Trong Hạc Thọ đường đang tranh luận không ngừng.
Lúc Đậu Chiêu đi qua, nghe thấy tam bá phụ nói: “… Chuyện này là do thất đệ nạp thiếp mà ra, kiểu gì cũng có thể coi đó là “ghen tuông”. Cứ như vậy Triệu gia cũng khó mà nói được gì, xem như là thể diện hai nhà vẫn được giữ nguyên”.
Nhất thời, nàng giận đến run người.
Người chết rồi thì thôi!
Cho dù là vậy, các người cũng không thể vì trốn tránh trách nhiệm mà làm cho mẫu thân qua đời rồi còn phải gánh tiếng ác như vậy!
Chẳng lẽ các người không biết “ghen tuông” với một nữ nhân có ý nghĩa gì sao?
Mẫu thân là người kiêu ngạo như vậy, nếu biết sau khi mình qua đời lại là cảnh tượng thế này, không biết còn có thể dứt khoát kiên quyết tự tử như vậy?
Khó trách, kiếp trước đám ma ma lén nhắc tới mẫu thân đều tỏ vẻ khinh thường!
Có thể thấy được, con người, bất kể là gặp phải chuyện gì cũng phải nghĩ cách sống sót.
Chỉ có sống sót mới có thể có hi vọng, có tương lai.
Đậu Chiêu vén rèm đi vào.
Đáng tiếc căn phòng rộng lớn, đám người lớn tâm tình ai nấy đều rất nặng nề, ngoài cửa lại có người canh, không ai ngờ lại có người lặng lẽ đi vào.
Đậu Chiêu bé xíu đi vào, như một chiếc lá cây bay xuống bờ sông, chẳng thể tạo nổi chút gợn sóng.
Nàng bóp bóp tay, đang định nói thì phụ thân ngồi một mình một góc lại đứng phắt dậy.
- Không được! Không được!
Thần sắc hắn kích động, lớn tiếng la hét:
- Cốc Thu không phải là người như thế, các người không được nói nàng như vậy! Không thể để nàng đã chết rồi còn phải gánh tiếng xấu…
Hắn nói xong, thần sắc dần uể oải, giọng nói cũng thấp xuống:
- Nàng, nàng là do ta hại chết…
Đậu Chiêu thở dài, thấy nhị thái phu nhân ngồi trên trầm mặt lại, lớn tiếng quát khẽ một câu “Làm loạn”, đầu mày khóe mặt trở nên vô cùng lạnh lùng, cứng nhắc:
- Giờ đã là lúc nào rồi? Con còn nói như vậy? Năm nay con đã trưởng thành rồi, sao nói chuyện không chịu suy nghĩ cho cẩn thận! Có phải con muốn để Đậu gia và Triệu gia trở mặt, mâu thuẫn lẫn nhau mới tốt? Cốc Thu là con hại chết? Con đánh nàng, mắng nàng? Hay là làm nó khó xử trước mặt nhiều người? Nàng chết vì tai nạn, không liên quan gì đến chuyện con nạp thiếp?
Phụ thân nghẹn lời.
- Con… con…
Nửa ngày cũng không nói được thành lời.
Đậu Chiêu đột nhiên thoáng hiểu ra.
Nếu không phải vì phụ thân nạp thiếp, phụ thân và mẫu thân sẽ không thành ra thế này. Nói tới nói lui, người nhà họ Đậu vẫn cho rằng chuyện này là vì Vương Ánh Tuyết mà ra.
Nếu phụ thân không thừa nhận, lời này không thể nói nổi. Nếu thừa nhận thì lại vừa vặn đúng với câu chỉ trích “ghen tuông” của tam bá phụ!
Có phải vì thế mà cữu cữu không nói được gì, cuối cùng chỉ đành nhẫn nhịn nuốt quả đắng này vào?
Thần sắc Đậu Chiêu hoảng hốt.
Sắc mặt Nhị thái phu nhân dần dần hòa hoãn lại.
Bà buồn bã nói:
- Ta nhìn Cốc Thu lớn lên, nó còn trẻ đã đi xa, chẳng lẽ ta không đau lòng?
Nói xong mắt đỏ bừng lên: “Nhưng đau lòng cũng chỉ là đau lòng, không thể vì thương nó mà nữ nhi tình trường…”
- Nhưng, dù thế thì cũng không thể nói Cốc Thu như vậy được!
Nhị thái phu nhân lại nghiêm mặt, người trong nhà đều sợ bà, thấy bà như vậy, phụ thân không dám chống đối thêm nhưng vẫn không cam lòng:
- Nếu lời này truyền ra ngoài, người bảo mọi người sẽ nghĩ Cốc Thu thế nào đây?
- Lời này sẽ không truyền ra ngoài!
Nhị thái phu nhân dùng ánh mắt cảnh cáo quét qua tất cả mọi người đang ngồi trong phòng một lượt, nói như chém đinh chặt sắt:
- Chỉ cần chúng ta không nói, người của Triệu gia chẳng lẽ sẽ đi nói ra ngoài? Triệu Duệ Phủ hình như sinh được ba đứa con gái đúng không.
- Đúng vậy!
Tam bá phụ đón lời, khuyên phụ thân: “Những lời này truyền ra ngoài, mặt mũi chúng ta cũng chẳng còn. Tính tình Duệ Phủ đệ cũng biết rồi đấy, rất chân thành với mọi người. Nếu hắn gây rối lên, chuyện ngươi nạp thiếp sẽ bị bàn tán, thất đệ muội chẳng phải cũng vẫn bị mang tiếng xấu là “ghen tuông”. Không bằng giờ cứ trấn an Duệ Phủ đã, chờ tang sự của thất đệ muội qua đi, các ngươi cẩn thận nói chuyện. Dù sao cũng tốt hơn bây giờ nổi nóng nói ra những lời xúc động, làm tổn thương người khác!
Nói xong nhìn lục bá phụ ra dấu, ý bảo hắn khuyên nhủ phụ thân.
Ai ngờ lục bá phụ lại nói:
- Tam ca, huynh đừng nhìn đệ, đệ không tán thành chuyện này!
Cả phòng đều ngạc nhiên.
Kể cả Đậu Chiêu.
Lục bá phụ đứng lên nói:
- Ta vốn không thích thất đệ muội, cảm thấy nàng ngang ngược, phàm chuyện gì thất đệ xem nhẹ nàng thì nàng sẽ không vui, thất đệ lại hoảng hốt dỗ dành nàng, cái này đâu có giống một hiền thê? Nhưng nàng đã chết, mọi người như vậy rất thất đức. Quân tử thẳng thắn vô tư. Chúng ta và Triệu gia là giao tình mấy đời, nói rõ chân tướng, sự tình cho Duệ Phủ, hắn nghĩ thế nào cũng được. Ta tin tưởng thất đệ cũng không phải là loại người hèn nhát.
Hắn nói xong, gật đầu nhìn phụ thân, tỏ ý ta ủng hộ ngươi: “Chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng là được…” khiến cho phụ thân vô cùng cảm kích.
Đậu Chiêu không khỏi thở dài.
Khó trách phụ thân và lục bá phụ lại thân thiết như vậy. Lục bá phụ là người quang minh chính đại, rất có phong phạm của bậc danh sĩ Ngụy Tấn. Mà phụ thân và lục bá phụ lại cùng nổi danh… Có lẽ, phụ thân cũng không quá xấu như mình nghĩ!
Ánh mắt nàng dừng lại trên người phụ thân, không khỏi nhìn kỹ lại người cha mà kiếp trước mình chưa từng cẩn thận nhìn.
- Trung Trực!
Tam bá phụ quát tên tự Lục bá phụ, quẫn bách bao biện: “Đây chẳng qua cũng chỉ là kế tạm thời…”
- Người chia làm ba bảy loại, cách hành sự cũng có cao thấp, sang hèn. Cho dù là kế tạm thời thì cũng không nên vấy bẩn danh dự của người khác như vậy…
Lục bá phụ không cho là đúng.
Hai huynh đệ ruột thịt tranh cãi.
- Được rồi!
Tổ phụ vẫn luôn im lặng giờ mở miệng: “Các ngươi không cần ầm ỹ nữa. Chuyện thế nào nhất định sẽ nói cho Duệ Phủ, nhưng chuyện “ghen tuông” này cũng là sự thật! Chuyện này cứ quyết định thế đi”.
Nói tới nói lui, đều muốn dùng mẫu thân “ghen tuông để chặn miệng cữu cữu.
Đậu Chiêu nhíu mày.
Dù sao cũng là chuyện của Tây Đậu, lục bá phụ không tiện nói gì thêm, tam bá phụ lòng cũng tự biết việc này là thất đức, không hề vui vẻ chút nào.
- Phụ thân….
Phụ thân lo lắng gọi tổ phụ.
Tổ phụ lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Cao Thăng đứng cách mành bẩm:
- Triệu cữu gia đến!
Tổ phụ và nhị thái phu nhân nhìn nhau trao đổi, nhị thái phu nhân bảo tam bá phụ:
- Con và Trung Trực, Vạn Nguyên đi đón Triệu cữu gia đi!
Tam bá phụ khẽ thở dài, cùng lục bá phụ và phụ thân ra khỏi phòng.
Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, đuổi theo họ nhưng lại bị nhị thái phu nhân phát hiện.
- Thọ Cô! Sao con lại ở đây?
Bà vội sai nha hoàn:
- Mau bế tứ tiểu thư đến chỗ ta!
Đậu Chiêu bị chặn ngang, bế thốc lên.
- Buông! Buông ra!
Nàng giãy dụa với nha hoàn không dám dùng sức với mình rồi chạy đi nhanh như chớp.
Cổng lớn Đậu gia rộng mở, Đậu Chiêu thấy cữu mẫu và ba vị biểu tỷ vây quanh một nam tử mặc đồ tang bước từ sương phòng ra.
Vóc dáng hơi lùn, mập, mặt mày trông còn tinh tế hơn cả nữ tử.
Tuy rằng đã qua mười mấy năm nhưng Đậu Chiêu vẫn có thể nhận ra cữu cữu Triệu Tự của nàng ngay lập tức.
Hốc mắt nàng lập tức ươn ướt.
Nếu lúc trước nàng không quá bảo thủ, ngoan ngoãn nghe lời đại biểu tỷ, cẩn thận cân nhắc lại, nàng và gia đình cữu cữu đã chẳng xa lạ như vậy.
Đậu Chiêu vội chạy qua.
Liền thấy cữu cữu bước nhanh tới, vung một quyền vào thẳng mặt phụ thân.
Phụ thân bị đánh cho ngây người, lảo đảo ngã xuống đất, sau hồi lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, gò má như bạch ngọc lập tức sưng vù.
- Đồ khốn kiếp này!
Cữu cữu nắm lấy vạt áo phụ thân, lại đánh phụ thân một quyền:
- Mới thành thân ba năm ngươi đã nạp thiếp, trong mắt ngươi còn có Cốc Thu hay không? Có Thọ Cô không? Ngươi là tên khốn kiếp!
Đậu Chiêu hoảng hốt hô lớn.
Tam bá phụ, lục bá phụ, cữu mẫu, ba biểu tỷ đều vội vây lấy, có người gọi “Duệ Phủ”, có người gọi “phụ thân”; có người giữ lấy phụ thân, có người kéo cữu cữu lại, tam bá phụ đứng chắn giữa hai người, cao giọng nói:
- Quân tử động khẩu không động thủ.
Cữu cữu cười lạnh, chỉ vào phụ thân nói: “Hắn thì là quân tử nỗi gì? Ta và hắn động khẩu, hắn nghe hiểu sao?”, nói xong lại tiến lên định đánh phụ thân.
Phụ thân đẩy tam bá phụ che trước hắn, quỳ gối trước mặt cữu cữu:
- Đại ca, đều là lỗi của đệ, là đệ có lỗi với Cốc Thu… Đại ca cứ đánh đi! Cứ đánh đi… Đệ chấp nhận cho đại ca đánh…
Sắc mặt lục bá phụ biến thành đen sì:
- Đậu Thế Anh, đệ đứng lên cho ta, đệ đứng lên cho ta! Đại trượng phu chỉ lạy trời, lạy vua, lạy cha, lạy thầy, đệ thế này là sao đây!
Sau đó lại quay qua quát đám gia đinh:
- Còn không mau đóng cửa lại cho ta!
Gia đinh Phong Dũng tiến lên đóng cửa, không dám nhìn qua bên này dù chỉ là một cái liếc mắt.
Cữu cữu cũng giận giữ nói: “Có phải ngươi cảm thấy đánh rồi thì lỗi lầm sẽ tiêu tan? Đậu Thế Anh, ta nói cho ngươi, không có cửa đâu…”, sau đó lại đạp một cước lên người phụ thân.
Phụ thân quỳ ở đó, cứng rắn chịu một cước của cữu cữu.
- Duệ Phủ, Duệ phủ, ngươi đừng như vậy. Thi thể thất đệ muội còn chưa lạnh, hai người các ngươi đã cãi lộn thế này chẳng phải là để cho người ta chế giễu sao? Có gì thì từ từ mà nói, cũng không phải không thể nói rõ.
Tam bá phụ vội cản cữu cữu lại.
Cữu cữu mặc kệ tam bá phụ, hỏi cữu mẫu:
- Thọ Cô đâu? Ai trông Thọ Cô?
Mợ vội đáp:
- Thọ Cô ở linh đường, nha hoàn trong phòng nó đang trông nó!
Cữu cữu vội chạy tới linh đường.
Nước mắt Đậu Chiêu không nhịn được, tuôn rơi như mưa.
Nàng đứng dậy, lớn tiếng gọi:
- Cữu cữu!
Triệu Tư nhìn lại, mắt đỏ hoe.
- Thọ Cô! Chúng ta đi thăm mẫu thân con!
Hắn ôm chặt Đậu Chiêu.
- Vâng!
Đậu Chiêu gật đầu, ôm cổ cữu cữu, cảm giác kiên định chưa từng có bao giờ.
Dâng hương, hành lễ, đáp tạ.
Hai người trang trọng tế lễ.
Triệu Tư giao Đậu Chiêu cho cữu mẫu:
- Nàng trông con bé, lúc này mọi người đều bận, rất dễ xảy ra chuyện. Ta muốn đi gặp lão thân gia.
Phụ thân mặt sưng vù ngơ ngác nhìn quan tài của mẫu thân, tam bá phụ và lục bá phụ đều có chút mất tự nhiên.
- Thiếp chờ ở đây. Chàng đi việc của chàng đi, thiếp sẽ cẩn thận trông nom Thọ Cô.
Cữu mẫu bế Đậu Chiêu lên, thấu hiểu đáp lời.
Cữu cữu yêu thương xoa đầu Đậu Chiêu rồi xoay người ra khỏi linh đường.
Cữu mẫu dỗ Đậu Chiêu:
- Đi! Chúng ta đi ăn quế hoa cao đi! (Quế hoa cao: Loại bánh ngọt điểm tâm của người xưa, chắc có mùi quế ^^)