Năm thứ hai đại học, cậu chọn môn tự chọn là triết học.
Cậu nhóc này thường xuyên thảo luận với tôi một ít vấn đề chuyên sâu từ sau khi cậu học môn này.
Ví dụ như vấn đề tàu điện nổi tiếng, con mèo của Schrödinger, mỗi lần chúng tôi đều bắt đầu thảo luận nhẹ nhàng đến cuối cùng thì hận không thể đánh chết đối phương.
Một ngày nọ, cậu ấy cầm một cuốn sách có tên là ‘Gene ích kỉ’ nói: “Nhìn này, nhìn này, chúng ta thảo luận về cái này đi.”
Tôi mảy may không thèm quan tâm, cũng không nhìn cậu ấy cái nào, “Bản thân anh học vật lý đã đủ hói đầu rồi, giờ còn muốn học triết học tự khiến mình phát điên hay gì?”
Hình như cậu ấy hơi ngạc nhiên, sau đó cứng nhắc ném cuốn sách đi, thở dài nói: “Em nói đúng, rất nhiều nhà vật lý học đúng là có hơi cố chấp.”
Hiện tại cậu ấy càng ngày càng nhõng nhẽo, không vờ vịt như trước nữa mà luôn nói thẳng.
Tôi thấy cậu ấy trông rất nghiêm túc, còn cố ý trêu ghẹo an ủi: “Sao, sợ bản thân mình giống với tình tiết máu chó trong mấy truyện ngôn tình, đột nhiên phát điên sau đó quên đi em rồi ngược em à?”
Cậu ấy lấy lại tinh thần, cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau, thấp giọng hỏi bên tai: “Vậy trong truyện ngôn tình, bây giờ anh nên nói gì?”
Tôi bị điệu bộ này của cậu ấy chọc cười, nói: “Anh muốn nói gì thì nói, cổ em đau.”
Cậu ấy bất ngờ hôn tôi khi lời còn chưa dứt.
Kèm theo nụ hôn kích thích ấy, giọng nói của cậu ấy như gió thoảng vào tai tôi.
Cậu ấy nói: “Anh sẽ đi ngược lại bản năng của mình, đi ngược lại bản chất của mình để yêu em mãi mãi.”
Hết.