Chạm vào một cái, Tống Ý đã vội muốn lùi lại.
Ai ngờ một bàn tay to lớn đặt trên eo cô, cô giống như bị đóng băng, không thể nhúc nhích được, Tạ Tinh Thuỳ cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi.
Nó không giống như kiểu chuồn chuồn lướt nước như cô, nó là một nụ hôn đầy tính chiếm hữu.
Tống Ý mở to mắt, đầu óc trống rỗng, môi răng tê dại, hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ chiếm lấy từng dây thần kinh, dòng điện chạy dọc người, nếu như bây giờ cô là một cỗ máy, vậy chắc chắn nó đã ngưng hoạt động mất rồi!
Không biết nụ hôn này bắt đầu hay kết thúc như thế nào, cô chỉ nghe bên tai vang lên giọng nam trầm thấp, mang theo cả ý cười cưng chiều và tình yêu đong đầy: “Thở đi……”
Tống Ý nghe theo thở hổn hển, không khí trong lành bỗng tràn vào trong lồ ng ngực, giống như người đã khát rất lâu tìm thấy ốc đảo…… Cô bắt đầu gấp rút thở d ốc.
Sắp…… Sắp ngạt chết!
Tay trái Tạ Tinh Thuỳ vòng qua eo cô, tay phải vỗ nhẹ sau lưng để cô dễ thở hơn.
Lúc này Tống Ý mới phát hiện mình đang ngồi trong lòng Tạ Tinh Thuỳ!
Mặt cô đỏ bừng, vội muốn chạy trốn nhưng Tạ Tinh Thuỳ lại không buông tay: “Đừng sợ, không có ai hết.”
Tim Tống Ý đập thình thịch như đang đánh trống, cả buổi mới bình tĩnh lại được: “Phỏng vấn……”
Tạ Tinh Thùy trả lời: “Không đi.”
Tống Ý ngừng lại.
Tạ Tinh Thùy hôn lên khóe môi cô: “Đừng nói đến phỏng vấn, người ở ngoài kia có cho mười triệu anh cũng không ra.”
Tống Ý thẹn thùng nhìn anh, cô rủ mắt xuống, xấu hổ không biết bây giờ phải làm gì mới đúng.
Tạ Tinh Thùy thấy cô như vậy lồ ng ngực cũng ấm lên hẳn, đừng nói mười triệu, có một trăm triệu cũng đừng hòng bắt anh đi nửa bước.
Anh thì thầm: “Tuy thế này rất ngốc nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại một chút.”
Tống Ý liếc nhìn anh: “Vâng?”
Tạ Tinh Thùy nhìn chăm chú, không muốn bỏ qua bất kì biểu cảm nào trên mặt cô: “Nụ hôn vừa rồi, chắc không phải là kích động nhất thời phải không?”
Tống Ý sững người.
Tạ Tinh Thùy nói tiếp: “Nếu đúng như thế, vậy……”
Tống Ý cũng không hình dung được cảm xúc trong lòng mình, sự dè dặt trong lời nói của Tạ Tinh Thuỳ quá rõ ràng, kiểu căng thẳng sau khi bất ngờ, lo những điều này chỉ là giấc mơ, lo được lo mất……
Tống Ý gom hết dũng khí, cô quay đầu nhìn, hôn anh thêm một cái nữa.
Niềm vui như bùng nổ trong lồ ng ngực, Tạ Tinh Thuỳ cố để lực tay mình nhẹ một chút, nhẹ chút, nhưng cuối cùng cũng không khống chế được.
Anh sợ mình buông tay ra, tất cả những thứ tốt đẹp này biến mất hết.
Trước khi thử, anh không biết điều này tuyệt vời đến thế nào, nếu đã nếm rồi, sao anh có thể buông tay được?
Nếu lúc này Tống Ý nói với anh đây chỉ là kích động nhất thời, vậy anh cũng không còn cách nào khác.
Không thể buông ra.
Đã có được nên không thể mất đi.
Anh hôn trả lại cô, tình yêu nồng đậm như dung nham mấy ngàn mét ở dưới đất, màu lửa rực rỡ cuồn cuộn chảy, bừng sáng cả thế giới đen như mực.
“Thật xin lỗi.” Lúc buông ra, Tạ Tinh Thuỳ tựa lên trán Tống Ý nói nhỏ: “Dù cho em chỉ kích động nhất thời, anh cũng sẽ không buông em ra nữa.”
Hàng mi Tống Ý rủ xuống, đôi môi phiếm hồng khẽ mấp máy, tiếng nói rất nhỏ nhưng giống như đang rót mật: “Em chưa bao giờ làm chuyện gì trong lúc kích động.”
Tạ Tinh Thùy như phát nổ tại chỗ, kìm không được mình mà lại hôn cô.
Hai người vẫn chưa bày tỏ xong, thời gian trôi quá nhanh……
“Rầm rầm rầm……” Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Tạ Tinh Thùy không muốn để ý, anh có thể ngồi ở phòng chờ này cả đời.
Phì ca cất giọng: “Lão đại, về căn cứ thôi.”
Tạ Tinh Thùy không trả lời.
Tống Ý đứng lên: “Đến ngay đây.”
Tạ Tinh Thùy kéo tay cô, Tống Ý cười một cái, giọng mềm mỏng nói: “Đi thôi, về nhà nào.”
Về nhà……
Chậc chậc, một câu khiến cho Tạ Thần dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không nhíu mày dù chỉ một chút.
Lịch đấu tuần này, YD vẫn được xếp ba trận!
Thứ sáu với AFB, thứ bảy là NSD, chủ nhật gặp CST.
Đánh xong ba trận này, nếu YD toàn thắng, vậy thì có thể cầm chắc vé vào cửa vòng Playoffs, trở thành chiến đội đầu tiên bước vào.
Chiến tích thắng liên tiếp quá đẹp, điểm thực cách xa các đội sau, cho dù thua trận cuối trận trong bảng, YD cũng không thể nào ra khỏi top bốn.
Đương nhiên, chỉ trong top bốn thì không được, họ phải cố gắng chen vào được top hai!
Quay về từ làng đại học, Tạ Tinh Thuỳ giống như uống cả tá máu gà, hẹn đấu tập rất nhiều trận, mỗi lần như vậy đều đánh đối phương co như tôm.
Quỷ Đạo lén hỏi Phì ca: “Lão đại nhà cậu uống nhầm thuốc à?”
Phì ca buồn bã: “Có khi uống nhầm thuốc cũng không thành kiểu đó.”
Quỷ Đạo tám một lát: “Chuyện gì thế? Có bí thuật gì sao? Cục cưng có thể học lỏm chút không?”
Phì ca truyền thụ kinh nghiệm: “Đầu tiên cục cưng cậu tìm một người để yêu thầm hai năm, sau đó cậu bỏ ra món tiền lớn để mời đến chiến đội mình, tiếp đó cậu phải hao tâm tổn trí lên kịch bản rồi lại lên kịch bản, chờ người này yêu cậu, cậu liền……”
Quỷ Đạo: “……”
Sau vài phút im lặng không tiếng động, anh ấy cắt ngang: “Xem như tôi chưa hỏi gì hết nha.”
Quỷ Đạo không hiểu sao lại đồng cảm với bạn nhỏ AFB A Ly, tuần này chắc cậu ấy ôm đầu khóc thảm thiết.
Chớp mắt một cái, thứ sáu đã đến.
Trận YD và AFB được xếp thứ hai, khoảng 7 giờ rưỡi, không sớm không muộn, là khoảng thời gian tốt nhất.
Lúc trên đường đến, Tạ Tinh Thuỳ dặn dò: “Gặp người AFB đối xử tốt chút nhớ chưa?”
Phì ca tưởng mình nghe nhầm.
Tạ Tinh Thùy đặc biệt nhắc anh ta: “Chuyện tôi và Tống Tống đừng để A Ly biết.”
Phì ca khiếp sợ thầm nghĩ sao lại thế này. Đây có còn là lão đại của tôi không? Bây giờ không phải lão đại nên chiếu cáo thiên hạ chuyện tình của mình sao?
Tạ Tinh Thùy cẩn thận: “Thi đấu phải công bằng chính trực, đừng làm A Ly kích động, mọi người đều không dễ dàng gì.”
Trời ơi! Phì ca ngây người ba giây trước khi hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nói đến người diễn giỏi nhất, Phì ca chỉ phục lão đại của anh ta.
Tống Ý thật sự cảm thấy Tạ Tinh Thuỳ rất “công chính”, cô tán thành tiếp lời: “Đúng thế, trạng thái của tuyển thủ rất quan trọng.”
Tạ Tinh Thùy mỉm cười: “Yên tâm đi, anh sẽ giành lấy thắng lợi một cách vinh quang nhất.”
Lúc này thì nói vinh quang, sao lúc anh theo đuổi người ta lại làm nhiều chuyện lén lút thế!
Nói đến người vô liêm sỉ nhất, Phì ca cũng chỉ phục lão đại của anh ta……
Bọn họ vừa hay gặp được A Ly ở hội trường.
A Ly vừa thấy Tống Ý hai mắt lập tức phát sáng, phấn khích kêu: “Thiên Thần!”
Tống Ý nhoẻn miệng cười.
Tạ Tinh Thùy chào hỏi đội trưởng AFB Không Phi.
Không Phi xách xạ thủ ngốc nhà mình qua mắng: “Không biết lớn nhỏ gì hết, chào anh Tạ của cậu đi.”
A Ly làm theo: “Chào Tạ Thần!” Nhưng đôi mắt lại dán hết lên người Tống Ý.
Tạ Tinh Thùy ngoài miệng cười nhưng trong lòng nước mắt là biển rộng: “Chào.” Không đánh chết cậu thì sao tôi thấy vui được.
Không Phi sợ A Ly gây chuyện nên vừa chào hỏi vài câu, anh ấy đã xách cậu ấy chạy mất dép.
A Ly vừa bị lôi đi vừa quay đầu lại, như chất chứa ngàn lời nói, vạn câu thề muốn kể hết với Tống Ý.
Phì ca thờ ơ lạnh nhạt, thâm trầm phân tích: Tuy không làm A Ly kích động nhưng lão đại chắc chắn chịu đả kích rồi, AFB nén đau buồn đi.
Ba chữ này thật sự không quá đâu.
Ngay từ đầu trận, độ tàn bạo của Tạ Tinh Thuỳ đã cao hơn trời.
Gần đây đội hình tự do phổ biến lại nên Tạ Tinh Thuỳ khổ luyện Lý Nguyên Phương, Marco Polo…… Mấy anh hùng này khá hợp với đội hình xạ thủ.
Bây giờ lấy được Lý Nguyên Phương, giai đoạn trước có thể dữ tợn giống như đại ma vương dưới địa ngục.
Tống Ý dùng Trương Phi, Quỷ Đăng chọn Lão Phu Tử, kết hợp với Lý Nguyên Phương sẽ thành trục máy giặt điển hình.
Từ này xuất phát từ lời bình luận của một vị nổi tiếng: Lão Phu Tử trói người, Lý Nguyên Phương ném skill cuối, cái này theo vòng tròn thì còn không phải trục máy giặt sao?! Người bị trói lại không thể chạy, chỉ có thể chết dần chết mòn……
Muốn bắt Lý Nguyên Phương? Xin lỗi, skill hai của Trương Phi là một cái khiên, khiên cứu rỗi, tình thế cấp bách còn có thể mở rộng chiêu thức thành khiên chắn siêu cứng cáp.
Đánh? Sớm bị Lý Nguyên Phương bắn bùm bùm chết.
Ván này A Ly dùng Tôn Thượng Hương, tuy phiên bản này đại tiểu thư không quá tốt, nhưng chỉ cần kéo đến giai đoạn cuối vẫn khá hung, mấy cái như lăn lộn, sát thương xuyên giáp Trương Phi muốn cản cũng không được.
Đáng tiếc là…… A Ly là đối tượng trọng điểm bị nhắm đến.
Có lần họ ức hiếp: A Ly ở dưới trụ, ở cạnh bên có Quỷ Cốc Tử, ai ngờ Tạ Tinh Thuỳ ra lệnh một tiếng, Quỷ Đăng tốc biến vượt trụ, dùng một skill cuối đã trói chặt Tôn Thượng Hương.
Tạ Tinh Thùy ném phi tiêu xuống chân A Ly không chút sai sót, A Ly cứ thế miễn cưỡng bị lôi đi, muốn chạy cũng không được, cậu ấy khóc không ra nước mắt.
Support nhà cậu ấy nhiều lần muốn lao vào chết thay nhưng không được, xạ thủ máu giấy bị trói lại, cậu ấy sao chịu nổi sát thương này.
Sau khi Lão Phu Tử ra khỏi tháp, Tống Ý trực tiếp mở rộng chiêu thức kháng trụ, Tạ Tinh Thuỳ đánh với tâm trạng không vui vẻ gì mấy, chốc lát đã gi3t chết A Ly, thậm chí còn không tha cho Quỷ Cốc Tử. Sau khi thuận tay xử đẹp, Tống Ý lết thân tàn còn chút máu ra khỏi tháp, hoàn hảo rút lui.
Thao tác này……
Bình luận viên A: “Liệu sự như thần!”
Bình luận viên mê mệt: “Lần đầu tiên tôi nhận ra thì ra Trương Phi và Lý Nguyên Phương cũng có cảm giác CP……”
Câu này của ngài B làm cho khu bình luận dậy sóng.
“Thật sự ấy…… Đi đến chỗ nào theo đến chỗ đấy, có tôi ở đây, cậu có thể mặc sức làm càn, mẹ ơi……”
“Lầu trên ngừng lại đi, Trương Phi là nữ thần của tôi, không phải nam đâu!”
“Nói thật nhé, mọi người không cảm thấy từ khi Thiên Thần đến YD, Tạ Thần thay đổi rất nhiều sao?”
Lời này khiến rất nhiều fans im lặng xâu chuỗi lại.
Trên màn hình, Lý Nguyên Phương vẫn đang đại sát tứ phương, nhưng trong đầu rất nhiều người lại hiện ra Tạ Tinh Thuỳ của trước kia.
YD luôn là đội mạnh, tuy nhiều lần chỉ lướt qua giải quán quân, nhưng liên tục là á quân cũng là một thành tích rất đáng ngưỡng mộ.
KPL lưu truyền một câu: Quán quân như nước chảy, á quân làm bằng sắt.
Điều đó cũng nói lên trạng thái của YD ổn định đến thế nào.
Bọn họ thật sự rất có thực lực, nhưng vẫn luôn thiếu một chút gì đó.
Thao tác của Tạ Tinh Thùy không có vấn đề gì, mid Phì ca không có vấn đề gì, A Mãn đi rừng cổ xanh cũng không có vấn đề gì, Quỷ Đăng là anh cả đường trên, support trước kia cũng đáng thưởng thức, nhưng……
Chiến đội này từ đầu đến cuối vẫn không thể nào đứng trên ngôi báu quán quân.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Bởi vì đổi một support khác sao? Hay vì có Thiên Thần gia nhập?
Không…… Là Tạ Tinh Thùy thay đổi rồi.
Trong lúc nào đó không biết, tại thời điểm không ai nhận ra.
Tạ Tinh Thùy, từ một ADC cẩn thận cố gắng tìm kiếm cơ hội từ trong kẽ hở của đối phương biến thành một xạ thủ kiêu ngạo, thậm chí là cuồng bạo!
Trận đấu này, Cửu Thiên cũng xem.
Anh ta giấu đôi mắt sắc như gươm sau cặp kính, dừng trên người Tống Ý.
Ý chí chiến đấu bùng cháy ở nơi đó.