Chương 52: Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Phiên bản 4893 chữ

Chàng lúc này nhìn lên khuôn mặt nàng, ngạc nhiên một chút nhưng ngay sau đó trong đáy mắt hiện lên sự ôn nhu vô bờ, nhẹ giọng nói:" Nương tử ngoan, một lát khi ta xuyên qua tấm màng mỏng này thì nàng sẽ chân chính thành người của ta, có lẽ là có chút đau nên nàng gáng chịu khổ chút nha, ta hứa....ta...ta về sau sẽ không để cho nàng chịu khổ nữa ha".

Nàng vừa thở hổn hển vừa khóc lóc: "Đau quá đi...huhu".

Cái đó của Tôn Ngạn căng trướ,ng, kích cỡ của chàng vừa lớn lại vừa thô, cả người nàng như bị xẻ ra làm hai, cơn đau không ngừng tăng lên, gương mặt nàng khi khóc lên trông thật đáng thương vô cùng:"Không được rồi, đau quá....!Cầu xin chàng, mau ra ngoài...!Mau ra ngoài được không?"

"Cố nhịn một chút" chàng cảm thấy hối hận khi làm nàng đau nhưng súng đã lên nòng không thể không bắn, chàng nhẹ lại, kiên nhẫn dỗ dành nàng:"Một lát nữa sẽ hết đau".

Chàng cố kiềm chế bản thân không nhúc nhích, cúi đầu ngậm lấy môi nàng để dời đi sự chú ý của nàng.

Mềm mại quá đi.

Trên người nàng này không có chỗ nào là không mềm, không mịn.

Chàng dịu dàng hôn một hồi, thấy sự chú ý của nàng đã chuyển đi chỗ khác, ngay lập tức như một con sói đói, thở hổn hển đưa cây hàng của mình vào trong cơ thể nàng thúc vào

Nguyên cây tím đen từng chút từng chút đi xuyên qua tấm màng mỏng trong huyệt non mềm mại, theo đó là một ít máu, chàng lại cắ.m vào trong một lần nữa, cùng với nước xuân của nàng mà hòa quyện cùng nhau.

Tôn Ngạn sướng đến mức mất kiểm soát, cắ.m vào rút ra không biết bao nhiêu lần.

Tiếng bạch bạch vang khắp tân phòng, nàng bị cắm mà r.ên rỉ không ngừng, giọng nói đứt quãng:"A....a....Chậm...chậm thôi....Từ bỏ...!ta sắp không được..."

Bụng nhỏ của nàng không chịu được vật kia của chàng thọc vào quá sâu, quá trướng khiến nàng cứ ngỡ rằng mình sắp bị cắm cho hỏng mất, nàng bắt tay cánh tay người nam nhân, nức nở mà cầu xin, xin chàng chậm lại một chút, xin chàng đừng c.ắm vào nữa, xin chàng hãy rút ra ngoài, xin chàng đừng vào sâu nữa.

Giọng nói nũng nịu của nàng như dược hoả khiến cho Tôn Ngạn thu hết vào tai mình không sót từ nào, khiến chàng càng muốn làm mạnh bạo hơn nữa.

Chàng ngậm lấy môi nàng, nuốt hết tiếng kêu của nàng vô trong, đôi tay to cố định cánh mông, dùng sức bốp, lại đưa của mình đâm thẳng vào trong, eo hông chàng cứ thế đưa đẩy vào tận cùng, tốc độ cực nhanh.

Đồ vật màu tím đen men theo lối nhỏ, thẳng tắp tiến vào thật sâu, cho đến chạm vào nơi mẫ.n cảm mà không ngừng chọc vào, nàng bị cắm đến khi chịu không nổi, đôi mắt dần trở nên mê li, đầu óc trống rỗng, nàng khóc như r.ên rỉ, bụng nhỏ run lên từng hồi.

Nơi gia.o hợp giữa hai người chảy ra một luồng nước *** **** cùng vệt máu nhợt nhạt, Tôn Ngạn biết nàng đã sắp lên cao trào, thở hổn hển hôn lên môi nàng, dùng giọng khàn khàn hỏi:"Nương tử ta có làm nàng thoải mái hay không?"

Nàng còn đang đắm chìm trong cơn mê, cơ thể như không còn là của mình, cả người còn đang lâng lâng, đôi mắt nàng thất thần nhìn vào hư không, giây tiếp theo bị động tĩnh của người nam nhân đánh thức:"Thoải mái lắm".

Người nam nhân cầm đùi nàng đặt qua hai bên hông, không có điểm tựa mà đẩy mông cắm đi lên, tư thế này chầm chậm đi vào quá sâu, không được vài cái, nàng đã khó chịu không thôi

"Nương tử sao vậy,ta không làm nàng thoải mái sao?" Hai tay nàng choàng qua cổ chàng nức nở nói:"Phu quân...!Khó....Khó chịu...!Nhanh một chút".

Tôn Ngạn thấp giọng"Đ*t" một tiếng, đem nàng thay đổi tư thế xoay lưng về phía mình, bàn tay nắm chặt mông của nàng, đỡ của mình đi vào.

Thân thể nàng bị cắm đến mềm nhũn, trong cổ họng phát ra tiếng rê.n rỉ nức nở.

Bàn tay chàng đổi thế nắm lấy bầ.u vú nàng, khống chế được thân thể nàng, không cho nàng nằm xuống, eo hông đẩy mạnh vào bên trong, vật n.am tính nhanh chóng đi vào trong mà đưa đẩy hết rút ra lại cắ.m vào.

"Từ bỏ...!Từ bỏ...!Cầu xin chàng...!Hỏng mất rồi...!Đừng đẩy nữa...!Trướng quá..." Nàng bị cắm đến độ đùi run rẩy hết lên, trên gương mặt toàn là nước mắt, bụng nhỏ căng cực đại, cái thứ đồ kia hướng vào trong huyệt va chạm, toàn bộ bụng nhỏ vì co rút mà bắt đầu run rẩy.

Chàng bị nàng kẹp chặt, sướng đến khó tả, lời nói đứt gãy:" Không....!Không hỏng....!Của nàng làm ta sắp bắn đến nơi rồi".

Chàng vừa dứt lời thì bị huyệt non bên trong siết chặt, tính khí cũng sắp đến giới hạn, gấp gáp mà thóc ra rút vào hơn chục lần:" Nương tử...!Nương tử ta ra....ta ra bên trong nàng.....Aaa....a" **** **** đặc sệt được chàng xuất ra rất nhiều, đến nỗi bụng nàng không chưa hết, chảy dọc xuống hai cánh mông.

Nàng bị chàng bắn vào bên trong, liền cũng l.ên đỉnh cao trào, run rẩy đón nhận tất cả mầm mống, cả người mềm nhũn mà nằm ra giường, đầu óc không còn biết gì nữa mà ngất đi.

Chàng thấy nàng do một đêm vận động mệt mỏi mà ngất đi, thì yêu thương hôn lên mặt nàng,cúi đầu nói nhỏ vào tai nàng:"Nương tử mệt cho nàng quá rồi, ta hứa mai sau dù cho có xảy ra chuyện gì vẫn sẽ đứng về phía nàng, che chở, bảo vệ cho nàng và các con của chúng ta"..

Bạn đang đọc Cuộc Sống Dân Dã Của Mạn Mạn Ở Cổ Đại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    18

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!