Chương 4: Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Phiên bản 7739 chữ

Bước chân vào cửa nhà nàng đã hô lớn: "Đại tỷ, đại tỷ ngươi coi hôm nay ta bắt được gì đây", trong nhà Tiểu Phúc nghe tiếng nhị tỷ liền ba chân bốn cẳng chạy ra, thì thấy nhị tỷ đang cầm một con thỏ trắng hô lớn:"Nhị tỷ người bắt được thỏ trắng béo ú, người thật giỏi".

"Vậy chiều nay tỷ tỷ đem đi nấu cho đệ ăn có chịu không" nàng nhìn mặt tiểu đệ cười nói.

"Chịu...Chịu"Tiểu Phúc nghe được ăn thịt liền rất vui đáp lời.

"Vậy đệ ngoan ngoãn ở đây trông nhà, tỷ vào nấu cho ngươi ăn được không?".

"Tuân lệnh tỷ tỷ".

Nàng cầm con thỏ béo ú đi vào trong gian phòng bếp.

Phòng bếp nhà nàng cũng là một gian phòng đất, vào cửa phòng bếp dựa vào tường là một cái tủ gỗ dùng để đựng bát đũa, bên cạnh tủ đựng bát là một cái ghế dài rất cao dùng để để đồ; đối diện cửa phòng bếp là hai cái bếp lò dùng bùn vàng xây thành, nồi ở nơi này đều là trong nông thôn dùng củi đến đun, bên cạnh bếp lò sát tường là một đống củi chiều dài vừa phải được chất đống chỉnh tề; cách bếp lò hai ba bước sát tường để một vại nước, trên tường treo mấy cái rổ được làm từ cây trúc đan thành dùng để rửa rau.

Nàng đi vào phòng bếp dựa vào trí nhớ tìm được đá đánh lửa, ở trong hố gần cửa bếp hiện lên ánh lửa, đứng dậy dùng gầu trong vại nước múc mấy gầu vào trong nồi, chờ nước nóng liền đem thỏ vặt sạch lông, sau khi đã hết lông liền đem bỏ vào chậu gỗ rửa sạch, sau đó chặt thành từng miếng nhỏ, tiếp tục chần qua nước nóng rồi vớt ra, bỏ ít dầu vào chảo để thịt thỏ vào xào rồi để ít gia vị, xào thêm ít phút rồi để ra đĩa, đem đĩa thịt thỏ để vào trong tủ gỗ để chiều đem ra cho phụ mẫu, cùng đại tỷ và đệ đệ ăn.

Sau đó đi đến chỗ buổi chiều ngày hôm qua mẫu thân cho gà ăn, băm ít cỏ rồi bốc mấy nắm nhét vào trong chuồng gà để cho gà ăn, chờ gà ăn xong liền đem gà thả ra để cho năm sáu con gà ở trong sân tự mình tìm ăn, dĩ nhiên là cửa chuồng gà phải mở ra, nếu như có gà mẹ muốn đẻ trứng, nó sẽ tự vào chuồng gà đẻ xong trứng rồi lại trở ra kiếm ăn.

A Mạn đem cỏ cho gà còn dư trong sọt đổ ra để hong khô, nếu không cỏ cho gà sẽ dễ bị hỏng, như vậy hôm nay cắt cỏ cho gà còn thừa lại ngày mai còn có thể tiếp tục dùng nữa, mà không cần phải sợ cỏ cho gà ăn hỏng, mà cũng không cần phải ngày nào cũng đi cắt.

Đây là kiến thức đời trước khi mà còn nhỏ cùng đi làm với bố mà nàng biết được.

Đang làm một lúc, đại tỷ cầm vỏ bước vào:"Tỷ mới đi đâu về vậy?" đại tỷ để cái vỏ trúc xuống cạnh bàn đáp:"Tỷ đi qua nhà Điền thẩm cho thẩm ấy máy cái trứng gà, lúc trước khi hai đứa té xuống nước nhờ mai tẩu ấy phát hiện lên, rồi chạy về nhà kêu người đến giúp ".

"Vậy muội cũng phải cảm tạ thẩm ấy"

Hai tỷ muội trò chuyện một lúc, nàng nhìn mặt trời đại khái là mới gần trưa, mà phụ mẫu phải đến giờ Dậu mới có thể từ trấn trở về, vì thế ba tỷ đệ nàng liền quyết định cùng nhau đi ngủ trưa.

Lúc ba người ngủ dậy khi đó đã là giờ Thân, phụ mẫu cũng sắp trở về, vì thế nàng liền nhờ đại tỷ ra đất trồng rau phía sau nhà hái ít rau xanh và đậu đũa trở về để chuẩn bị cơm chiều.

Bản thân nàng vừa vào bếp liền bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, lần này nàng xin đại tỷ cho mình vào bếp trổ tài.

Nhóm lửa xong, múc ba bốn gáo nước đổ vào trong nồi, bởi vì buổi sáng ăn chính là cháo nên nhanh đói, phụ mẫu lại có vẻ mệt nhọc, nhưng mà nghĩ muốn làm cơm khô cũng không được, cho nên sau cùng nàng quyết định đem gạo và bột ngô cùng nấu thành cơm, cứ như vậy vừa tiết kiệm được gạo lại có cơm ăn.

Nàng dùng cái bát ăn cơm lớn giống như ở hiện đại múc một bát rưỡi gạo, đặt vào trong chậu vo sạch, rồi đem gạo đổ vào trong nồi, đại tỷ liền trở lại"Đại tỷ, người đem rau rửa sạch dùm muội".

Tiểu Hoa rửa rau xong thì đem để lên bàn, nàng thấy vậy liền ngừng tay, đi lại tủ cây bưng ra một đĩa thịt thỏ thơm phức, đi đến trước mặt đại tỷ khoe khoan:"Đại tỷ, tỷ coi đây là cái gì", theo tiếng nói của nàng, Tiểu Hoa thấy một đĩa thịt thỏ rất bắt mắt.

Cô ngạc nhiên hỏi:"Đĩa thịt thỏ này từ đâu ra, ai cho muội cái này".

Nàng cười cười, kể lại toàn bộ quá trình mình bắt thỏ, rồi xử lý và đem đi xào.

Tiểu Hoa nghe được chuyển từ ngạc nhiên sang chấn động, từ nhỏ nhị muội đã ốm yếu làm sao lại bắt được thỏ? Còn nấu ăn ngon như thế này? Cô thật không thể nào tinh được.

"Có đúng là do chính muội bắt được con thỏ này không?"Tiểu Hoa nghi vấn hỏi.

"Đúng vậy! Đây là con thỏ do chính tay muội bắt lúc chiều, Tiểu Cúc có thể làm chứng".

"Nhưng lúc trước" Tiểu Hoa nghi hoặc nhìn nàng.

Từ lúc nhị muội bị sốt tỉnh lại, đã hoàn toàn khác trước, không còn nhát như lúc trước, thân thể hình như cũng khỏe mạnh hơn trước, ăn nói lanh lẹ hơn.

"Tại lúc trước muội không chỗ tài thôi" nàng cười cười nói với đại tỷ rồi bắt tay cùng tỷ tỷ chuẩn bị mâm cơm.

Chờ gạo trong nồi có chín phần chín, nàng tìm đến một cái chậu mặt trên bày một cái rổ có khả năng xếp được vào trong nồi cơm, sau đó lại đem chậu đặt ở trên bếp lò cạnh nồi cơm dùng thìa múc nước cơm vào trong chậu, chờ sau khi múc xong, lại đem chậu đặt ở trên bàn cán mì.

Múc một gáo nước vào trong nồi đem nồi rửa, lại cho thêm lượng nước vừa phải vào trong nồi đem gạo vừa lọc được đổ vào, sau đó múc hai bát bột ngô lớn đổ vào trong nồi, dùng chiếc đũa đem gạo và bột trộn lẫn chia đều, dùng lửa nhỏ đun hơn hai mươi phút là tốt rồi.

Nàng lấy một cái chảo đặt lên một cái lò khác, chuẩn bị xào rau, bởi vì dầu là đồ quý giá, cho nên không dám dùng quá nhiều, đành phải lấy thêm một chút nước làm món đậu đũa xào, sau đó tiếp tục làm một món canh rau.

Đến lúc làm cơm xong, vợ chồng Lưu Đại Sơn cũng từ trấn trên trở về, nàng và đại tỷ kêu một tiếng phụ mẫu, để cho bọn họ đi rửa sạch tay ăn cơm, nàng thì đi vào phòng kêu tiểu đệ thức dậy ăn cơm, đại tỷ chủ động lau bàn, bưng thức ăn, xới cơm, mới vừa làm xong những việc này đệ đệ và nàng cũng đi từ phòng ra.

Đến lúc bày xong thức ăn người một nhà đều đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Lưu Đại Sơn thấy cơm hôm nay không giống với cơm khô ngày thường, liền hỏi đại nhi nữ:"Hôm nay cơm rất mới lạ, ta thấy giống như có gạo còn có bột ngô, còn có thịt thỏ, là từ đâu con có được?".

Trừ bỏ Tiểu Phúc thì phụ mẫu đều tò mò nhìn Tiểu Hoa nhưng Tiểu Hoa chỉ cười rồi nhìn sang nhị muội bên cạnh, nàng cười hì hì trả lời:"Phụ mẫu, ta thấy mọi người mỗi ngày đều cực kỳ vất vả, liền muốn làm tốt, cho nên liền dùng bột ngô và gạo cùng làm cơm, như vậy có vẻ dễ dàng ăn no, về sau chúng ta mỗi ngày đều có thể ăn một bữa cơm khô, cũng sẽ không tạo thành tình huống không đủ gạo ăn, mà còn lọc ra nước cơm chúng ta có thể uống cũng có thể dùng để cho gà ăn.

Còn thịt thỏ là do con trên núi bắt được nên làm ít thịt cho gia đình mình ăn, đã lâu rồi nhà chúng ta không được ăn thịt ".

Thấy phụ mẫu vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ mình, nàng chỉ biết cười cười nói:"Mọi người không cần phải mình con như vậy, chỉ cần biết con thỏ này là do con bắt được.

Tại lúc trước con không muốn bắt thôi, hiện tại con thấy đệ đệ gầy ốm nên muốn làm chút đồ ăn bồi bổ thôi".

Nghe con gái nói vậy Tích thị luôn miệng nói tốt, không ngừng khích lệ nàng giỏi giang; Tiểu Hoa và Tiểu Phúc hoan hô nói: "Tốt nha! Về sau mỗi ngày đều có thể ăn cơm rồi!"

Lưu Đại Sơn cười nói:"Đúng nha, con gái sau khi hết bệnh thì càng ngày càng giỏi, tốt tốt, thôi chúng ta mau dùng cơm đi lát nguội sẽ mất ngon".

Mới vừa ăn hai miếng cơm Tiểu Phúc ngạc nhiên nói:"Đại tỷ, nhị tỷ hôm nay cơm ăn ngon thật!"

"Tiểu Mạn, hôm nay cơm không chỉ có ăn ngon mà còn cực kỳ dễ dàng ăn no, thịt ăn cũng rất thơm không ngấy, trước kia ăn cơm khô ta phải ăn ba bốn bát mới có thể miễn cưỡng ăn no, mà hôm nay ta mới ăn một chén cũng đã có cảm giác no rồi" Tích thị vừa nói vừa xới thêm cơm vào trong bát.

Lưu Đại Sơn gật đầu phụ họa.

Sau cùng Lưu Đại Sơn ăn bốn bát cơm, Tích thị ăn khoảng ba bát, nàng và đại tỷ đều ăn hai bát cơm, Tiểu Phúc ăn một bát, tất cả mọi người đều xoa bụng bày tỏ hôm nay là một bữa ăn no nhất từ trước đến nay..

Bạn đang đọc Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    27

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!