ban đầu đã ghét anh Xà ca. Cho nên, cô ta có thể phản bội anh Xà bất cứ lúc nào, cũng không hề có gánh nặng trong lòng.

Nói ra thì, hai chị em họ và anh Xà cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Khi đôi bên không còn chút giá trị lợi dụng nào nữa thì có thể đường ai nấy đi.

Trần Trung Lương suy nghĩ một lát, tiếp tục hỏi: “Đối với anh Xà, cô hiểu được bao nhiêu?”

Cô ta lắc đầu: “Không hiểu rõ lắm, tôi chỉ cảm thấy anh ta là một người rất giống với Chu Phong Lăng.”

“Là thế nào?”

“Giọng điệu cao cao tại thượng, ngay cả cách nói chuyện cũng khiến tôi nghĩ đến Chu Phong Lăng.”

“Cô rất thân với Chu Phong Lăng sao?”

Thạch Man Linh vẫn lắc đầu: “Ba mẹ tôi là bạn của Chu Phong Lăng, có vài lần ông ta từng đến nhà tôi, tôi đã nhìn ông ta từ xa vài lần. Cái bản mặt đó thực sự rất khiến người ta chán ghét.”

Trần Trung Lương hỏi ngược lại: “Cô có biết chuyện Chu Phong Lăng và vợ của ông ấy đã nhờ ba mẹ nuôi của cô nhận nuôi không?”

“…”

Thạch Man Linh ngẩn người, cô ta im lặng kinh hoàng trong chốc lát, không nói nên bất kỳ lời nào.

Trần Trung Lương thở dài: “Không chỉ có cô, ngay cả việc chị gái của cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Giang cũng là do Chu Phong Lăng cố ý sắp xếp. Mười lăm năm trước, ông ta cũng không hề thấy chết mà không cứu ba ruột của cô, sau khi ông ta biết mình đã tạo nên sai lầm lớn còn bảo vợ mình sắp xếp cho các cô được người giàu nhận nuôi, muốn cho các cô một tương lai tốt. Ai ngờ các cô đều trở thành người có nhân cách vặn vẹo.”

Thạch Man Linh lại càng im lặng, khóe môi cô ta khẽ giật, cuối cùng vẫn không nói được câu gì.

Những năm nay, cô ta và chị gái đều sống trong thù hận và sự mẫn cảm tự ti, sao có thể cảm nhận được sự ấm áp của nhân gian.

Trần Trung Lương tiếp tục nói: “Tổ chuyên án chúng tôi còn điều tra ra thân thế của nạn nhân tử vong thứ hai là Bành Mậu Khánh. Phát hiện ra trước đây ông ta có quan hệ rất thân thiết với ba ruột cô, hai người họ là bạn lớn lên với nhau từ nhỏ, sau này lại cùng làm việc trên một con thuyền. Nhưng chị gái cô lại tự tay g.iết chế.t Bành Mậu Khánh, đúng không?”

“Mười lăm năm trước, Bành Mậu Khánh cũng có mặt tại hiện trường ba tôi bị nhốt dưới nước. Ông ta có dụng cụ lặn nhưng không hề xuống cứu ba tôi.” Nghĩ đến đây, Thạch Man Linh liền nghiến răng nghiến lợi.

Thực ra không chỉ có Bành Mậu Khánh, mà cả những người nghe tin chạy đến xem náo nhiệt, cả những người chụp ảnh kia, trên tay mỗi người bọn họ đều có một chiếc bánh bao, trên đó dính đầy máu của ba cô ta.

Trần Trung Lương thở dài: “Bởi vì một năm trước, con trai nhỏ của Bành Mậu Khánh cũng vừa mới ra đời. Ông ta có thể vứt bỏ vợ con của mình đi cứu ba của cô? Chắc chắn ông ta cũng không hi vọng ba của cô sẽ chết, nhưng ông ta cũng không còn cách nào.”

“Hừ, nói trắng ra là một đám sợ chết, coi mạng của mình là quan trọng hơn mạng của người khác mấy trăm lần.” Thạch Man Linh cười lạnh.

Trần Trung Lương lắc đầu, bỗng nói ra một câu nói khiến người ta kinh ngạc: “Chúng tôi còn điều tra tin tức khi Bành Mậu Khánh ra đời, phát hiện ra rằng khi ông ta còn nhỏ đã được một người họ Bành nhận nuôi, sau này đổi thành họ Bành. Tên thật của ông ta là Chung Mậu Khánh, sinh năm 1975.” Dừng lại một chút, lão cục trưởng thông báo cho cô ta một sự thật: “Ông ta, chính là em trai ruột của ba cô.”

!!!

Gương mặt Thạch Man Linh đã không còn màu máu, cô ta mấp máy môi, thốt ra ba chữ: “Không thể nào.”

Trần Trung Lương lấy ra một bức ảnh đặt trước mặt cô ta: “Đây là ảnh chụp chung lúc còn nhỏ của ba cô và Bành Mậu Khánh, năm đó ông bà nội của cô gặp phải thiên tai nên mới bất đắc dĩ đưa con trai nhỏ là Bành Mậu Khánh cho người khác nuôi.”

Tên thật của ba ruột bọn họ là Chung Mậu Trúc, mà Bành Mậu Khánh vốn tên là Chung Mậu Khánh, hai người họ là anh em ruột.

Thạch Man Linh không dám nhìn bức ảnh này.

Thực ra trong nội tâm cô ta cũng hiểu rằng, trước đây chú Bành Mậu Khánh đối xử với ba rất tốt. Ba cô ta muốn ra nước ngoài đi học để thi lấy giấy phép lặn nước, tiền vốn là mười vạn đều là lộ phí mà Bành Mậu Khánh chu cấp. Đây đâu phải là giao tình giữa bạn bè bình thường.

Trần Trung Lương tiếp tục nói: “Nếu tôi đoán không sai, tám năm trước cô và chị gái cô đã liên hệ với Bành Mậu Khánh, muốn mượn thuyền mành vận chuyển của ông ta để đâm vỡ đập nước, gi.ết ch.ết cả nhà Chu Phong Lăng trong khu biệt thự dưới chân đập nước Danh Hồ để báo thù cho ba mẹ ruột của mình, đúng không?”

“…”

Thạch Man Linh cúi đầu, đây đúng là tác phẩm của cô ta và Giang Nguyệt Sơ, không ngờ rằng lại tiến hành thuận lợi như vậy.

Trần Trung Lương biết rõ lúc đó bọn họ đang làm gì: “Bành Mậu Khánh đã đồng ý với các cô. Ông ta biết rõ nếu làm vỡ đập như vậy thì bản thân sẽ thân bại danh liệt, ông ta sẽ phải đền tiền đến táng gia bại sản, ông ta cũng sẽ phải trốn chui trốn lủi không chốn nương thân. Nhưng ông ta vẫn đồng ý với các cô, cô cho rằng ông ta làm vậy là vì một trăm vạn thù lao kia sao?”

“…”

Thạch Man Linh nhắm chặt hai mắt, đến tận hôm nay cô ta mới hiểu rằng thực ra chú Bành trông có vẻ ngờ nghệch kia vô cùng yêu thương ba của cô ta.

Mùa hè tám năm trước, Bành Mậu Khánh không hề do dự mà đồng ý giúp hai chị em họ, nên mới tạo thành vụ án vỡ đập nước Danh Hồ 26/7 chấn động cả nước. Cho dù sau này điều mà Bành Mậu Khánh phải đối mặt chính là địa ngục, ông ta cũng không hề chùn bước mà đánh cược tuổi già chỉ vì báo thù cho người anh ruột khác họ Chung Mậu Trúc.

Nhưng hai chị em họ chỉ nghĩ rằng ông ta làm vậy là vì tiền.

Trần Trung Lương tổng kết: “Hai chị em nhà họ Chung luôn nhìn thế giới qua một chiếc gương vặn vẹo, cảm thấy nhân loại luôn phải giống như cầm thú, ý mạnh hiếp yếu, chém giết lẫn nhau. Các cô không nhìn thấy chân thành và sự tốt đẹp của tình người, cũng không nhìn thấy ánh sáng và ấm áp đang ở ngay bên cạnh. Năm đó, Bành Mậu Khánh tuyệt đối không có ý không muốn cứu ba của các cô.”

“…”

Nhưng hai chị em họ đã lập mưu giết ông ta, g.iết ch.ết người chú yêu thương ba mình nhất.

Nước mắt Thạch Man Linh rơi như mưa, cô ta bỗng nhiên hiểu được câu nói mà chị mình đã nói vào một tháng trước: “Bành Mậu Khánh đó rất dễ giết, chị giả vờ như đang tế lễ cho ba, ông ta ở bên cạnh ngơ ngẩn nhìn theo. Khi chị đâm cây châm gây mê vào người ông ta, ngay cả giãy giụa ông ta cũng không hề làm. Chị đẩy ông ta vào trong lòng sông, ông ta cũng không phản kháng… Có phải người này bị ngốc rồi không?”

Không, bây giờ cô ta mới hiểu rằng hóa ra chú ấy không muốn làm tổn thương con gái của anh trai, thậm chí cũng không phản kháng sự mưu sát của cháu gái.

Nhưng giờ đã muộn rồi.

Hóa ra bọn họ đã giết một người thân đáng ngưỡng mộ như vậy.

Trần Trung Lương nhìn thấy nước mắt của cô ta, thở dài: “Còn có Trần Chính Thao mà cô tự tay gi.ết ch.ết, ông ta là bạn của ba cô. Ba người họ đều là những đứa trẻ cùng nhau lớn lên trên bến tàu Danh Hồ, từ nhỏ cùng chung hoạn nạn, nhưng lại bị các cô làm hại. Tôi nghĩ, cô xuống dưới đó cũng khó có thể đối mặt với ba ruột Chung Mậu Trúc của cô.”

“…” Thạch Man Linh khóc đến không thở nổi. Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, cô ta không còn chỗ để hối hận.

Trần Trung Lương lại thở dài: “Tình hình cụ thể khi giết hai người họ, còn cả quá trình năm đó mười hai con giáp đã phá hủy đập nước ra sao, cô đều thành thật khai báo ra đi. Đây chính là việc cuối cùng để bù đắp thể diện cho ba ruột cô và hai nạn nhân tử vong sau này đấy.”

Đây cũng là lời khuyên cuối cùng của ông ấy dành cho Thạch Man Linh.

Cả đời này của cô ta đã làm sai vô số chuyện, giờ đã đến lúc cô ta phải đối mặt với  kết quả mà những sai lầm kia mang đến.

***

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Trần Bạc Vũ đến nhà khách thăm Nhan Lôi, nhân tiện mang theo khẩu cung của Thạch Man Linh.

Tối hôm qua, sau khi Nhan Lôi ngất đi Trần Bạc Vũ liền đưa cô quay về.

Từ sáng đến tối ngày hôm nay, anh đã đến cả thảy ba lần. Hai lần trước cô đều đang ngủ rất ngon, anh bèn ngồi trông nom bạn nhỏ Lỗi Lỗi. Anh không yên tâm để đứa bé ở một mình trong phòng nên mời một chị nhân viên vệ sinh đến giúp đỡ chăm sóc hai mẹ con họ.

Chiều tối khi Trần Bạc Vũ lại đến lần thứ ba, chị nhân viên vệ sinh bình luận: “Tôi thấy đứa nhỏ Lỗi Lỗi này vô cùng hiểu chuyện, còn hiểu chuyện hơn cả đứa cháu trai mười tuổi của tôi. Hoàn toàn không cần người khác chăm sóc, thằng bé có thể tự chăm sóc cho mình.”

Đứa bé năm tuổi sao có thể tự chăm sóc cho mình chứ?

Trần Bạc Vũ cho rằng chị ấy đang nói đùa.

Ngay lúc này, tại một nơi khác.

Nhan Lôi đã ngủ cả một ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.

Bạn nhỏ ba ruột đang ngồi ở bên giường cô đọc báo, thấy cô tỉnh lại liền nhảy xuống băng ghế: “Tỉnh rồi?”

“Vâng. Ba à, con ngủ bao lâu rồi?”

Trong đầu cô lúc này mơ mơ màng màng, có một cảm giác hoảng hốt như được trở lại làm người một lần nữa.

“Một ngày rồi, Trần Bạc Vũ không yên tâm về con. Sáng và trưa nay đều đến một lần, còn đưa chút đồ ăn cho con.” Nói rồi, ba cô liền đưa một túi đồ ăn đến. Nhan Lôi nhìn qua, trong đó không chỉ có cơm hộp mà còn có rất nhiều đồ ăn vặt. Cô nhìn xong liền cười: “Ba, Trần Bạc Vũ cũng quan tâm đến ba thật đó.”

“Con người Trần Bạc Vũ không tệ, hôm qua người ta không yên tâm về con, nửa đường còn đưa con đến bệnh viện kiểm tra một lần. Xác nhận con mạnh khỏe xong mới đưa con trở về.” Nhan Quốc Hoa đặt hết mọi hành động của chàng trai này vào trong mắt. Đương nhiên, ứng cử viên cho chức con rể không chỉ có một: “Còn cả Chu Diên kia nữa, lúc trưa cậu ta có đến một lần, mang cho con một bó hoa.”

“Anh Chu đến thăm con? Sao ba không gọi con dậy?” Nhan Lôi ngáp một cái.

Nhan Quốc Hoa hừ một tiếng, dùng giọng mũi phát âm: “Gọi con thế nào? Đêm qua con liều mạng như vậy, bọn họ đều thương con phải đối kháng với hai tên hung thủ, đều không muốn làm phiền con nghỉ ngơi.”

“Con không cảm thấy hai tên hung thủ kia quá khó để đối phó, chỉ là trên đường đi phải leo tường tốn chút sức lực mà thôi.”

Nói xong, Nhan Lôi lấy trong túi ra một cái bánh bao gặm một miếng, là bánh bao nhân thịt bò thơm ngào ngạt.

Nhan Quốc Hoa ngồi bên cạnh cô, bàn tay nhỏ nhắn đánh một cái vào sau gáy cô, gương mặt non nớt tức giận nói: “Sau này không được bốc đồng như vậy nữa biết chưa? Lần này coi như con may mắn, hai tên hung thủ đều không mang theo vũ khí trí mạng gì. Nếu như trên người bọn họ cũng mang theo súng như Dư Triệu Phi thì con nghĩ con là siêu nhân à?”

“Con biết rồi mà ba, lần sau con sẽ không hành động một mình nữa.” Dừng một chút, cô cười tủm tỉm: “Kiểu gì cũng sẽ kéo Trần Bạc Vũ hoặc Chu Diên cùng nhau hành động.”

Đây chính là vấn đề thứ hai mà Nhan Quốc Hoa suy nghĩ: “Con gái, con cảm thấy trong hai người này thì ai tốt hơn?”

“Cái gì tốt hơn ạ?”

“Con muốn ai làm bạn trai của con?”

Nhan Lôi đỏ mặt, tiếp tục gặm bánh bao: “Con không yêu cầu quá cao… con cảm thấy cảnh sát cũng rất không tệ.”

Nhan Quốc Hoa bình luận: “Thằng nhóc Trần Bạc Vũ này không tệ, có lẽ con sẽ có nhiều tiếng nói chung với cậu ta. Nhưng ba nghe nói nhà Chu Diên có rất nhiều tiền, người ta còn là tiến sĩ ngành tâm lý học tội phạm, nếu con và cậu ta ở bên nhau cũng sẽ không bị thiệt.”

Móa, ba cô thật sự nghĩ rằng cô đang tuyển phi tần cho hậu cung, có nhiều đàn ông làm ứng cử viên như vậy à?

Nhan Lôi vừa gặm bánh bao vừa đáp: “Con là người mẹ đơn thân, theo con thấy, cảnh sát Trần có thể coi trọng con cũng không tệ rồi.”

“Nói vậy thì con thích Trần Bạc Vũ?”

“Ài.” Cô nhớ lại hình ảnh anh cõng mình dưới sông lần trước, không khỏi cảm thấy trong lòng ngọt ngào: “Ở bên cạnh Trần Bạc Vũ, con cũng có cảm giác an toàn.”

“Nhưng ba nghe nói cậu ta là một người cuồng công việc, cũng giống như ba trước đây, một lòng một dạ lao đầu vào vụ án. Lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ yêu đương…” Dừng một chút, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa thở dài: “Ba chỉ sợ cậu ta giống như ba trước đây, chỉ lo công việc không chú ý đến gia đình. Năm đó ba cũng để mẹ con sống cô đơn trong một thời gian rất dài.”

Tóm lại, Nhan Quốc Hoa chỉ muốn cho con gái có một chốn đi về tốt mà thôi.

Ông để mắt đến Trần Bạc Vũ, cũng cảm thấy Chu Diên không tệ. Nhưng mang hai người ra so sánh ông cảm thấy Chu Diên mới là người thích hợp với con gái nhất.

Nhan Lôi lại không cho là vậy: “Đó là vì ba và mẹ không có cùng bước tiến, mẹ làm giáo viên, ba làm lãnh đạo cảnh sát hình sự. Nghề nghiệp và lý tưởng của ba mẹ đều khác biệt, đương nhiên sẽ có rất nhiều lúc không thể ở chung với nhau. Nhưng con thì khác, con là người muốn trở thành nữ cục trưởng cảnh sát, sau này con gả cho con trai của cục trưởng cũng là môn đăng hộ đối…”

Cạch.

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Cửa phòng ngủ không hề đóng, Trần Bạc Vũ thậm chí chỉ gõ cửa một cái cửa liền mở ra.

Đúng lúc Nhan Lôi đang nói đến câu “gả cho con trai của cục trưởng cũng là môn đăng hộ đối…”, trong nháy mắt ánh mắt của hai người liền tiếp xúc với nhau.

“…” Nhan Lôi lập tức ngừng nói chuyện, gò má dần dần đỏ lên.

Chết tiệt, vừa rồi cô đang nói cái gì vậy?

Trần Bạc Vũ ho nhẹ, ánh mắt của anh vô cùng bình tĩnh. Đầu tiên là đặt một đống đồ thăm hỏi lên bàn trước, sau đó anh nhìn xung quanh một lần rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô. Tiếp đó, anh thuận tay bế bạn nhỏ Lỗi Lỗi vào lòng, ánh mắt nhìn về phía cô, dường như cô mới là sự quan tâm thật sự trong mắt anh.

Mặt Nhan Lôi lại càng đỏ hơn, chết tiệt, Trần Bạc Vũ ngồi càng gần thì cô lại càng căng thẳng. Dù sao cô cũng là người độc thân từ trong bụng mẹ, không hề có kinh nghiệm.

Thực ra… người họ Trần cuồng công việc nào đó cũng không hề có kinh nghiệm yêu đương, anh ho nhẹ, nói đến việc chính trước: “Thạch Man Linh đã khai hết rồi, bao gồm cả vụ án Trần Chính Thao tử vong năm ngoái cũng là do cô ta làm.”

“Cô ta tuyệt vọng đến vậy sao?”

Nhan Lôi thở dài, thực ra hôm qua khi cô và Thạch Man Linh giằng co, cô đã cảm thấy đối phương thẳng thắn quá mức, dường như cô ta đã sớm dự đBa giờ mười phút sáng, cuộc thẩm vấn thứ hai bắt đầu. 

Nghi phạm: Trần Lăng Huy 

Tuổi: 25 

Tội danh: tội chống người thi hành công vụ, tội tàng trữ súng trái phép, tội cố ý gây thương tích… 

Đây là lần thứ tư Trần Trung Lương thẩm vấn Trần Lăng Huy. Ba lần thẩm vấn trước, Trần Lăng Huy chỉ khai báo sự thật về tội danh của mình, chứ không nói rõ cho cảnh sát biết manh mối về anh Xà.

Không biết là do ôm lấy tâm lý may mắn hay nguyên nhân nào khác mà Trần Lăng Huy vẫn luôn rất trung thành với anh Xà, tuyệt đối không mở miệng nói về chuyện của anh ta.

Nhưng lần này, Trần Trung Lương có ý định đột phá phòng tuyến tâm lý cuối cùng của nghi phạm.

Trước khi cuộc thẩm vấn chính thức bắt đầu, Trần Trung Lương đã phát một đoạn video thẩm vấn, nói cho cậu ta biết: “Ba của cậu, Trần Chính Thao bị Thạch Mạn Linh giế.t c.hết do lời xúi giục của Xà ca, đó là chân tướng sự thật mà cậu luôn muốn truy tìm.” 

Hai mắt Trần Lăng Huy lập tức đỏ lên. 

Hung thủ sát hại ba cậu ta sa lưới, hoàn toàn phá bỏ sự trung thành cuối cùng của cậu ta với anh Xà.

Im lặng một hồi lâu, Trần Lăng Huy trở nên chán nản, cuối cùng dứt khoát nói: “Ông muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

Trần Trung Lương hỏi: “Nghe nói một ngày trước khi đập chứa nước Danh Hồ bị vỡ, cậu từng đi tìm Bạch Vi Vi, bảo cô ta nhắc nhở chị gái Bạch Tường Tường rời khỏi khu dân cư Danh Hồ, phải không?” 

“Đúng.” Trần Lăng Huy thẳng thắn nói: “Thật ra tôi không biết Bạch Tường Tường, cho nên tôi đi tới nhà em gái cô ấy Bạch Vi Vi, bảo Bạch Vi Vi truyền tin tức này giúp tôi.”

“Là ai bảo cậu nói với Bạch Tường Tường tranh thủ thời gian chạy đi.”

“Ạn Xà.”

Trần Lăng Huy nói ra hai chữ này.

Trần Trung Lương cũng không cảm thấy bất ngờ, lúc ấy trong mười hai con giáp Trần Lăng Huy chỉ biết anh em họ Dư, mà anh em họ Dư lại không quen biết Bạch Tường Tường. Có thể khiến cho Trần Lăng Huy bướng bỉnh cứng đầu tự chạy tới nhà họ Bạch truyền tin mật, người như vậy có khả năng lớn nhất là anh Xà. 

Chỉ có anh Xà nói, Trần Lăng Huy mới nghe theo, cho nên anh Xà là người không muốn thấy Bạch Tường Tường gặp chuyện không may.

Nói cách khác, anh Xà là người quen biết Bạch Tường Tường, có lẽ quan hệ của hai người cũng không tệ lắm. 

Trần Trung Lương nhớ kỹ manh mối này, ông ấy tiếp tục hỏi: “Trước khi xảy ra vụ vỡ đê ngày 26/7, trường học vẫn còn được nghỉ hè, cậu liên hệ với anh Xà như thế nào?”

“Anh Xà sẽ dùng điện thoại công cộng chỉ huy chúng tôi hành động.” Trần Lăng Huy nhớ lại: “Khi đó điện thoại thông minh còn chưa phổ biến, trên đường phố đều là bốt điện thoại công cộng. Vài hôm trước khi tiến hành kế hoạch, anh Xà sẽ dùng điện thoại công cộng gọi đến nhà chúng tôi. Anh Xà còn nhắc nhở tôi xóa lịch sử cuộc trò chuyện sau khi gọi xong.”

Theo như lời Trần Lăng Huy nói, tám năm trước, cậu ta vô tình nhìn thấy bài đăng của anh Xà trên trang của trường, do không vừa ý với thầy giáo dạy mỹ thuật, cậu ta đã gửi một tin nhắn cho chủ bài đăng kia, nói sẽ trợ giúp anh ta phá hủy đập chứa nước Danh Hồ.

Anh Xà trả lời, cần cậu ta tự giới thiệu để biểu đạt lòng trung thành. Cho nên, cậu ta đã nói rõ hoàn cảnh gia đình cho anh Xà biết, trong đó gồm cả số điện thoại nhà của cậu ta.

Trần Trung Lương chú ý tới chi tiết này: “Sao anh Xà có thể xác định lòng trung thành của cậu? Chỉ cần xem tin nhắn riêng của cậu thôi sao?” 

“Không phải, sau khi liên hệ với tôi, anh Xà đã gửi một bản khai cho tôi, để tôi điền động cơ phá hủy đê của mình. Tôi điền hết rồi gửi lại, một tuần sau, anh Xà mới gửi cho tôi mã số của nhóm [Thuyền cứu nạn Noah], sau đó tôi được thêm vào nhóm. Anh Xà còn từng nói chuyện riêng với tôi, anh Xà là một người làm việc rất cẩn thận.” 

Trần Trung Lương lại ghi nhớ manh mối này, ông ấy tiếp tục hỏi: “Cậu còn nhớ mã số của nhóm [Thuyền cứu nạn Noah] không?” 

“Không nhớ, đã tám năm rồi, ai còn nhớ rõ dãy số dài như vậy nữa chứ.” 

“Vậy còn hòm thư của anh ta?” 

Trần Lăng Huy nói: “Tôi đã điều tra vị trí hòm thư của anh Xà, đó là hòm thư nước ngoài, tôi đoán có thể anh Xà đang ở nước ngoài.”

“Đừng nghĩ phức tạp như vậy. ” 

Trần Trung Lương phán đoán, anh Xà có thể dẫn dắt mười hai người, hơn nữa còn biết rõ động cơ bọn họ muốn phá hủy đập chứa nước đều là sự thật. Điều này chứng tỏ anh Xà hiểu rất rõ trường Trung học Danh Hồ này, thậm chí còn biết rõ thông tin của mười hai học sinh này.

Từ tất cả những điều trên, có thể thấy anh Xà từng học ở trường Trung học Danh Hồ, hoặc anh ta chính là giáo viên ở trong trường.

Thẩm vấn Trần Lăng Huy xong, Trần Trung Lương cất laptop, đi ra khỏi phòng thẩm vấn. 

Đêm nay, bọn họ… lại tiến đến gần anh Xà thêm một bước. 

***

Sáng sớm hôm sau về đến nhà, Trần Trung Lương nhìn tập tài liệu trong chốc lát, chợt nghe thấy giọng nói của con trai ở dưới lầu. 

Trần Bạc Vũ trở về từ tối hôm qua, hai ba con còn chưa trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng Trần Trung Lương nghe tiếng bước chân của con trai đã biết tâm trạng của anh có chút phức tạp. 

Ngọn đèn chiếu sáng mái tóc bạc của ông ấy, Trần Trung Lương sắp xếp lại tài liệu trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, mà hỏi: “Sao thế, cô Nhan kia không muốn mang theo con trai đến nhà chúng ta ở à?” 

“… Ba, sao ba biết ạ?!” 

Trần Bạc Vũ sửng sốt, hôm qua anh mới quyết định mời Nhan Lôi đến nhà mình ở, trước đó cũng chưa từng nói chuyện này với ba.

Nhưng Trần Trung Lương là ai nào? Năm đó ông ấy từng là tình báo viên trong quân đội, về sau được điều đến chính phủ tỉnh làm công tác điều tra tội phạm, khả năng của ông ấy không phải thứ mà sức trẻ của con trai có thể sánh được.

Suy nghĩ tinh tế, tỉ mỉ cũng là đặc điểm của những người như ông ấy: “Chiều hôm qua con còn chưa họp xong đã vội vàng đến gặp cô Nhan, còn chào hỏi với bảo vệ, nói nếu có cô Nhan tới đây thì thông báo ngay cho con.” Dừng một chút, ông ấy nói tiếp: “Không phải con muốn mời cô Nhan đến nhà chúng ta ở thì tại sao phải làm nhiều chuyện như vậy?” 

Đúng là cái gì cũng không thể qua mắt được ông ấy, Trần Bạc Vũ chịu phục: “Ba, cô ấy và con trai ở trong khách sạn, con rất lo lắng.” 

“Cô Nhan từ chối con rồi à?” Ông ấy bình tĩnh hỏi.

“Không phải từ chối, cô ấy nói muốn suy nghĩ thật kỹ, ngày mai sẽ cho con một đáp án.” Trong giọng nói của Trần Bạc Vũ có một chút lo lắng.

Câu trả lời của Nhan Lôi cũng không nằm ngoài dự đoán của anh, đề nghị tối hôm qua quá đột ngột. Dù sao bọn họ cũng chưa xác định quan hệ chính thức, Nhan Lôi có điều băn khoăn cũng là chuyện bình thường. 

“Vậy các con thảo luận về vụ án tới muộn như vậy sao?” Trần Trung Lương lập tức đoán ra. 

“Vâng.” Ở trước mặt người ba rành rọt, anh chỉ có thể thẳng thắn trả lời: “Nhan Lôi và con phân tích các tình tiết của vụ án, vụ án mưu sát Bành Mậu Khánh được thực hiện rất hoàn hảo. Đây không thể do chị em họ Chung bày ra được, con và cô ấy đều nhất trí rằng nhất định là anh Xà xúi giục Giang Nguyệt Sơ làm như vậy, thủ pháp che giấu cũng rất giống đặc điểm của anh Xà.” 

Ông ấy khẽ gật đầu, ông ấy điều tra vụ án này gần một tháng, càng phân tích sâu thủ đoạn của anh Xà, lại càng cảm thấy: “Tên anh Xà này không phải người thường, ít nhất sẽ không phải là một thiếu niên bình thường hay một giáo viên dạy trong trường. Khả năng thao túng tâm lí của anh ta có thể nói là tinh túy của ngành bán hàng đa cấp, ba nghi ngờ anh ta từng làm trong ngành bán hàng đa cấp.”

Mười hai con giáp đều rất phục tùng anh Xà, Dư Triệu Phi và Giang Nguyệt Sơ vẫn luôn một lòng với anh ta, hơn nữa đây cũng giống như bị tổ chức bán hàng đa cấp tẩy não, không phải sao? 

“Vậy thì theo cách này, phạm vi tìm kiếm cũng rất lớn.” Trần Bạc Vũ đồng ý với quan điểm của ba: “Anh Xà có thể là nhân viên ở ngoài trường.” 

“Phạm vi rộng đến đâu cũng phải điều tra.”

Trần Trung Lương thở dài, bọn họ vẫn luôn ở ngoài sáng, còn anh Xà thì ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, cảm giác này thật khó chịu.

Mặt khác, ông ấy cũng rất quan tâm đến chuyện tình cảm của con trai: “Cô Nhan đó, ở hội nghị lần trước ba đã thấy. Theo quan sát của ba cô ấy có cách lý giải về tội phạm rất độc đáo, hoặc cô ấy chính là chuyên gia tâm lý học tội phạm, hoặc sau lưng cô ấy có cao nhân chỉ điểm.”

“Cao nhân chỉ điểm?” 

Trần Bạc Vũ không biết lời này của ba là có ý gì.

Trần Trung Lương cười, ông ấy cảm thấy con trai vẫn còn non trẻ quá: “Con không nhìn ra sao? Ánh mắt của cô ấy rất trong sáng, ngay thẳng, không phù hợp với cách phá án cẩn thận và năng lực tư duy của cô ấy, cô bé này….. rất thú vị.” 

Những người làm việc trong ngành tội phạm học đều có một cảm nhận đặc biệt về bản chất của con người.

Thường thì bọn họ có thể phán đoán bản chất của một người trong một vài từ.

Trần Trung Lương đồng ý cho con trai theo đuổi Nhan Lôi đã có con, không phải người làm ba như ông ấy suy nghĩ thoáng, mà là Nhan Lôi quả thực không tầm thường. 

Nhìn sơ qua, ông ấy đã có thể nhìn ra Nhan Lôi là một cô gái tốt, đặc biệt là trên người cô mang một cảm giác ngay thẳng, nghiêm nghị đặc biệt, điều này vô cùng hiếm thấy ở người trẻ tuổi. 

Cho nên con trai yêu thích cô, người làm ba như ông ấy cũng không ngạc nhiên, đến ông ấy còn thích người trẻ tuổi như vậy mà. 

Nhưng ông ấy lại không nhìn thấu được nguồn gốc của khả năng phán đoán tinh tế của Nhan Lôi.

Mặt khác. 

Nhan Lôi cũng suy nghĩ suốt cả đêm, rốt cuộc mình có nên tới nhà họ Trần không? 

Tối hôm qua, khi nghe Trần Bạc Vũ mời cô tới nhà anh ở, khỏi nói cô vui mừng tới cỡ nào.

Thử nghĩ mà xem, tới nhà của nam thần… a… a…, ở chung a… a… a… đây nhất định là đãi ngộ của nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình!

Ngẫm lại thì quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật… 

Ngẫm lại mỗi ngày ở chung dưới một mái nhà, lâu ngày nảy sinh tình cảm… 

“Khụ khụ.” Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa ho khan, thức tỉnh cô gái đang “ch.ảy nước dãi”.

Đúng rồi, cô là phụ nữ đã có con, nhân vật nữ chính đau khổ vì tình, cầm nhầm kịch bản, phải cân nhắc cẩn thận, huống hồ ba của con cô vẫn còn đó.

Đối mặt với ánh nhìn dịu dàng của Trần Bạc Vũ, cô cũng chỉ biết xấu hỏi nói: “Ừm… thật sự thì… anh hãy cho tôi một chút thời gian, tôi phải suy nghĩ cẩn thận đã.” 

Trần Bạc Vũ nhẹ nhàng gật đầu, anh đáp: “Tôi sẽ chờ câu trả lời của cô.”

Sau khi Trần Bạc Vũ rời đi, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa nghiêm túc nói: “Muốn tới nhà họ Trần ở cần thận trọng một điểm, ba đã điều tra tư liệu về ba cậu ta. Lúc trước ba cậu ta là binh sĩ trong cục tình báo, sau khi xuất ngũ thì chuyển đến cục cảnh sát ở địa phương, trong năm năm ngắn ngủi đã làm đến chức cục trưởng. Trần Trung Lương này thật sự không đơn giản.” 

Nhan Lôi kinh ngạc, ba à, ba cũng đỉnh thật đó: “Con còn chưa biết bác Trần làm gì thì ba đã điều tra rõ ràng về ngươi ta rồi, ba à, ba cũng có năng khiếu làm đặc công nhỉ?”

“Đồ ngốc, con và Trần Bạc Vũ ở gần nhau như vậy, ba có thể không điều tra thêm những người bên cạnh cậu ta sao?” Giọng điệu của Nhan Quốc Hoa trở nên nóng nảy: 

“Nếu là lúc trước, ba nhất định sẽ điều tra mười tám đời tổ tông nhà ông ta, xem ông ta rốt cuộc đi ra từ quân đội loại gì, một phần của ngành nào, đã từng đã tham gia những công việc nào?”

Nhan Lôi: “…” 

Phong cách của lão cảnh sát hình sự chính là ông tổ của 007, không điều tra ra được phần mộ tổ tiên của người ta thì quyết không bỏ qua. 

Thế nhưng nghiêm túc suy nghĩ, cô lại lo lắng cho người ba năm tuổi: “Có những lúc con phải ra ngoài điều tra vụ án, bỏ ba ở nhà một mình con cũng rất lo lắng. Nếu có người chăm sóc ba, con gái cũng có thể an tâm hơn rất nhiều. ” 

Nhan Quốc Hoa trừng mắt liếc nhìn con gái: “Ba hơn con năm mươi tuổi, có thể tự chăm sóc bản thân, không cần con quan tâm. Chẳng qua là… nếu con muốn vào nhà họ Trần ở, tốt nhất không nên ở cùng một chỗ với Trần Trung Lương. Lý lịch của lão già kia không kém ba của con, ba lo lắng vở kịch của chúng ta không thể giấu ông ta mãi được.” 

Nỗi lo lắng của ba rất có lý, Nhan Lôi thở dài, cô tình nguyện chịu khổ một chút chứ không muốn khiến ba phải khó xử. 

Nếu như ba cảm thấy tới nhà họ Trần có khả năng bại lộ rất cao, cô cũng sẽ từ bỏ cơ hội ở chung với Trần Bạc Vũ, dù sao hai người họ cũng hay gặp nhau, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội ở chung.

Vì vậy, cô quyết định từ chối lời đề nghị của nhà họ Trần.

Vốn dĩ… 

Đã quyết định như vậy.

Thế nhưng ngủ một giấc dậy, chuyện lại có thay đổi mới.

Sáng sớm hôm sau, Nhan Lôi bị tiếng gõ cửa đánh thức, thời gian là bảy giờ ba mươi. 

Đang lúc mơ mơ màng màng ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài lại là vệ sĩ nhà họ Lục, A Hoa. 

Nhan Lôi trừng mắt nhìn, hỏi A Hoa sáng sớm tới đây làm gì. 

“Mợ chủ.” A Hoa vẫn xưng hô rất cung kính: “Ba của cậu chủ từ nước Mỹ trở về, ông ấy nghe nói chuyện cô và cậu chủ nhỏ, muốn gặp mặt hai người. Xe đã chuẩn bị sẵn dưới lầu, xin cô hãy đi theo tôi một chuyến.” 

Ba của cậu chủ? 

Cũng chính là ba của Lục Gia Nhiên ư? 

Nhan Lôi trở nên tỉnh táo, cô nhớ lại nguyên tác, nhớ rằng đó là người đàn ông tên Lục Hoa Đào.

Lục Hoa Đào là ông trùm đá quý ở đây, từng khai thác hai mỏ kim cương ở Châu Phi, giá trị tài sản ròng tăng gần 10 tỷ tệ chỉ sau một đêm, thành công lọt vào danh sác mười người giàu nhất thành phố.

Bảy năm trước, Lục Hoa Đào lui khỏi thương trường, sang Mỹ an nghỉ tuổi già, giao lại công việc kinh doanh trong nước cho vãn bối. Trong đó, con trai Lục Gia Nhiên kế thừa năm mươi phần trăm tài sản của ông ta.

Đừng vội xem thường năm mươi phần trăm tài sản này, nhân vật nam chính Lục Gia Nhiên đã dựa vào cổ phần công ty kế thừa từ ba, làm mưa làm gió ở nơi này.

Một nhân vật tầm cỡ như vậy, thực sự từ nước Mỹ trở về để gặp cô và con trai sao? Ông ta muốn làm cái gì? 

Nhan Lôi im lặng, cảm thấy việc này không đơn giản. 

Cô ngẫm nghĩ, không nên đắc tội với người này, vì vậy thản nhiên nói: “Tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ đi gặp ông Lục.” 

Đóng cửa lại, Nhan Lôi hít sâu một hơi, tức giận nói: “Ba, lần này Lục Gia Nhiên hay rồi. Vì muốn ép con quay về nhà họ Lục, anh ta còn mời cả ba mình về nước!” 

“Lục Gia Nhiên rất nghiêm túc với con.” Nhan Quốc Hoa biết sức hút của con gái mình rất lớn: “Nhưng con không thể mềm lòng với người ta, nên ngừng thì hãy ngừng, nếu không mọi chuyện sẽ rất loạn.” 

“Đã rõ, con nhất định sẽ nói với ông Lục rằng con và Lục Gia Nhiên đã không còn gì với nhau nữa.” Dừng lại một chút, Nhan Lôi khó xử nói: “Ba, lỡ như Lục Hoa Đào cũng không nói đạo lý giống như Lục Gia Nhiên, chỉ muốn trói chặt hai mẹ con chúng ta quay về nhà họ Lục thì sao?” 

Từ trước đến nay, cô đều không ôm hy vọng gì với danh tiếng của người nhà họ Lục.

Nhan Quốc Hoa không cho là như vậy: “Nếu người nhà họ Lục dám cứng rắn với con, vậy thì con cứ nói thẳng với Trần Bạc Vũ, để cho Tiểu Trần dùng luật pháp bắt Lục Gia Nhiên lại. Ba muốn xem quốc pháp lớn hơn hay nhà cậu ta lớn hơn!”

Nhan Lôi im lặng, điều này cũng đúng. 

Nước mình là một đất nước pháp trị với bộ luật hình sự hoàn chỉnh.

Nếu Lục Gia Nhiên dám làm chuyện xằng bậy, vậy thì cứ ném cho anh ta một quyển từ điển pháp luật rồi vào tù mà đọc.

Chỉ chốc lát sau, Nhan Lôi đã thay xong quần áo, một mình lên xe. 

Lần này, ông Lục sắp xếp cuộc gặp mặt ở quán trà Cửu Đỉnh, đây là khu thương mại lớn nhất trong thành phố.

Tóm lại là nơi công khai, Nhan Lôi cảm thấy khá yên tâm. 

Vào quán trà Cửu Đỉnh, Nhan Lôi bước đến một khu riêng sang trọng. Chỉ thấy ông già tóc bạc, ăn mặc cầu kỳ, khuôn mặt cũng khá giống Lục Gia Nhiên.

Sau khi hai bên ngồi xuống, đôi mắt màu nâu của ông ta rơi vào trên người cô.

Nhan Lôi thì không liếc mắt nhìn, cô cũng không phải người thiển cận, hôm nay đến đây gặp ông Lục hoàn toàn là vì “con trai” cô có một nửa dòng máu của nhà họ Lục.

Ông Lục thu hồi ánh mắt dò xét, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, đi vào chuyện chính: “Cô Nhan, lần đầu tiên gặp mặt, tôi lại cảm thấy cô không giống như trong lời đồn, cô rất thẳng thắn, thành thật, cũng rất rộng lượng.” 

“Ông Lục khách sáo rồi.” Cô vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi biết rõ ông muốn nói chuyện gì, chúng ta không ngại đi thẳng vào vấn đề chứ.”

Nguyên nhân bọn họ tới nơi này chỉ có một, đó chính là Lục Gia Nhiên. Cô muốn chạy trốn, ông ta muốn thay con trai tới khuyên cô về nhà. Hai bên giống như khiên và giáo, không hề có chỗ nào có thể thương lượng. 

“Con trai tôi, nhân phẩm, tài năng đều không ai sánh bằng. Nhưng lại có khuyết điểm, đó là gặp chuyện sẽ nhìn trước mà không để ý sau.” Khi nói xong lời này, Lục Hoa Đào nâng chén trà lên, nghệ thuật uống trà trên mặt, ý chỉ “khách thích thú chủ ý”, nghĩa là chủ nói, khách nên chú ý lắng nghe. 

Nhan Lôi bình tĩnh ngồi thẳng lưng, cũng đậy nắp chén trà, nói: “Mời ông Lục chỉ giáo.” 

Tư thế đoan trang và lời đáp của Nhan Lôi khiến cho Lục Hoa Đào khá bất ngờ. Bên trong cô gái này rất có phong cách quý phái, hơn nữa trong bình tĩnh có vững vàng lưu loát, trong ưu nhã có thông minh lanh lợi, khó trách con trai lại yêu thích như vậy.

Từ khi vào cửa đến giờ, ông ta đã cảm thấy cô gái này rất có khí chất, đáng để cho người ta ưa thích. 

“Khi nó với cô ở bên nhau, chưa từng nghĩ sau này sẽ thế nào, nên mới tạo thành cục diện như bây giờ.” 

Ông Lục nói trúng tim đen, chỉ ra vấn đề trong tình cảm của con trai, chỉ để ý tình yêu trước mắt chứ không nghĩ đến tương lai sau này của hai người sẽ thế nào.

Nhan Lôi không cho là như vậy, cô vốn không hề bận tâm tới Lục Gia Nhiên, liền trả lời: “Không phải Lục Gia Nhiên chưa từng nghĩ đến, chẳng qua là trong suy nghĩ của anh ta, tôi là người phụ nữ không đáng để anh ta hao tâm tổn trí, cho nên trong mắt anh ta không có tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vừa hay, chúng tôi đã mỗi người một ngả, tôi cũng không muốn liên quan gì đến anh ta nữa.”

“Đó là lúc trước, nó còn quá trẻ, cho nên mới bỏ lỡ cô.” Lục Hoa Đào thản nhiên nói: “Cô tức giận, người làm trưởng bối như tôi cũng có thể hiểu.” Dừng lại một chút, ông ta mới chỉ ra vấn đề chính: “Nhưng hiện tại nó đã hối hận, nó nói với tôi, muốn cô và con trai trở về, muốn cho hai người một gia đình hoàn chỉnh.”

Nghe đến đây, đúng như dự đoán là ba tới nói giúp cho con trai! 

Nhan Lôi chỉ cảm thấy buồn cười, Lục Gia Nhiên không có tiền đồ vậy, việc mình không làm được, lại bảo ba đi nói giúp cho? 

Cô nhân cơ hội nói rõ ràng: “Ông Lục, tôi kính trọng ông là trưởng bối, cho nên mới tới nơi này uống một chén trà. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không trở về bên cạnh con trai ông. Bởi vì một năm trước, Bạch Vi Vi đã ném tôi vào trong bể nước, tôi suýt chút nữa đã chết. Từ đó về sau, chúng tôi đã không còn liên quan gì nữa, xin ông đừng làm khó người khác nữa.” 

Lục Hoa Đào thở dài một tiếng: “Nhưng dù sao con của cô cũng là cốt nhục nhà họ Lục, cô gái, tôi thấy rõ cốt cách của cô, nhưng cô nhất định phải suy nghĩ cho tương lai của con trai.” 

“Ông Lục, tôi có thể tự nuôi dạy con trai.” Nhan Lôi hỏi lại ông ta một câu: “Huống hồ, nhà họ Lục ông có lịch sử hơn hai trăm năm, bắt đầu từ triều đại vua Quang Tự nhà Thanh, nhà họ Lục đã kinh doanh lá trà ở kinh thành, về sau ông lại nhận thầu mỏ kim cương ở châu Phi, làm ăn phát đạt, xin hỏi qua nhiều năm như vậy, nhà họ Lục đã từng cho một cô gái bình thường nào vào cửa chưa?” 

Lục Hoa Đào trầm mặc, đúng là điều này không có. Khi nhà họ Lục xảy ra vấn đề gì, cũng chỉ lấy con gái của danh gia vọng tộc.

“Cho nên, Lục Gia Nhiên hoàn toàn sẽ không lấy tôi. Anh ta tìm tôi và con trai về, anh ta muốn làm cái gì? Chẳng qua anh ta chỉ muốn xây một cái lồng bằng vàng, nuôi mẹ con chúng tôi ở trong đó, bố thí cho một chút thức ăn, như vậy lương tâm của anh ta sẽ không đau nhức, anh ta sẽ cảm thấy đó là rất tốt với chúng tôi rồi. Nhưng tôi chán ghét anh ta, càng chán ghét sự sắp đặt ích kỷ này.” 

Nhan Lôi nói trúng tim đen, chỉ ra chút tâm tư của Lục Gia Nhiên.

Ngay cả trong nguyên tác, Lục Gia Nhiên cũng không lấy nguyên chủ, mà chỉ ngầm đồng ý cho con trai cô quyền kế thừa. 

Đối với người đàn ông như vậy, cô vĩnh viễn không tha thứ cho anh ta, cũng tuyệt đối không yêu anh ta, cho nên Lục Gia Nhiên chẳng qua là: “Anh ta chỉ đang nói chuyện hoang đường viển vông mà thôi!”

Nói xong, cô liền đứng dậy, đẩy chén trà của mình ra, đây là ý “đi thong thả không tiễn” trong nghệ thuật uống trà, vì vậy nói: “Ông Lục, ông từ từ dùng, tôi đi trước một bước, chén trà này thứ cho vãn bối không thể uống cùng.”

Lục Hoa Đào đưa mắt nhìn cô rời đi.

Ông ta cảm thấy lần này con trai đã sai thật rồi, sai vô cùng.

Hai tháng trước, khi biết con trai có một đứa con riêng, ông ta từng hỏi con trai định xử lý chuyện hai mẹ con họ thế nào.

Lúc đó con trai giải thích là: “Sáu năm trước, con muốn tìm một cô gái giống Bạch Tường Tưởng để trò chuyện an ủi bản thân. Không nghĩ tới dã tâm của Nhan Lôi lại rất lớn, cô ấy đã mang con của con rời đi. Ba, ba đừng lo lắng, loại người này sinh con của con ra, chỉ là vì muốn trói buộc con để đòi tiền, con dùng tiền để cô ấy mang con trai về là được rồi.”

Đây là đánh giá lúc ấy của con trai đối với cô gái này, dã tâm dùng con trai để đổi lấy “tấm vé” vào cửa nhà họ Lục.

Nhưng hôm nay xem ra, tính cách, khí chất, cách ăn nói của Nhan Lôi đều hơn hẳn những cô gái mà anh ta từng quen biết.

Đòi tiền? Dã tâm? Không có, toàn bộ đều không có. 

Ánh mắt cô gái này vô cùng bình tĩnh, nghiêm nghị, thứ cô theo đuổi không phải những thứ này. 

Lục Hoa Đào, đã trải qua cả đời người, không thể không thừa nhận, con trai thật sự bỏ lỡ một cô gái quý giá.

Cho nên, hôm trước con trai mới nói với ông ta: “Ba, có lẽ con đã thật sự yêu Nhan Lôi rồi.” Hơn nữa còn nhờ ông ta đi nói giúp cho.

Nhưng Nhan Lôi đã hoàn toàn hết hy vọng với con trai, không còn một chút lưu luyến gì nữa.

Bên kia. 

Về tới nhà khách, Nhan Quốc Hoa nghe con gái nói về chuyện ở quán trà vừa rồi.

Lục Gia Nhiên lại để cho ba anh ta tới khuyên cô trở về, đây là phương thức hai ba con cô không nghĩ đến.

Điều này cũng có nghĩa là Lục Gia Nhiên hoàn toàn không chết tâm với cô, anh ta vẫn mong ước gương vỡ lại lành.

Nhan Lôi không muốn lúc nào cũng bị người nào đó dòm ngó.

Để đề phòng, Nhan Quốc Hoa quyết định… để cho con gái tới nhà họ Trần ở: “Bây giờ Lục Gia Nhiên vẫn rất cố chấp với con, cậu ta cho rằng con sẽ vì con trai mà quay trở về. Chỉ khi con nói cho cậu ta biết con đã có cuộc sống mới, hoàn toàn không cần cậu ta nữa, ba thấy làm như vậy cậu ta mới có thể từ bỏ con.”

Lục Gia Nhiên là quá khứ, là bát nước hắt đi khó lòng lấy lại, là tên cặn bã mà nguyên chủ dùng cả đời để chứng minh.

Lôi Lôi cũng nên bỏ lại quá khứ cẩu huyết của nguyên chủ, đi tìm tình yêu đẹp đẽ và cuộc sống tuyệt vời của mình, đây là quan điểm của người ba già.

Nhan Lôi khẽ gật đầu, Lục Gia Nhiên vẫn luôn cho rằng mình là nguyên chủ trước kia, đứng ở đây chờ cô quay đầu lại sao? 

Không, cô muốn nói cho anh ta biết, mình sắp có cuộc sống mới, bạn trai mới.

Trở lại bên cạnh anh ta? Đó là chuyện hoang đường viển vông! 

Cho nên cô quyết định sẽ dọn tới nhà họ Trần ở! 

Con trai hay quá khứ, đó đều là món nợ thuộc về nguyên chủ, không liên quan tới Nhan Lôi hiện tại. 

Điều cô muốn làm là nắm lấy hạnh phúc sau này của chính mình.

oán được mình sẽ có một ngày này.

“Thạch Man Linh không muốn làm việc cho anh Xà nữa.” Trần Bạc Vũ giải thích: “Thực ra cô ta cũng không muốn giết Trần Chính Thao, dù sao Trần Chính Thao và cô ta không thù không oán. Nhưng dưới sự bức ép của anh Xà, Thạch Man Linh cuối cùng vẫn gi.ết ch.ết ông ta. Từ đó về sau, cô ta muốn hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của anh Xà.”

Thạch Man Linh thẳng thắn nói, sau khi cô ta giết Trần Chính Thao liền muốn trốn ra nước ngoài, hoàn toàn buông tay mặc kệ cục diện rối rắm trong nước. Nhưng chị gái Giang Nguyệt Sơ của cô ta là tín đồ trung thành của anh Xà, anh Xà ca nói gì thì nghe đó. Cô ta thực sự không yên tâm về chị gái nên mới ở lại để giúp đỡ.

Thậm chí Giang Nguyệt Sơ còn lạnh lùng vô tình hơn cả Thạch Man Linh, vì cô ta luôn coi lời của anh Xà như một tín ngưỡng nên mới không do dự mà gi.ết c.hết Bành Mậu Khánh.

Bởi vậy, có thể thấy được bản lĩnh khống chế của anh Xà rất mạnh.

“Giang Nguyệt Sơ đã tỉnh lại rồi, cô ta không giống Thạch Man Linh, từ đầu đến cuối không chịu hé răng một câu nào.” Trần Bạc Vũ nói.

Nhan Lôi khẽ gật đầu: “Đúng vậy, một người là Giang Nguyệt Sơ, một người là Dư Triệu Phi. Hai người họ đều là tín đồ trung thành tuyệt đối với anh Xà. Cho đến bây giờ Dư Triệu Phi vẫn chưa chịu nhận tội của vụ án năm đó, đều là khẩu cung mà anh họ Dư Triệu Cảnh của cậu ta khai ra.”

“Tuy rằng bọn họ là anh chị em, nhưng cách nghĩ và tư duy đều không giống nhau.”

Trần Bạc Vũ hiểu rằng trên đời có rất nhiều loại người, cho dù là anh chị em ruột cũng có thể biến thành ngàn vạn dáng vẻ khác nhau.

Nhan Lôi cảm thấy có chút đau đầu: “Nhưng trước mắt cảnh sát chỉ có khẩu cung của nghi phạm, vẫn còn thiếu chứng cứ phạm tội hoàn chỉnh. Muốn định tội cho năm con giáp này, chỉ e rằng còn phải tìm ra những sát thủ còn lại.”

“Rồi sẽ tìm được tất cả bọn chúng.” Trần Bạc Vũ có lòng tin với vụ án này: “Mười hai con giáp, một người cũng không thể chạy thoát.”

“Ừm, rồi chúng ta cũng sẽ thắng lợi, tóm lại là tà không thể thắng chính.” Nhan Lôi mỉm cười nhìn anh.

Nụ cười này, khiến Trần Bạc Vũ không tự chủ được mà tim đập nhanh hơn.

Anh cảm thấy đã đến lúc thẳng thắn điều gì đó, dù sao anh cũng không thèm quan tâm đến môn đăng hộ đối.

Hiện tại, Nhan Lôi vừa phải nuôi con vừa phải trợ giúp phá án, anh thực sự không đành lòng để cô mệt đến ngã quỵ. Cũng giống như đêm qua, nhìn thấy dáng vẻ cô ngủ trong lòng mình, hàng lông mày nhíu chặt lại, anh không chỉ cảm thấy đau lòng mà còn cảm thấy áy náy.

Áy náy vì mình không đuổi đến sớm hơn, để cô một mình đối mặt với hai tên hung thủ giết người nguy hiểm.

Hiện giờ, anh quyết định: “Nhan Lôi, nếu cô không ngại thì chuyển đến nhà tôi, để tôi chăm sóc cô và Lỗi Lỗi.”

Anh quyết định sẽ làm như vậy.

Bạn đang đọc Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!