Có lẽ trước ngày hôm nay, sự hiểu biết của Chu đại phu đối với từ “kẻ liều mạng”, chỉ dừng trên mặt chữ mà thôi.
Nhưng hôm nay, ông cuối cùng đã sâu sắc thấu hiểu, thế nào gọi là “kẻ liều mạng”.
Người nằm trên giường, rõ ràng toàn thân đều là vết thương, không còn đến nửa cái mạng, mạch đập hay hơi thở đều suy yếu, vậy mà vẫn có thể làm lơ, thản nhiên để mặc ông loại bỏ thịt thối, rắc thuốc bột cho y, còn rảnh để nhắc nhỡ ông, đừng hòng giở trò, lén trộm thuốc giải từ chỗ y.
Chu đại phu đương nhiên không dám, lẩy bẩy bôi thuốc cho y.
Y cởi áo ra, ánh vào mắt là vết roi ngang dọc giăng đầy trên trên da thịt căng chắc.
Dùng hình nặng, đã là da tróc thịt bong, lại thêm vết mới chồng vết cũ.
Có lẽ vì dùng dụng cụ hành hình ngâm nước muối, những vết thương kia hầu như không kết vảy, thoáng có xu hương thối rữa.
Chỉ hơn một tháng chịu cảnh lao ngục, nhưng từ trên người y nhìn đến, lại như dài hơn một năm.
Tình trạng thương tổn này nếu ở trên người người khác, dù không đau chết, cũng đã không thể động đậy.
Vậy mà người này, lúc cởi quần áo, nếu không nhìn sắc mặt, lại như không có bất kỳ thương tổn nào.
Chu đại phu hành y nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua người nào ngoan cường như vậy.
Mọi người đều nói loại người mà với bản thân còn tàn nhẫn, thì đối với người khác tuyệt đối sẽ không nương tay.
Vì vậy, Chu đại phu không hề nghi ngờ tính chân thật của việc đối phương hạ độc mình, chỉ đành chấp nhận số phận, từ nay về sau chắc rằng đều phải nghe mệnh lệnh của y rồi.
Quá trình bôi thuốc có chút lâu.
Mãi đến lúc trên người Hoắc Vô Cửu gần như quấn đầy băng gạc, mới xem như một bước.
“Vết thương của ngài quá nặng, đã hao tổn khí huyết.
Sau này đợi miệng vết thương khép lại, nói không chừng sẽ bị viêm sốt, nghiêm trọng hơn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tiểu nhân lại kê cho ngài ít thuốc, ngài…”
Hoắc Vô Cữu im lặng hồi lâu, bỗng dưng mở miệng cắt ngang lời ông.
“Khám chân cho ta.” Y nói.
Chu đại phu bị cắt ngang, sững sờ một chốc, mới hiểu y đang nói gì.
Nhưng, không đợi ông phản ứng lại, Hoắc Vô Cửu đã lẳng lặng cúi người, một tay giữ tay áo, một tay kéo ống quần lên.
Đó là một đôi chân thon dài thẳng tắp, nhìn liền thấy ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh.
Nhưng, bên dưới vết thương, vết máu chồng chất, có thể thấy rõ miệng vết thương sâu đến xương khiến người khác kinh hãi.
Đó là vết thương xẻ nát máu thịt, cắt đứt kinh mạch lưu lại.
Chu đại phu nhìn thoáng quá rồi quay đi ngay —— Mặc dù y thuật của ông không tệ, nhưng cũng không phải tuyệt thế thần y.
Vết thương thế này… chỉ cần nhìn sơ, là ông biết, thuốc và châm cứu, vô phương.
Ông nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.
Thì thấy đôi mắt đen sâu thẵm kia, đang lẳng lặng nhìn miệng vết thương máu thịt be bét.
Bình tĩnh đến độ khiến cho Chu đại phu sợ hãi.
“Còn đứng lên được không?” Ông nghe thấy Hoắc Vô Cữu hỏi như vậy.
Chu đại phu run rẩy mà đắn đo một lúc, xong cẩn thận nói: “Có lẽ để tiểu nhân băng bó trước đã, miệng vết thương thối rữa như thế này, rất khó đoán chắc.”
Ông cẩn thận từng li từng tí tránh né việc trả lời thẳng vấn đề của Hoắc Vô Cữu, xem như báo cho y biết, vô phương rồi.
Hoắc Vô Cữu không nói lời nào.
Chốc sau, y ừ một tiếng, thả xuống ống quần đang nắm, lại dựa vào lưng ghế xe lăn.
Y im lặng dị thường.
Chu đại phu không dám nhìn mặt y nữa, nhưng cúi người xuống, bôi thuốc lên vết thương cho y, lại nhìn thấy bàn tay y đặt trên đầu gối.
Mạch máu trên mu bàn tay nổi lên, năm ngón tay siết chặt, làm rách cả vết thương cũ trong lòng bàn tay.
——
Sau khi Giang Tùy Châu nói ra câu đó, rõ ràng cảm thấy Hậu Chủ thỏa mãn vô cùng.
Hay phải nói là, việc khiến Hậu Chủ thỏa mãn, cũng không phải lời anh nói ra, mà là vẻ mặt mất hứng của anh lúc nói chuyện.
Hậu Chủ dường như có ác ý rất sâu đậm đối với anh, đặc biệt thích xây dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của anh.
Sau khi Giang Tùy Châu đáp ứng, chuyện này cứ thế kết thúc một cách hợp lý.
Hậu Chủ dường như đối với việc triều đình cũng không có mấy hứng thú, vài quan viên vốn có chuyện cần bẩm tấu, hắn tỏ vẻ không quan tâm nghe cho xong, rồi khoác tay, nói cứ để cho Đại Tư Đồ quyết định.
Triều định này, nghiễm nhiên đã thành đại bàn của Bàng Thiệu.
Vì vậy, tảo triều cũng không tiếp tục kéo dài bao lâu, kết thúc trong tiếng ngáp của Hậu Chủ.
Giang Tùy Châu hòa theo chúng thần đi ra khỏi Điện Quảng Nguyên, mím chặt môi.
Anh thật sự không ngờ đến, mục đích Hậu Chủ đến thượng triều, chỉ để hả hê chế giễu anh.
Có điều nhìn tình trạng trước mắt, Hậu Chủ căm hận Hoắc Vô Cữu, đồng thời, thái độ đối với anh cũng không đỡ hơn chỗ nào.
Hiện giờ, Giang Tùy Châu anh và Hoắc Vô Cữu là buộc chung trên một sợi dây thừng, Hậu Chủ muốn xả giận, cũng xem như tiện hơn nhiều.
Giang Tùy Châu hạ mắt xuống, từng bước một bước xuống thềm.
Tưởng chết từ khi mở màn rồi, ai ngờ là càng đi càng gặp khó.
Đúng lúc này, có người đi lướt qua bên cạnh anh.
“Hành động này của Vương gia thật sự làm người khác chạnh lòng!” Giọng nói già nua trầm đục.
Giang Tùy Châu ngước mắt lên nhìn, thì thấy cách mình tầm hai ba thước, có một vị lão thần râu tóc bạc phơ đang bước đi.
Ông vừa quay đầu lại, Giang Tùy Châu liền sững sờ.
… Hình vẽ trên tư liệu lịch sử, lại giống người thật đến vậy!
Người thình lình xuất hiện này chính là lương thần hiếm hoi còn sót lại của cuối nhà Cảnh, Thái Thường Lệnh Tề Mân.
Người này là lão thần ba đời của triều Cảnh, thanh liêm chính trực, công bằng công chính, xem như thần tử hiếm hoi cuối triều Cảnh dám đứng ra đối đầu với Bàng Thiệu.
Giang Tùy Châu nhìn ông, thoáng giật mình, nhất thời không biết nói gì.
Mà Tề Mân thì lại không hề nể mặt anh, chỉ liếc nhìn qua rồi phẩy tay áo, nói: “Vương gia có thể vì mặt mũi bản thân, mà chắp tay đem tâm huyết của các vị đồng liêu bộ Lễ dâng cho người!”
Dứt lời, ông liền lập tức bỏ đi.
Giang Tùy Châu lúc này mới hồi hồn.
… Không ngờ, suy đoán ban nãy của anh lúc trên triều, lại là sự thật.
Mặc dù trông anh như là một vị vương gia nhàn hạ, nhưng những thần tử kín tiếng trong triều, lại vô hình xem anh như người lãnh đạo.
Lời Tề Mân vừa nói, càng thêm xác nhận phỏng đoán của anh.
Thấy Tề Mân sắp sửa đi xa, Giang Tùy Châu mau chóng đuổi theo, vội mở miệng.
“Thái Thường Lệnh cảm thấy, bản vương chỉ vì mặt mũi của bản thân sao?” Anh ghìm giọng nói.
Sau khi xác nhận tình huống, Giang Tùy Châu biết, bản thân hiện giờ, tuyệt đối không thể không nói, không làm.
Đại thần kết bè kéo cánh, đều có mục đích.
Họ âm thầm tụ tập dưới trưởng mình, đến Tề Mân cũng hòa vào vũng nước đục này, chắc tám phần mục đích là vì đối đầu Bàng Thiệu.
Từ giờ anh còn phải cùng những người này sinh sống ba năm, nếu không trấn an họ cho đàng hoàng, chắc chắn không đợi đến lúc Hoắc Vô Cữu chém đầu anh, anh đã chết trong tranh đấu chốn triều đình.
Thành ra…
Chuyện quan trọng nhất hôm nay, chính là gạt họ trước đã.
Giả dụ như Tề Mân đây, tuy là lão thần ba đời, được phong đến Thái Thường Lệnh, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là quan viên cai quản lễ nghi Tông Miếu.
Quan lớn kiểu này, dù chức cao, nhưng không có thực quyền gì đáng nói, nghĩ đến ông làm người ngay thẳng, không bao giờ luồn cúi tranh quyền.
Người như vậy, khá dễ hù dọa.
Quả nhiên, nghe câu này của Giang Tùy Châu, Tề Mân thoáng khựng lại, rảo bước chậm hơn.
Giang Tùy Châu thấy thế, bèn vội giả cười khẩy một tiếng, trưng ra dáng vẻ cao thâm khó lường.
“Hôm nay Đại Tư Đồ có thể ở trong triều công khai thao túng bệ hạ tranh đoạt với bản vương, hôm khác, chẳng lẽ không đủ bản lãnh làm chút chuyện gì đó sao?” Anh nói, “Tu sửa Tông Miếu, việc có liên quan đến liệt tổ liệt tông, nếu như gặp chuyện không may, Thái Thường Lệnh à, đây không phải việc chúng ta có thể gánh vác.”
Quả nhiên, Tề Mân không nói thêm gì nữa.
Giang Tùy Châu cười khẽ, bước nhanh hơn, lướt qua ông.
“Thái Thường Lệnh, tính toán của bản vương, không phải bảo vệ mặt mũi của bản thân.” Anh nói.
“Mà là bảo vệ mạng của chư vị.”
—
Anh để lại một câu ý vị tâm trường như vậy rồi lập tức rời đi, không quay đầu lại.
Dù sao, kiểu nói chuyện mập mờ không rõ này, chỉ có để đối phương tự mình ngẫm nghĩ suy xét, mới mang lại hiệu quả tốt nhất.
Huống hồ đối phương còn là một lão già cổ hủ bảo thủ.
Đợi đến lúc lên xe ngựa ngoài cửa Khai Dương, Giang Tùy Châu lén quay đầu lại ngó, đúng lúc nhìn thấy Tề Mân đứng trước cửa Khai Dương, vẻ mặt nghiêm nghị không biết đang nghĩ gì.
… Đúng là bị anh lừa thật.
Giang Tùy Châu không kiềm được vui vẻ hiện lên nơi khóe miệng.
Tuy nói hiện giờ anh đi vào tử ục, trước có sói sau có hổ, ai cũng muốn mạng của anh, nhưng tìm vui trong khổ… Dường như cũng rất thú vị đấy chứ.
Kiểu như hù dọa vị đại trung thần được ghi tên trên sử sách, khiến cho ông ấy sau khi về nhà, vì mấy cậu nói mập mờ của mình mà suốt mấy ngày ăn không ngon.
Cảm giác này có hơi vi diệu.
Tuy nói lúc đầu anh chọn ở lại trường học, chỉ là vì muốn làm một con cá muối* ngụy trang thành phần tử trí thức cao cấp, nhưng học chuyên ngành lịch sử, lại là sở thích của anh.
*Cá muối: dùng để chỉ những người sống không có lý tưởng.
Dù sao, từ lúc anh còn nhỏ, trong nhà đã náo loạn, cha anh ỷ có ít tiền, đổi vợ còn siêng hơn đổi xe, trẻ con trong nhà không những nhiều, còn có các mẹ của chúng nữa.
Mấy đứa trẻ khác từ nhỏ đã biết chia phe, so ra thì Giang Tùy Châu khá thảm, mẹ anh chỉ sinh một mình anh, anh lại còn rất ngoan hiền, ít nói.
Trong lúc mấy đứa con của cha anh ở nhà chơi trò cung tâm kế, Giang Tùy Châu lại chỉ một thân một mình trốn trong phòng đọc sách.
Thế nhưng, sách thì cũng chỉ là sách, có mỗi con chữ mà thôi.
Hiện tại, anh có thể tận mắt nhìn thấy những con người của ngàn năm trước, chỉ hiện diện trong sử sách, đi qua đi lại trước mặt mình, có vẻ….
rất thú vị ấy chứ.
Xưa nay Giang Tùy Châu rất biết cách trong cái khổ tìm cái vui.
Nên giờ anh rất vui vẻ buông màn xe xuống, ngồi xe về nhà.
Xe ngựa khởi hành, anh một mặt xuyên qua màn xe phấp phới, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, một mặt bắt đầu suy tính.
Không thể thờ ơ với đại thần trong triều, nhưng quan trọng nhất, vẫn là Hoắc Vô Cữu ở trong phủ của anh.
Anh từ tương lại ngược dòng trở về, cũng xem như nhìn thấu tuồng kịch này, biết rõ bất luận họ có đấu đến đâu, thì ba năm sau cũng sẽ vong triều diệt quốc.
Nếu đã vậy, cứ tiếp tục cùng Bàng Thiệu đấu đến chết đi sống lại, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thế thì, anh chỉ cần trấn an họ cho tốt, lừa cho qua ba năm, là đủ rồi.
Xe ngựa lắc lư, lăn bánh xuyên qua đường phố rộng rãi của Lâm An, quẹo vào phường Thanh Hà, ngừng lại trước phủ Tĩnh Vương.
Giang Tùy Châu xuống xe ngựa, liền đi thẳng đến An Ẩn Đường của mình.
Chức quan của anh nhàn rỗi, vào ngày tảo triều thì sau khi kết thúc không cần đến nha môn làm việc.
Anh muốn mau chóng đến thư phòng của Tĩnh Vương, lục ra thư từ và tấu sớ của hắn, để tiện lý giải ít nhiều.
Nhưng ngay trước cửa An Ẩn Đường, có một thị nữ rươm rướm nước mắt chặn trước mặt anh.
“… Vương gia!” Nhìn sơ qua thị nữ này ăn mặc tinh tế, hẳn là nha hoàn thân cận của ai đó.
“Sáng nay Cố phu nhân bị oan ức, vẫn còn đang khóc đấy ạ, xin Vương gia phân xử!”
Giang Tùy Châu đứng hình.
… Cố phu nhân nào???
Anh nhíu mày, hạ giọng hỏi “… Chuyện gì?”
Thị nữ kia vội nói: “Sáng nay lúc vị Hoắc phu nhân mới vào phủ kia chuyển sang viện khác, khéo sao đụng phải phu nhân nhà nô tỳ.
Chẳng qua chủ nhân chỉ tán gẫu đôi câu với y thôi, mà y đã động thủ với chủ nhân rồi.
Đả thương chủ nhân đấy ạ!”
Gương mặt vốn ung dung của Giang Tùy Châu, theo từng chữ của thị nữ này, mà dần trở nên cứng đờ.
… Anh không ngờ đến, nguyên chủ không chỉ cưới Hoắc Vô Cữu, trong hậu viện còn có tiểu thiếp khác nữa.
Anh càng không ngờ đến, đàn ông với đàn ông, vậy mà ở đây chơi trò tranh giành tình cảm..