Trần Niệm Lâm đi tới trước cửa phòng bệnh của Tô Ý Hoan, nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười đùa của cả ba người.
Trần Tĩnh Di: "Oa, chú Hoắc, chú vẽ đẹp thật đó, lại còn dễ gần hơn bố con nữa!"
Tô Ý Hoan: "Đậu Đậu, đừng chạy qua chạy lại thế kẻo ngã."
Hoắc Quân Nghị: "Nếu Đậu Đậu thích, sau này khi có thời gian rảnh chú có thể dạy cháu vẽ!"
Trần Tĩnh Di: "Thật sao? Chú Hoắc thật là tuyệt vời!"
Ai đó đứng ngoài cửa, cặp lông mày chau lại đầy khó chịu, bàn tay đặt trên tay nắm cửa đã sắp bẻ gãy nó ra rồi.
Trần Niệm Lâm hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
"Tiểu Di, lại đây!"
Ba người trong phòng vừa thấy Trần Niệm Lâm xuất hiện đã thu lại vẻ tươi cười trên mặt.
Hoắc Quân Nghị ngồi trên ghế ngay sát giường Tô Ý Hoan, tay còn đang gọt dở mấy quả táo, đĩa đựng táo đặt trên đùi Tô Ý Hoan, có thể thấy khoảng cách giữa hai người gần đến mức nào.
Mà người phụ nữ kia thấy anh vào là lập tực thôi cười, dáng vẻ yên tĩnh như một kẻ câm.
Cô con gái bé bỏng thì giấu bức tranh ra phía sau lưng, bẽn lẽn đi tới, giơ tay lấy nắm lấy bàn tay to thô ráp vì cầm súng lâu năm của Trần Niệm Lâm, gọi một tiếng lảnh lót: "Bố Lâm!"
Gì mà bố Lâm!
Bố là bố, không phải bố Lâm...!hay bố Hoắc!
Gân xanh ở hai bên thái dương của Trần Niệm Lâm đã nổi gồ lên, đủ để thấy anh đang khó chịu tới mức nào.
Mà dường như Hoắc Quân Nghị cũng đã hiểu ra mối quan hệ giữa hai người họ, anh ta đứng dậy lịch sự gật đầu:
"Nếu Cửu gia đã tới thì tôi không làm phiền mọi người nữa." Nói xong anh quay sang nhìn Tô Ý Hoan, vừa nhìn vừa đặt miếng táo cuối cùng lên đĩa: "A Hoan, bên trên danh thiếp có địa chỉ chỗ anh làm cùng số điện thoại, khi nào em ra viện thì gọi cho anh nhé!"
Tô Ý Hoan phản ứng chậm chạp với câu nói của Hoắc Quân Nghị, cô ngẩn người mất vài giây rồi cười nhẹ: "À vâng, tạm biệt anh!"
"Tạm biệt Đậu Đậu nhé!" Hoắc Quân Nghị cầm áo khoác đi ra cửa còn không quên vẫy tay chào Trần Tĩnh Di.
Con bé cũng rất vui vẻ vẫy tay chào lại rồi rời khỏi tay Trần Niệm Lâm, lấy cớ chuồn ra ngoài lánh kiếp nạn: "Chú Hoắc đi ạ, để cháu tiễn chú."
Ai đó chỉ khẽ gật đầu lấy lệ với Hoắc Quân Nghị, sau đó rất không vui đi về phía sofa ngồi phịch xuống.
"Chuyện danh thiếp là sao?" Tô Ý Hoan hờ hững quay ra hỏi, từ lúc cô tỉnh lại tới giờ chưa thấy Trịnh Sâm hay Uy Vũ nhắc một lời nào về sự tồn tại của nó.
"Vứt rồi!" Trần Niệm Lâm cọc cằn đáp lời.
"Anh lúc nào cũng thế, tự cho mình quyền quyết định mọi thứ!" Tô Ý Hoan cười trừ, cầm miếng táo lên mân mê trên tay, đang định bỏ vào miệng thì thấy người đàn ông kia gắt lên: "Ai cho phép cô ăn!"
Bàn tay Tô Ý Hoan khựng lại, cô lại đặt miếng táo về đĩa, lười phải đôi co với một kẻ đáng ghét như này.
"Uy Vũ!"
Trần Niệm Lâm gọi to.
"Báo cáo, có tôi!"
"Đi mua táo về đây cho tôi, ngay!"
"..." Uy Vũ sững người, từ bao giờ anh biến thành chân ** li như Trịnh Sâm vậy?
"...!R...!Rõ!"
Chỉ một lát sau Uy Vũ đã xách một túi táo về, Trần Niệm Lâm cầm con dao ban nãy đi rửa thật sạch, sau đó quay lại bắt đầu gọt táo.
Gọt xong, động tác vô cùng lạnh lùng dí quả táo trước mặt Tô Ý Hoan:
"Ăn!"
Tô Ý Hoan nhìn quả táo bị gọt thành dạng gồ ghề, do vân vê quá lâu mà lớp thịt ngoài đã bị oxi hoá thành màu nâu vàng, thực sự cô rất mất hứng.
Thấy Tô Ý Hoan chần chừ không chịu cầm lấy, Trần Niệm Lâm nhíu mày:
"Sao? Táo tôi gọt cô không muốn ăn?"
Cô đành miễn cưỡng cầm lấy, cắn một miếng.
Ừm, vẻ ngoài xấu xí nhưng bù lại vị rất ngọt, cũng rất giòn.
Trần Niệm Lâm ngồi nhìn Tô Ý Hoan chằm chằm đến khi cô ăn hết quả táo trên đĩa mới thôi.
Sau khi ăn xong miếng táo cuối cùng, Tô Ý Hoan thắc mắc: "Tại sao anh lại đưa con gái tôi tới đây? Anh không biết làm vậy nó sẽ rất lo lắng sao?"
Con trẻ đều sẽ khoa trương tất cả mọi chuyện lên, đặc biệt là với một đứa trẻ lém lỉnh như Trần Tĩnh Di.
Trần Niệm Lâm không trả lời, anh nào nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn tìm cách để tên họ Hoắc kia biết khó mà lui, ai ngờ cô con gái cưng của anh còn quý người ta hơn anh, một câu chú Hoắc, hai câu chú Hoắc.
Cũng chẳng biết tại sao gần đây lại khó chịu khi thấy Tô Ý Hoan trò chuyện vui vẻ với gã đàn ông khác.
"Nếu cô đã khoẻ lại rồi thì nên suy nghĩ tới điều kiện của tôi đi, thời hạn đến rồi đó."
Trần Niệm Lâm không trả lời câu hỏi kia mà đánh lảng sang chuyện khác, anh đứng lên, phủi phủi quần áo trên người: "Tôi còn có việc, tối nay sẽ không rảnh tới thăm cô nữa, nghỉ ngơi cho tốt, mai sẽ làm thủ tục xuất viện luôn!"
Nụ cười trên môi Tô Ý Hoan chợt cứng lại, cô không đáp lời, chỉ liếc nhìn mấy bông sen bách diệp đang toả hương ngào ngạt.