Chương 25: Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Phiên bản 5173 chữ

Tần tẩu biết đứa bé gái trước mặt là con của Tiểu Mạn nhận nuôi, nhìn đứa bé xinh xắn nàng cũng muốn có một đứa con gái, trong nhà nàng chỉ có hai tên tiểu tử, không giúp được gì, nàng thật rất muốn có một đứa con gái để đủ nếp đủ tẻ.

Tần tẩu nói:"Tiểu Mạn muội thật may mắn, có đứa con gái vừa xinh xắn vừa ngoan như thế này".

Tiểu Yên nghe người gọi Tần tẩu khen mình ngại ngùng, đỏ mặt.

Nàng:"Đúng vậy, Tiểu Yên nhà muội rất tốt, mà thôi tẩu tử, chúng ta đến nhà tẩu một chuyến đi, muội muốn mượn lồng hấp cơm cỡ lớn để hấp cơm.”

“Ừ, đệ muội đi thôi.”

“Nương, ta và tẩu tử đi đây, ngài giúp ta đong và vo gạo này đi, Tiểu Yên con giúp nương rửa rồi cắt hết số rau củ này, lát ta về đem đi hầm canh".

“Ừ, ta biết rồi, các ngươi mau đi đi.”

Trước đó nàng, mẫu thân và Tiểu Yên đã lên trấn mua một số lớn gạo, bột mì, bột ngô, mì, thịt, cá, gia vị và vào không gian hái một số loại rau củ quả để làm cơm cho mọi người ăn.

Cho dù có bốn người nấu cơm, nhưng muốn làm cơm cho hơn mười mấy người, cũng mất hơn hai canh giờ.

Nàng, mẫu thân, Tần tẩu và Tiểu Yên bốn người bưng cơm ra sân bày xong, nàng mới đi cuối thôn gọi mọi người về:“Mọi người vất vả, mau về ăn cơm, ăn xong nghỉ một lát cho đỡ mệt.”

Lưu Đại Sơn nghe nhi nữ nói như vậy cũng nói với mọi người:“Mọi người mau trở về ăn cơm thôi.”

Đoàn người thấy nàng thật sự làm món ngon, hai chậu thịt kho tàu to, hai lòng hấp cơm, nồi canh hầm lớn bốc lên từng đợt mùi thơm, cao hứng nói với bọn nàng, “Đồ ăn thơm quá, khẳng định ăn ngon.”

Nàng cười nói:“Nào có, cơm thường mong mọi người đừng ghét bỏ nha.” Nói xong liền bắt đầu xới cơm cho mọi người.

Ăn một miếng thịt kho tàu, tất cả mọi người ào ào khích lệ nói:"Cơm ngon quá, ta hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.” Nói xong còn trêu ghẹo Lưu Đại Sơn:“Đại Sơn huynh đệ thật có phúc khí, ngày nào cũng được ăn đồ ăn ngon thế này, ha ha.”

Lưu Đại Sơn cười ngây ngô nói:“Đúng vậy, đúng vậy.”

Thấy bộ dáng đắc ý này của Lưu Đại Sơn, tất cả mọi người đều cười ầm lên.

Không biết có phải do nàng làm đồ ăn ăn ngon hay không, dù sao mọi người mỗi ngày đều mười phần nhiệt tình, vốn phải bốn năm ngày mới làm xong móng, mà giờ chỉ cần ba ngày đã xong rồi.

Khi thu dọn bát đũa xong, mẫu thân ở nhà bếp nói với nàng:“Tiểu Mạn, ngày mai chúng ta sẽ thức sớm để chuẩn bị, dù sao cũng là xây nhà, không qua loa được.”

"Ở nơi này xây nhà là một chuyện lớn, ngày xây nhà cần phải khoản đãi thật tốt người đến hỗ trợ".

“À, đúng rồi Tiểu Mạn, ngày mai mấy người Hà thúc đều sẽ đến hỗ trợ, Điền thẩm, nương tử Tần giang đến giúp nấu cơm.”

“Dạ, Tần tẩu tử là một người nhanh nhẹn, có tẩu ấy đến giúp ta sẽ thoải mái hơn.”

“Ngươi biết vậy là tốt rồi".

********

Ngày hôm sau, trời còn chạng vạng sáng nhóm người thợ chính cùng thợ phụ và nhóm người Hà thúc đã đến xây nhà, phong tục nơi này chính là Mão sơ đến Mão chính bắt đầu xây nhà.

Nàng và mẫu thân đang làm cơm thì thấy Điền thẩm cùng Tần tẩu tử cùng nhau đi vào trong bếp, vội cười tiếp đón:“Điền thẩm, Tần tẩu hai người có thể đến giúp ta thật là tốt quá!”

“Chuyện nên làm, người cùng thôn.

Tiểu Mạn cháu không biết chứ, từ khi ăn cơm cháu làm, Trần thúc của cháu cứ luôn ở bên tai ta nói Tiểu Mạn làm cơm ăn ngon thế nào, hôm nay ta có lộc ăn rồi, ha ha.”

“Nào có ngon như Trần thúc nói đâu, ha ha.”

Tích thị cười đánh gãy, “Được rồi được rồi, Điền không cần khen Tiểu Mạn, chúng ta mau đi nấu cơm thôi, phòng ở sắp làm xong rồi kìa.”

“Được, vậy ta đi rửa rau.” Tần tẩu nói xong liền vén tay áo.

“Vậy thì làm phiền nương tử Tần Giang rồi.”

Đến đầu giờ Ngọ đã lợp xong ngói, người đến giúp đỡ lục tục xuống dưới, trở lại nhà cũ dùng cơm.

Cứ như vậy trải qua gần một tháng hơn thì nhà nàng cũng hoàn thành xong.

Khi nhà nàng bắt đầu xây có vài người trong thôn đôi khi cũng đi ngang qua, liền tò mò hỏi phụ mẫu nàng vài câu.

“Lưu nương tử à, cái nhà này làm hoàn thiện chắc cũng tầm vài chục lượng bạc đúng không? Ngươi thật đúng là phúc khí, vậy mà ta tưởng nhà ngươi nghèo nhất thôn, không ngờ lần này xây nhà lớn như này, sau này cũng không còn phải buồn lo gì nữa a.”

Tích thị khẽ cười đáp:“Tạ đại mẫu khích lệ.”

“Ha ha! Ngươi thật là, ai khen ngươi cơ chứ.

Lưu nương tử à, mấy chục lượng bạc này là từ nơi nào có a? Nhà ngươi mới nhận thêm ba đứa ngoại tôn xong, có chăm chỉ làm lung cũng không đến mức để dành được nhiều như vậy đi?”

Tích thị suy nghĩ một chút rồi đáp: “Để dành được một ít, lại mượn một ít.”

Mặc kệ người khác hỏi như thế nào mẫu thân đều trả lời như vậy.

Mọi người nhìn thấy người một bộ kín như bưng, biết có hỏi cũng không nói rõ cái gì, liền rời đi.

*******

Nhà nàng sau gần một tháng hơn đã xây xong, nhưng còn phải chờ vài ngày nữa mới có thể chuyển vào ở.

Nàng cũng đã lên trấn mua một số đồ đạc để chuẩn bị cho căn nhà mới, do mẫu thân không muốn lãng phí nên cái nào dùng được người đều giữ lại, nhà chỉ cần mua ít thịt cá, mứt kẹo, pháo nổ để làm tiệc tân gia, lại mua chăn nệm, bồn tắm, tủ tre và mua thêm hai chú chó nhỏ để giữ nhà.

Người bên nhà chồng đại tỷ cũng thông báo tin vui đại tỷ có thai, nên không qua phụ giúp được, khi nào khỏe chút sẽ trở về nhà thăm cả nhà và tụi nhỏ, mẫu thân biết lại sắp có ngoại tôn thì rất vui, còn gửi ít trứng và một con gà về cho đại tỷ tẩm bổ..

Bạn đang đọc Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!