Editor: ChieuNinh
Thời kì chăm chỉ tu luyện rất phong phú, thời gian qua thực sự rất nhanh.
Ở một tháng sau khi Sở Chước thăng chức Nhập Huyền cảnh, Sở Thanh Từ cũng chính thức bước vào Nhập Huyền cảnh.
Mười tuổi Nhập Huyền cảnh ở Tấn Thiên đại lục tuy rằng không ít, nhưng mà cũng không nhiều lắm, được cho là cấp bậc thiên tài. Sở gia có hai đứa nhỏ vừa mới tròn mười tuổi đột phá Tiên Thiên cảnh trở thành tu luyện giả Nhập Huyền cảnh, tự nhiên sẽ khiến cho giới bên ngoài oanh động vô cùng lớn, cũng càng khẳng định địa vị thế gia đại tộc duy nhất của Sở gia ở khu vực Lăng Dương.
Trước đây ngoại giới đều biết thiên tài Sở Thanh Từ của Sở gia, không nghĩ tới đồng lứa này của Sở gia còn ẩn tàng một thiên tài khác. Đại đa số người đều kỳ quái là, vì sao Sở gia còn có một Sở Chước, thế nhưng không ai biết?
Mà nghe tên Sở Chước này, hẳn là bên bàng chi đi?
Tộc quy Sở gia, chính mạch lấy tên hai chữ làm quý, chỉ có chi thứ mới lấy tên một chữ.
Đối với vấn đề này, rất nhiều người Sở gia đều kỳ quái, chỉ có một vài trưởng bối biết nguyên nhân.
Thừa dịp một ngày nghỉ ngơi trong tháng có thể về nhà, khi Sở Nguyên Triết nhân cơ hội hỏi phụ mẫu mới biết được một cái đáp án bí hiểm như vậy: "Đây là Sở Khai Hà ở mấy trăm năm trước đã đặt xong cho nàng."
Sở Nguyên Triết ngốc bạch ngọt lập tức ngạc nhiên nói: "Thì ra Ngũ gia gia có thể tiên đoán được về sau ông sẽ có một tằng tôn nữ (cháu cố gái) như vậy!" Nếu hắn biết được mấy trăm năm sau mình cũng có một tằng tôn nữ thiên tài như vậy, hắn cũng sẽ tự mình đặt tên cho nó.
Nương Sở Nguyên Triết dùng ánh mắt yêu thương nhìn đứa ngốc mà nhìn hắn, trìu mến vỗ vỗ đầu hắn: "Đừng nháo, mấy trăm năm trước, ai biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì chứ? Lúc ấy có lẽ Ngũ thúc chỉ là tùy tiện lấy, chỉ nói về sau nếu cháu dâu là sinh ra tằng tôn nữ thứ ba thì gọi là Chước (chước: đốt sáng, sáng tỏ)."
Vì thế khi tằng tôn nữ thứ ba của ngũ phòng sinh ra, tên của Sở Chước cũng không có theo vai vế của chính mạch mà chữ lót ‘Thanh’, tên trực tiếp chỉ một chữ Chước.
Trở lại rừng trúc Thanh Tâm, Sở Nguyên Triết hưng trí bừng bừng nói chuyện này với nhóm bạn nhỏ.
Trừ bỏ Sở Thanh Từ không hòa đồng với nhóm như cũ ra, cả một đám đều nhịn không được dùng ánh mắt kinh dị nhìn Sở Chước.
"Ta thấy rằng, tổ gia gia ngũ phòng có khả năng vào mấy trăm năm trước, thì nhất định ông biết ông có ba tằng tôn nữ, cho nên mới điểm danh đứa thứ ba nhất định phải kêu Chước." Sở Nguyệt nắm nắm đấm nói: "Nhất định là như vậy."
"Có lẽ tổ gia gia ngũ phòng chỉ thuận miệng nói thì sao? Vạn nhất không có tằng tôn nữ thứ ba, hoặc sinh ra là nhi tử thì sao?" Sở Thanh Loan rất thực tế.
"Nói như vậy, cũng có khả năng tổ gia gia ngũ phòng quả thật là thuận miệng nói." Sở Thượng phụ họa nói.
Một đám người thảo luận trong chốc lát thì quay đầu nhìn về phía Sở Chước: "A Chước, ngươi thấy thế nào?"
Sở Chước không sao cả nói: "Ta cũng không biết, có lẽ về sau may mắn có thể nhìn thấy tằng gia gia, hỏi ông thì biết thôi."
Một đám đứa nhỏ nghe xong, nhịn không được đồng loạt nhìn nàng thở dài: "Tằng gia gia của ngươi cũng rời nhà bỏ trốn mấy trăm năm, còn không biết khi nào thì mới có thể trở về đâu, trừ phi về sau ngươi có thể gặp được ông."
Nói thật, đời trước Sở Chước mãi cho đến trước khi trùng sinh, cũng không có gặp được tằng gia gia, cũng không biết đời này có cái duyên phận này không.
Mọi người lập tức dừng đề tài này lại, đều thay đổi ào ào đi chúc mừng Sở Thanh Từ thăng cấp. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Sở Thanh Từ ôm Băng mục sư của nàng, thần sắc thản nhiên, vẫn chưa bởi vì thăng chức Nhập Huyền cảnh mà kiêu ngạo, vẫn là bình tĩnh không khác gì bình thường, tâm tính ổn trọng bậc này, cũng làm cho một đám người vô cùng bội phục.
Đời trước cho dù nội tâm Sở Chước là người có linh hồn trưởng thành, sau khi thành công thăng cấp lên Nhập Huyền cảnh, vẫn kích động đến cả đêm đều ngủ không được.
"Ta thấy rằng nàng nhất định không phải người, lòng của nàng là làm từ tảng đá, nàng căn bản không có thất tình lục dục nhân loại nên có. Con người hẳn là cao hứng thì cười, muốn khóc thì khóc, nghẹn như vậy có bao nhiêu gian khổ khó chịu chứ." Sở Nguyên Triết lại miệng tiện bắt đầu bình luận cái này với cháu gái cùng phòng.
Sở Thanh Từ đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Sở Nguyên Triết hoảng sợ, đang muốn hỏi nàng làm sao, chỉ thấy nàng vỗ vỗ đầu Băng mục sư, sau đó chỉ thấy Băng mục sư mạnh mẽ nhào tới hắn.
"Đừng tới đây —— "
Sở Nguyên Triết kêu thảm thiết ra tiếng, co cẳng chạy, một con Băng mục sư đuổi sát ở phía sau mông hắn, thỉnh thoảng nhảy lên cắn mông hắn.
Một đám người thấy một màn như vậy, giương mắt đờ đẫn quay đầu nhìn về phía Sở Thanh Từ bình tĩnh thản nhiên như cũ, vẻ mặt không tưởng tượng nổi, căn bản không thể tưởng tượng chuyện ngây thơ như vậy là do Sở Thanh Từ làm.
Đợi khi Băng mục sư đuổi Sở Nguyên Triết thành chó, cắn mông hắn sưng đỏ giống như mông con khỉ, vô cùng kích động chạy về chỗ chủ nhân lĩnh thưởng, Sở Thanh Từ đút cho nó một viên Yêu Hoàng đan, nói: "Ta thế nhưng còn làm loại chuyện ngây thơ này, xem ra còn chưa đủ ổn trọng."
Nói xong, thì ôm Băng mục sư đi tu luyện.
Mọi người: "......"
Sở Chước mỉm cười nhìn đám đứa nhỏ này, thế giới tiểu hài tử lúc nào cũng cực kì sạch sẽ. Cho dù tâm tư nhóm người lớn có khác nhau, nhưng ở trước mặt đám đứa nhỏ may mắn tiến vào rừng trúc Thanh Tâm, bọn họ cũng sẽ không nói nhiều lắm, theo bản năng bảo vệ phần đơn giản này.
Sau khi cáo biệt với nhóm bầu bạn nhỏ, Sở Chước cũng mang theo bé rùa của nàng về nhà trúc.
Advertisements
Vừa trở lại nhà trúc, đã bị yêu thú từ trên xà nhà nhào tới dán lên mặt.
Sở Chước bình tĩnh kéo nó xuống đặt tới bên cạnh rồi đi phòng luyện đan cách vách nghiên cứu đan dược, cố gắng thăng cấp phẩm chất đan dược.
Thừa dịp thời điểm nghỉ ngơi, nàng đi tới Dược viên (vườn trồng thảo dược) của Sở gia mua nhiều linh thảo cấp thấp, đều là linh thảo luyện chế đan dược cho yêu thú. Trong Dược viên của Sở gia trồng linh thảo nhân loại cần còn không nhiều bằng yêu thú cần, giá cả cũng không mắc, mấy viên kim châu là có thể mua được đến vài phần.
Sở Chước ở trong phòng luyện đan ép buộc hơn nửa ngày, rốt cuộc đã luyện chế hết linh thảo thành đan dược, mới từ trong phòng bước ra.
Vừa tới đến phòng khách, chỉ thấy được phòng khách nhà nàng đã có nhiều thêm vài khách nhân, hoặc lăn lộn trên mặt đất, hoặc đứng ở trên xà nhà, hoặc dùng móng vuốt cào tường. Khi nhìn thấy nàng bước ra, thì chỉnh tề đồng loạt hướng nàng kêu một tiếng chào hỏi, bộ dạng vô cùng có lễ phép.
Sở Chước rất rõ ràng, lễ phép này kỳ thực là A Chiếu đánh mà ra.
Đời trước, A Chiếu trở thành lão đại những yêu thú trong Sở gia này, thậm chí ngay cả các yêu thú trưởng bối đều nghe theo lệnh của nó. Mà nó vẫn là bộ dạng con mèo con lừa gạt người đời như cũ, dùng mánh khóe giấu ở sau lưng.
Đời trước Sở gia phát sinh rất nhiều chuyện thần kì treo đó mà chưa giải đáp được, kỳ thực đều là A Chiếu ở sau lưng xui khiến đám tiểu đệ yêu thú này làm. Sở gia là ngự thú thế gia, cái gì cũng không nhiều, chỉ có yêu thú là nhiều. Đồng bọn thân mật nhất Sở gia đó là khế ước thú, một người hoàn toàn không phòng bị khế ước thú của mình, có thể nghĩ khi khế ước thú của hắn có lão đại khác, sẽ phát sinh chuyện gì.
Đời này, phỏng chừng A Chiếu cũng sẽ đi lên con đường lão đại.
Sở Chước đã thành thói quen, hiện tại ngay cả tìm tòi nghiên cứu cũng lười đi tìm hiểu. Dù sao trên người A Chiếu nhiều điểm đáng ngờ lắm, cũng không phải yêu thú phổ thông là được. Sở Chước hoài nghi, có thể nó là yêu thú cấp mười hai, dù sao càng là yêu thú đẳng cấp cao, kỳ ấu tể càng dài, cho nên mới sẽ vẫn luôn nhỏ như vậy.
Sở Chước lấy ra đan dược vừa luyện ra phân chia, xem như giúp A Chiếu thu mua tiểu đệ.
Chỉ là mỗi yêu thú chỉ có thể có một viên, nếu như có yêu thú nào bán manh để Sở Chước bởi vì thế mà cho nhiều hơn một viên, A Chiếu tuyệt đối sẽ một móng vuốt cào đi qua.
Nhận được đan dược nhóm yêu thú đều mỹ mãn ăn vào.
Sở Chước đời trước luyện yêu thú đan lâu như vậy, cho dù chỉ có thể luyện được đan dược cấp thấp, nhưng phẩm chất những viên đan dược này đều luyện chế ra tốt hơn luyện đan dược khác, cũng là nhóm tiểu yêu thú vô cùng thích ăn. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Chúng nó gần như mỗi ngày đều cọ đến bên người Sở Chước xin một viên đan dược.
Thuận tiện cũng thành vật thí nghiệm cho Sở Chước cải tiến đan dược.
Gấu ấu tể của Sở Thanh Loan rất nhanh thì đã ăn xong một viên, tên nhóc tiểu yêu thú ăn đòn nhiều vẫn không nhớ lập tức lăn đến trước mặt của Sở Chước bắt đầu bán manh, muốn có thêm một viên.
Sở Chước bị bộ dạng dáng điệu thơ ngây khả ái đó của nó đùa quả thật muốn cười, nhưng mà còn chưa có cười ra tiếng, yêu thú ngồi xổm ở trên vai nàng lập tức nhào đi qua, một cước đá con gấu con bay thật xa.
【 Lão đại... 】 tên nhóc gấu choáng váng hồ đồ nằm úp sấp ở đằng kia, không rõ vì sao lão đại lại đánh nó.
【 Mỗi ngày chỉ có thể một viên. 】 A Chiếu cảnh cáo nói.
Tên nhóc gấu con có chút buồn bực, đan dược ngon như vậy mới được có một viên, quá ngược đãi yêu thú rồi.
Linh Mục Hầu đang cầm đan dược gặm nhấm chít chít méo mó nói: 【 Lão đại, vì sao Huyền Uyên lại có hai viên? 】
【 Nó là khế ước thú của sáng quắc, các ngươi không liên quan, nếu vứt bỏ chủ nhân của các ngươi sửa lại khế ước với Chước Chước, các ngươi cũng có thể có hai viên. 】
Vì thế một đám yêu thú không hé răng.
Tuy rằng đan dược rất tốt, nhưng đối với chủ nhân khế ước đưa chúng nó đến thế giời bên ngoài, chúng nó vẫn rất thích.
Uyên Đồ Huyền Quy còn thiếu chút nữa dẫn phát một trận tai nạn, vẫn bình tĩnh gặm nhấm đan dược của nó như cũ, đối với chuyện mình có nhiều hơn yêu thú khác một viên đan dược, nó cũng lười so đo loại chuyện này rốt cuộc có được hay không, có thể không công bằng hay không.
Dù sao, chính là lười.
Sở Chước thấy một đám yêu thú ăn say sưa, vuốt cằm nghĩ nghĩ, đời trước nàng dựa vào tay luyện đan này mà thông đồng vài con yêu thú ngây thơ không biết. Đời này nếu nàng lại cải tiến đan dược, không biết có thể lại thông đồng mấy con đó trở về không.
Hiện tại bên người chỉ có hai con yêu thú A Chiếu và Huyền Uyên, không khỏi có chút tịch mịch nha.
Vì thế Sở Chước quyết định, nàng phải tiếp tục nghiên cứu đan dược yêu thú, cải tiến đan dược, để có thể hấp dẫn càng nhiều yêu thú khóc hô khế ước cùng với nàng—— đương nhiên đời trước có hai tên quỷ không hay ho là bị A Chiếu đánh đến khóc hô chạy tìm nàng khế ước.
Sau khi có quyết định, Sở Chước lập tức chấn hưng tinh thần chui vào phòng luyện đan, tiếp tục nghiên cứu đan dược.
Nàng không phải mộc thuộc tính, đan duyên cũng kém, chỉ có thể làm chút bàng môn tà đạo đến để gia tăng chất lượng đan dược. Dù sao nàng cũng không phải luyện đan sư chính thống, làm những thứ này cũng không lo lắng bị người chê cười. Đời trước bởi vì cần, kỳ thực nàng đã nghiên cứu ra một ít con đường, đời này tiếp tục cố gắng, nàng tin tưởng nhất định có thể luyện ra đan dược rất tốt.
Như thế vừa thong dong tu luyện, vừa luyện đan dưỡng yêu thú, thời gian ba năm rất nhanh liền qua đi.
Hết chương 9.