Thu phụ quyết định sẽ ở lại Giang Châu thêm một ngày, cũng may Tụ Ngọc Trai chính là sản nghiệp của ông, làm lão bản Tụ Ngọc Trai, trong tiệm đương nhiên cũng không quên giữ cho ông một phòng.
Thời điểm Thu Vãn chuẩn bị quay lại thuyền, nghĩ tới việc cả đêm không nhìn thấy Thu phụ, thật vất vả mới gặp được cha, Thu Vãn luyến tiếc không thôi.
“Nếu không cha cũng lên thuyền với con đi.” Thu Vãn đề nghị: “Như vậy con có thể nói chuyện với cha thêm một lát.”
Thu phụ nhíu mày cự tuyệt theo bản năng: “Quá phiền toái.”
“Không phiền toái, chỉ cần nói với Hoàng Thượng một tiếng, Hoàng Thượng nhất định sẽ đồng ý.” Thu Vãn nói: “Trên thuyền còn rất nhiều phòng trống, có cả người hầu hạ, thái y và ngự trù, nhất định cha vẫn chưa được thưởng thức tay nghề của ngự trù đi?”
Trong lòng Thu phụ khẽ động.
Thu Vãn biết ông đang do dự.
Thu Vãn tiếp tục dụ dỗ: “Tay nghề của ngự trù rất tuyệt, con biết cha thích ăn cá nhất, mỗi ngày thị vệ sẽ đi vớt những con cá tươi mới nhất sau đó sẽ chuyển giao cho ngự trù chế biến. Tuy nhiên dạo gần đây dạ dày con ăn uống không tốt, không thích ăn thức ăn mặn, mỗi lần đều phải lãng phí, mặc dù con chưa nếm thử nhưng nghe những người khác nói hương vị vô cùng xuất sắc.”
Thu Vãn nói xong liền nhìn về phía Huệ tần, ý bảo Huệ tần phối hợp với mình.
Huệ tần hiểu rõ gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, tay nghề của ngự trù trong cung rất tuyệt, những con cá vừa mới được vớt lên vẫn còn giãy đành đạch đã được chuyển qua tay ngự trù, bọn họ có thể k1ch thích toàn bộ mỹ vị của cá. Ngự trù đều là những người xuất sắc, phải trải qua vô số các khảo nghiệm mới có thể được chọn vào cung, tất cả đều là đầu bếp lợi hại nhất thiên hạ.”
Thu phụ nhìn về phía Huệ tần, hứng thú trong mắt ngày càng đậm.
Tuy nhiên ông cũng không lập tức đáp ứng, mà nói: “Thuyền là của Hoàng Thượng, tất cả mọi chuyện phải nghe theo ý tứ của Hoàng Thượng.”
Thu Vãn lập tức gật đầu: “Cha cứ yên tâm.”
Thu Vãn rất có tự tin, nàng biết chỉ cần mình làm nũng một chút Hoàng Thượng nhất định sẽ đáp ứng. Nếu không được vậy nàng sẽ biến thành mèo làm nũng thêm lần nữa, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không chống đỡ được.
Thu Vãn cười tủm tỉm, trong lòng đã nghĩ ra vô số phương pháp lấy lòng Tiêu Vân Hoàn.
Vốn dĩ định dạo chơi trong thành Giang Châu, nhưng vừa tiến vào tửu lầu liền gặp được Thu phụ, Thu Vãn gác hết ý niệm tiếp tục đi chơi sang một bên, mà Thu phụ lại càng không muốn nhúc nhích. Huệ tần nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người không ai muốn đứng dậy, nàng đành phải uể oải ngồi xuống nhìn cảnh vật qua cửa sổ.
Mấy người ngồi trong Tụ Ngọc Trai nói chuyện một lát, thấy thời gian không còn sớm liền quyết định trở lại thuyền.
Thu phụ là lão bản Tụ Ngọc Trai, tất cả những món ăn cộng thêm vị trí ngắm cảnh mà mấy người vừa sử dụng đương nhiên không cần phải trả tiền. Không những thế, vừa bước chân ra khỏi cửa Thu Vãn đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng lại trước mặt mình.
Thu phụ lướt qua nàng, dẫn đầu đi tới.
Thu Vãn vội vàng hỏi: “Cha, đây là?”
“Thân thể con không tiện, ta cho người chuẩn bị xe ngựa đưa chúng ta đến bến thuyền, có vấn đề gì không?” Thu phụ quay đầu lại hỏi.
Thu Vãn lắc đầu.
Nàng thầm nghĩ: Khẳng định là bởi vì cha lười đi bộ thôi?
Thu Vãn không nói gì, Tình Hương đỡ nàng lên xe. Đây là xe ngựa của Thu phụ, vì muốn được nằm thoải mái nên chiếc xe đã được cải tạo qua, chạy ở trên đường vô cùng êm ái, độ xóc nảy không quá mức lợi hại, thậm chí còn có thể trực tiếp nằm ngủ ở bên trong.
Mặc dù không gian bên trong xe ngựa rất lớn, tuy nhiên nhiều người như vậy rốt cuộc cũng có chút chen chúc. Thu phụ không trực tiếp nằm xuống như mọi khi mà ngồi dựa lưng vào vách xe ngựa. Trong xe còn có rất nhiều gối đầu, hiện giờ bị Thu phụ lấy ra lót ở sau người, dựa vào thập phần thoải mái.
Thu Vãn không biết nói gì, nhìn thấy hai mắt sáng lấp lánh của Huệ tần ngồi bên cạnh, nàng lại càng cảm thấy thẹn thùng không thôi.
Người dân huyện Thanh Thành đều biết tri huyện của bọn họ có tính tình gì, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, bọn họ đều nhìn quen rồi nên không cảm thấy quá kỳ lạ. Tuy nhiên ra khỏi huyện Thanh Thành thì khác, mấy người Huệ tần đều lần đầu tiên nhìn thấy, tròng mắt Kim Đào cũng sắp rớt ra rồi đi?
Thu Vãn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Cũng may đường từ Tụ Ngọc Trai đến bờ sông cũng không xa, không bao lâu sau xe ngựa liền dừng lại trước bờ sông, bên ngoài thuyền rồng có thị vệ canh gác, người không liên quan không thể tới gần.
“Cha, nơi này xe ngựa không qua được, chúng ta xuống đi bộ thôi.”
Thu phụ hơi gật đầu, miễn cưỡng ngồi dậy.
Tuy nhiên vừa bước vào bên trong thuyền rồng, ông lại lập tức tìm được vị trí ngồi xuống, dáng ngồi lười nhác khiến các cung nữ thái giám và thị vệ trên thuyền đều tò mò ghé mắt nhìn.
“Cha, hiện giờ Hoàng Thượng đang xử lý công vụ với tri phủ Giang Châu, chờ Hoàng Thượng trở về con sẽ nói với Hoàng Thượng.”
“Ừm.” Thu phụ gật đầu, lại nói: “Con cũng ngồi đi.”
Thu Vãn ngồi xuống vị trí bên cạnh ông, nói: “Không biết khi nào Trương công tử mới có thể đến huyện Thanh Thành. Đã mấy năm rồi con chưa gặp nương, còn có ca ca nữa, ca ca thành thân ngay cả tẩu tử là ai con cũng không biết đâu.”
“Là người tốt.”
“Ánh mắt của cha, con đương nhiên rất tin tưởng.”
Thu phụ đắc ý cong khóe miệng, sau đó lại ghét bỏ lưng ghế cộm người, sai Tình Hương đi lấy đệm mềm tới đây, lót ở lưng ghế.
Ngay cả Tình Hương cũng nhịn không được cằn nhằn: “Lão gia, đã nhiều năm như vậy, vì sao ngài vẫn không thay đổi một chút nào thế?”
Thu phụ lười biếng nói: “Đúng thế, đã qua nhiều năm như vậy, miệng lưỡi tiểu nha đầu nhà ngươi vẫn sắc bén như trước kia.”
Tình Hương nghẹn họng, dậm chân đi về phía sau Thu Vãn.
Thu phụ nâng mí mắt lên nhìn Tình Hương một cái, sau đó lại nhìn về phía Thu Vãn, nói: “Còn con nữa, nhiều năm như vậy vì sao ngay cả một chút thay đổi cũng không có, vẫn y như tiểu cô nương ngày xưa.”
“Cha nghĩ rằng con sẽ thay đổi thành cái dạng gì?”
Thu phụ ngẫm nghĩ, nhưng rồi cũng nghĩ không ra nữ nhi của mình còn có thể biến đổi thành bộ dáng nào.
“Ở trong cung nhiều năm như vậy, ta còn tưởng rằng con có thể tiến bộ một chút.”
“Nhưng không phải chính cha từng nói, đầu óc con người là cái dạng gì, vừa sinh ra đã được chú định, thời gian khó mà thay đổi được sao.” Thu Vãn nói: “Trước kia cha thường xuyên nói con ngốc, ngay cả cha cũng không thay đổi được, cho dù có vào cung thì con vẫn không đổi được.”
Thu phụ ngẫm nghĩ, lời này đúng thật là ông từng nói qua.
Ông cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, từ khi còn nhỏ ông đã gắn liền với danh hiệu thiên tài, mỗi ngày đều được khen là thông tuệ, chính ông cũng biết mình khác với những người khác. Tuy nhiên cố tình hai đứa nhỏ của ông lại không được di truyền một chút đầu óc nào từ ông, một người ngay cả đọc sách viết chữ cũng khó khăn, một người thì công danh thi mãi không đậu, một người luẩn quẩn trong lòng đòi tiến cung, một người hiện tại mới thành gia. Nghĩ tới người một bó tuổi như ông còn phải rời khỏi huyện Thanh Thành đến Giang Châu kiểm tra sinh ý, Thu phụ liền mệt mỏi thở dài một hơi.
Nếu hai đứa nhỏ có thể thừa hưởng một chút chỉ số thông minh của mình, ông cũng đâu cần từng này tuổi rồi mà vẫn phải nhọc lòng thay nhi nữ.
Nếu con cái của ông có thể thông minh hơn một chút, ông đã sớm nghỉ hưu về nhà, đời này không cần phải bước chân ra khỏi huyện Thanh Thành nửa bước……
Càng nghĩ tới trong lòng Thu phụ càng khổ sở, không khỏi lại thay đổi một tư thế thoải mái hơn, sâu kín thở dài một hơi.
“Ta không nghĩ tới con có thể sống yên ổn ở trong cung đến ngày hôm nay.” Thu phụ nói: “Ta còn đặc biệt tìm người để ý tới con, không nghĩ tới con lại tự mình dốc sức tạo ra thành tựu.”
“Tìm người?” Thu Vãn buồn bực: “Cha quen biết người trong cung từ khi nào vậy?”
“Không phải trong cung, là ngoài cung.”
“Cái gì?”
“Ta nói với ân sư, nếu con ở trong cung không cẩn thận đắc tội với các vị quý nhân, bằng bất cứ giá nào ông ấy cũng phải kéo mặt già xuống bảo vệ con. Tuy rằng ông ấy đã một bó tuổi, nhưng gương mặt kia vẫn còn chút tác dụng, cho dù ở trong hậu cung thì ông ấy vẫn có thể bảo vệ được con.”
Thu Vãn: “……”
Ân sư của Thu phụ đại nho đương thời.
Còn là thái phó của Hoàng Thượng đấy!
Một ông lão đức cao trọng vọng, tưởng tượng đến cảnh vị đại nho kia bằng bất cứ giá nào cũng phải vác mặt già đi cầu tình giúp mình, Thu Vãn liền nhịn không được mà dựng đứng hết cả lông tơ, trong lòng lại cảm thấy may mắn không thôi.
Cũng may cũng may, nàng ở trong cung vô cùng an phận, không tới mức cần đến sự hỗ trợ của vị đại nho kia.
Nhưng mà……
“Cha!” Thu Vãn nhịn không được nói: “Ngài cảm thấy con vô dụng như vậy sao?!”
Thu phụ nhìn nàng một cái, ánh mắt cực kỳ khẳng định.
“Hiện giờ con đang mang long thai, lúc đầu ta còn hoài nghi không biết có phải con bị đánh tráo rồi không.”
Thu Vãn: “……”
“Cha!”
Thu phụ dời tầm mắt, làm bộ như mình chưa nói gì cả.
Nhưng ông cũng chỉ ăn ngay nói thật, việc này nói cho mấy người trong nhà nghe, chẳng những ông mà phu nhân nhà ông đều không tin, ngay cả ca ca của Thu Vãn cũng hoài nghi suốt vài ngày đấy.
Thu Vãn đương nhiên không thể nói cho ông biết chuyện mình có thể biến thành mèo.
Dưới bầu trời này, người có thể biến thành mèo, đại khái cũng chỉ có một mình nàng mà thôi.
Mà có thể dựa vào chuyện biến thành mèo giành được sự sủng ái của Hoàng Thượng, cũng chỉ có một người như nàng.
Thu Vãn nghĩ tới chuyện biến thành mèo, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một ý niệm giống y hệt Tiêu Vân Hoàn.
“Cha.” Nàng cẩn thận thăm dò: “Nhà chúng ta trước kia có từng xuất hiện tin đồn gì hay không?”
“Tin đồn? Tin đồn gì?”
“Gì cũng được…… mấy thứ quỷ thần chỉ xuất hiện trong thoại bản lại càng tốt.” Thu Vãn hỏi: “Có sao?”
Thu phụ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, sau đó lại dời ánh mắt đi trong sự bất lực.
Ông nghĩ thầm, vì sao qua nhiều năm như vậy, đầu óc nữ nhi nhà mình vẫn ngốc như thế?
Ngay cả chuyện trong thoại bản cũng tin là thật, người ngốc như vậy làm sao có thể thừa hưởng được một chút thông minh từ ông đây?
“Nếu có, hiện tại ta sẽ không ngồi ở chỗ này nói chuyện với con, Hoàng Thượng đã sớm bắt ta đi hỏa thiêu rồi.” Thu phụ nói.
Thu Vãn hừ một tiếng.
Nàng thầm nghĩ, Hoàng Thượng thích còn không kịp đấy.