Anh nói xong câu đấy thì trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng hôm qua .
Sau khi cứu cô và đưa vào phòng khách sạn.
Định đi ra ngoài xử lí một chút việc vì cô ả kia giám động vào bảo bối mà anh để ý nhưng nào ngờ định đi ra ngoài thì liền có bàn tay ấm áp ôm eo anh từ phía sau , Lục Tử Ngạn có chút ngạc nhiên tháo tay cô ra rồi quay lại nhìn .
- " Tôi khó chịu " Cô bày ra gương mặt ủy khuất quyến rũ đầy sự khiêu gợi .
Nhìn thôi cũng biết cô gái này bị trúng thuốc , ả Uyển Cơ kia cũng thâm thật nếu không hại về thân xác được thì sẽ hại về tinh thần.
Anh nhìn cô liền lập tức bị thu hút bởi ánh mắt tuyệt đẹp kia liền quay lưng lại chửi thề một cái .
- " Chết tiệt " Anh cũng là một nam nhân bình thường cơ mà , đột nhiên bảo bối anh yêu thích lại đi bày ra cái bộ dạng đáng thương gợi tình như thế thì làm sao mà chịu cho nổi .
- " Em bây giờ cố chịu một chút , tôi sẽ gọi bác sĩ " Anh quay người nắm lấy vai của cô mà trấn tĩnh .
- " Không muốn....khó chịu lắm " Nói xong cô liền túm lậy mặt anh mà trực tiếp cưỡng hôn , nụ hôn cho thấy sự thiếu kinh nghiệm rõ ràng.
Hôn loạn xạ trên môi anh , Lục Tử Ngạn cũng đơ người một phen .
Anh không phải động vật ăn chay mà là động vật ăn mặn , anh bị cuốn theo nụ hôn liền đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt ấy.
Dẫn dắt cô từ từ vào sự dục vọng , một lát sau thì anh liền bừng tĩnh đẩy nhẹ cô ra mà tự chấn chỉnh bản thân .
Anh thích cô gái này nhưng anh không thể thừa cơ cô ấy gặp nạn mà được lợi , chỉ vừa tiếp xúc nhưng anh cũng có thể hiểu sơ qua rằng cô gái này không dễ nói chuyện và không dễ làm thân , tính cách lại có phần lạnh lùng vô cảm.
Chỉ cười khi nên cười còn lại hầu như đều chỉ có một vẻ mặt vô cảm xúc.
Vậy nên muốn theo đuổi mà lại thừa cơ như thế này đối với anh sẽ bất lợi , vui vẻ lúc đầu rồi ngày hôm sau cô ấy vừa sẽ tổn thương tinh thần vừa tự trách và oán giận anh nên anh càng không nên vượt quá giới hạn .
Để cô nằm xuống giường rồi dùng chăn làm vài đường quấn khiến cô nằm chặt trong chăn mà không thoát ra được.
- " Hức.....khó chịu , nóng thả ra đi " Cô vừa mếu máo vừa ngọ nguậy trong chiếc chăn kia .
Lục Tử Ngạn nhanh chóng dùng điều hòa chỉnh cho hạ xuống còn mười mấy độ rồi lập tức gọi điện thoại .
- " Thằng cha nào giờ này còn gọi bố ? " Giọng nói này hẳn là đang say giấc nồng mà bị gọi nữa đêm , gặp tui tui cũng tức lắm .
- " Là tôi " Giọng nói lạnh lùng phát ra liền làm người bênh kia tỉnh giấc ngồi thẳng dậy mà thay đổi cách cư xử .
- " Lục Tổng ? Anh có việc gì sao ? " Giọng nói ngon ngọt mà hỏi
- " Đến khách sạn Tân thời phòng 204 , cho cậu 10 phút.
Bảo bối của tôi bị trúng xuân dược " Nói xong anh liền tắt máy .
Khiến cho ai đó sửng sốt khang tay chân thì luống cuống thay đồ miệng thì than vãn .
- " Trời ạ , đã là bảo bối thì thịt luôn đi cho gọn chớ kêu tui làm cái chi ? " Đó là điều mà có mơ anh cũng sẽ không bao giờ dám nói trước mặt Lục Tử Ngạn nếu không chắc cái chức viện trưởng của bênh viện Tân Phú cũng mất luôn đấy chứ .
Sau khi đến thì anh chàng bác sĩ cũng ngạc nhiên , tưởng là cô đào nào ai ngờ là minh tinh nổi tiếng Ninh Hạ Vũ.
Sốc thiệt chớ đừng đùa , đang còn đang ảo tưởng để theo đuổi minh tinh thì ai ngờ ông hoàng này lại nhanh tay cướp luôn .
- " Tôi đã cho cô ấy uống thuốc rồi , ngủ dậy sẽ không sao "
- " Được " Lục Tử Ngạn gật đầu rồi đến cạnh giường ngồi ngắm nhìn cô , anh nói tiếp
- " Hết việc rồi , muốn nhìn bảo bối của tôi ngủ à ? "
Lục Tử Ngạn bộ dạng ghen tuông hiện rõ trên mặt.
Chưa gì mà đã muốn giữ cô làm của riêng cho mình rồi , anh bác sĩ cũng bó tay mà nhanh chóng xách dép chạy khỏi .
Bây giờ anh nghĩ lại thì nụ hôn đầu của cô là do cô tự làm mất mà chứ có phải do anh đâu , buổi tối còn cưỡng hôn người ta buổi sáng thì ăn vạ nói mình ăn hiếp cô ấy ? Có oan uổng quá không , chỉ muốn một chút yêu thương thôi mà sao khó thế ?
_______
- " Này cái tượng băng kia , cậu nghe gì không đấy ? "
Vĩ Thành nãy giờ mãi luyên thuyên than thở về ông Vĩ luôn ép anh quay về công ty làm việc rồi còn bắt đi xem mắt mấy cô tiểu thư kia , thật đau đầu.
Muốn qua đây than thở ăn vạ thì cái tượng băng kia cứ ngồi cười một mình .
Lời nói có chút to tiếng của Vĩ Thành cũng thành công kéo Lục Tử Ngạn quay trở lại thực tại .
- " À , cậu ra ngoài đi tôi phải làm việc " Lục Tử Ngạn không nể nan gì mà trực tiếp đuổi cổ Vĩ Thành .
- " Cái gì cơ ? Tôi vô đây tâm sự với cậu , cậu thì không nghe mà cứ cười cười như thằng bịnh mà bây giờ còn đuổi tôi đi ? " Vĩ Thành bực bội mà nói to lên
Lục Tử Ngạn vẫn im lặng không nói gì , tức quá nên Vĩ Thành cũng đứng dậy mà chuẩn bị rời đi vừa ra tới cửa thì Lục Tử Ngạn lại nghĩ ra gì đó đột nhiên kêu lại .
- " À mà cậu quay lại tôi nói chuyện một chút "
Vĩ Thành quay lại nhìn ,cảm giác như vào thời điểm này bản thân có giá trị nên đã chua ngoa một chút mà nắm lấy tay cửa làm giá để chờ Lục Tử Ngạn mời lại .
- " Hình như tôi yêu rồi " Lục Tử Ngạn không thèm quan tâm gì mà nói tiếp .
Vĩ Thành nghe xong liền thoắt một cái biến ngay tới chỗ của Lục Tử Ngạn mà hóng chuyện.
Trời ơi tin được không , cái tảng băng ngàn năm nào giờ không gần nữ sắc mà giờ lại nói mình yêu rồi.
Thế giới này thật đáng sợ , luôn khiến người ta phải đau tim liên tục .
- " Ai thế ? " Vĩ Thành tò mò hỏi
- " Ninh Hạ Vũ " Lục Tử Ngạn không cần suy nghĩ hay ngần ngại gì mà nói thẳng .
Vĩ Thành nghe xong liền liếc nhìn cậu bạn của mình với thái độ có chút không can tâm , ăn cái đếch gì mà khôn vậy ? Lựa ngay cái cô minh tinh đang hot kia.
Khắp cả nước hầu như ai cũng biết Ninh Hạ Vũ vừa bị thất tình , các cậu ấm đang rục rịch chuẩn bị muốn tán tỉnh Hạ Vũ trong số đó cũng có cả Vĩ Thành.
Nào ngờ đâu cái tên bạn thân kia lại để ý Hạ Vũ và thế là chắc chắn các công tử bột kia và anh sẽ không bao giờ có cơ hội bén mảng lại gần , nếu không chỉ có thể hát bài đắp mộ cuộc tình sớm thôi .