Chương 411: Xã giao
Tưởng Ly Châu và Đậu Chiêu đến Bích Thủy hiên, còn Tống Mặc thì đến thư phòng. Lát nữa Hạ Liễn "đoạt" Tống Thế Trạch về, chắc Tống Thế Trạch có rất nhiều điều muốn nói.
Tưởng Diễm đang ngồi trên sập cạnh cửa sổ, ngẩn người nhìn chậu sứ chùm nho con sóc. Nghe thấy tiếng động, nàng lập tức đứng dậy, tiến tới hành lễ với Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nắm tay nàng, không chờ nàng mở miệng hỏi đã kể gắn gọn những chuyện xảy ra ở Tê Hương viện. Đương nhiên mấy lời của Tống Nghi Xuân đều đã được lược bỏ.
Tưởng Diễm sửng sốt, rất lâu sau mới lúng túng hỏi:
- Quốc công gia không thích Tưởng phu nhân ư?
Dù nàng tin những gì Tống Mặc nói nhưng một trong hai người có thể chứng minh thân phận của nàng đã chết, người còn lại thì kiên quyết phủ nhận. Vậy nên nàng vẫn cẩn thận gọi Tưởng thị là Tưởng phu nhân.
- Tẩu cũng không rõ lắm. - Đậu Chiêu chân thành nói. - Lúc tẩu xuất giá, mẹ chồng đã qua đời được nhiều năm rồi.
Rồi nàng cố vũ Tưởng Diễm:
- Muội muốn giúp tẩu điều tra chuyện của mẹ chồng không?
Tưởng Diễm xúc động gật đầu, mắt ngọc cuối cùng cũng có tia sáng.
Bấy giờ, tâm trạng thấp thỏm của Tưởng Ly Châu mới chấm dứt.
Nàng rất khâm phục cách làm của Đậu Chiêu. Trong thư gửi về Tưởng gia, nàng không giấu nổi sự kính trọng với vị tẩu tẩu này. Tưởng đại phu nhân đọc được thì cảm thán với nữ quyến Tưởng gia: "Nghiên Đường thật may mắn! Ta cứ nghĩ sau khi cô nhà qua đời sẽ không còn ai quản lý nó. Nào ngờ nó lại cưới được Đậu thị. Quả là duyên trời định."
Tưởng Hiệt Tú trầm mặc rất lâu. Hôm sau, nàng chấp thuận hôn sự Tưởng gia đã sắp xếp cho mình.
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này.
Hiện tại thấy mọi việc đều đã ổn thỏa, Tưởng Ly Châu đứng dậy cáo từ để chị dâu em chồng nhà Đậu Chiêu có thời gian tâm sự riêng.
Đậu Chiêu và Tưởng Diễm đến lầu thủy tạ trong Bích Thủy hiên ngồi nói chuyện.
- Mọi thứ đã rõ ràng, muội có thể yên tâm ở lại phủ Anh quốc công rồi. Cần gì cứ nói với tẩu nhé!
Tưởng Diễm khẽ gật đầu. Nàng muốn hỏi về Lê Lượng nhưng sợ tẩu tẩu và ca ca không vui nên đành nuốt lại lời xuống bụng.
Đậu Chiêu hỏi đến chuyện làm y phục và trang sức:
- Tẩu và ca ca của muội đã thương lượng qua. Ngày mai, tẩu sẽ dẫn muội đến thỉnh an Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức.
Mấy ngày trước ở bên ngoài, Đậu Chiêu đã phái một vú hầu đến giải thích quan hệ giữa các phủ với Tống gia. Biết họ Lục là nhà mẹ đẻ của lão phu nhân Anh quốc công, mục đích đến Lục gia chính là để nhận thân, nàng thật sự lo lắng vô cùng.
Lo mình sẽ phạm lỗi rồi mất mặt. Và càng sợ nếu phải đối diện với sự thật mình không phải là con gái của Tống gia, bao vui mừng phấn khởi ban đầu đều sẽ trở thành thất vọng và tủi hổ.
Nhưng nghĩ tới Đậu Chiêu mang bụng to mà vẫn vất vả lo chuyện của mình, nàng lại thấy áy náy. Câu từ chối không thế nào nói ra được.
Còn Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức lại đang cảm thấy kỳ quái:
- Tuy Tưởng gia nhiều tiểu thư nhưng chưa bao giờ thấy Tưởng thị yêu quý ai đến mức nhận làm con nuôi. Nghiên Đường đang làm gì vậy? Hay nó bị mấy vú già lừa rồi? Tưởng thị đột ngột qua đời, không tránh khỏi trường hợp có người giả truyền di nguyện!
Mấy năm nay, trưởng công chúa Ninh Đức kiềm chế rất tốt. Bà khuyên vị tẩu tẩu này của mình:
- Người sắp đến. Chẳng phải gặp mặt rồi sẽ biết ư?
Hai người vừa nói xong, Đậu Chiêu và Tưởng Diễm đã tới.
Lục Đại phu nhân đích thân ra cửa thùy hoa đón. Sau khi thấy Tưởng Diễm, bà không thể bình tĩnh nổi, tận đến lúc vào phòng của Lục lão phu nhân vẫn luôn quan sát Tưởng Diễm.
Tưởng Diễm hết sức không tự nhiên.
Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức thì sợ ngây người. Đặc biệt là trưởng công chúa Ninh Đức từng thấy nhiều chuyện bẩn thỉu trong cung nên càng nghĩ sâu xa.
Tưởng Diễm thỉnh an mọi người. Sau đó, trưởng công chúa Ninh Đức viện cớ, bảo Lục Đại phu nhân dẫn Tưởng Diễm đến hoa viên chơi, đuổi tất cả người hầu xung quanh xuống, chỉ chừa lại mình Đậu Chiêu lại để hỏi chuyện.
Đậu Chiêu tới đây có hai mục đích. Thứ nhất là Lục gia luôn có thiện ý với bọn họ, Tưởng Diễm cần sự thừa nhận và ủng hộ của Lục gia. Thứ hai cũng là muốn sau khi nói rõ thân phận của Tưởng Diễm, có thể hỏi xem Lục gia còn nhớ chuyện năm đó không, có thể tìm ra manh mối gì không.
Lúc trưởng công chúa Ninh Đức hỏi, nàng thẳng thắn kể hết cho hai vị lão phu nhân nghe.
Lục lão phu nhân tức không nói ra lời. Trưởng công chúa Ninh Đức thì liên tục thở dài:
- Năm đó, ta đã thấy sai sai rồi. Tuy sinh không đủ tháng nhưng sao đứa bé lại yếu như vậy? Chỉ là lúc ấy mẹ chồng con không đủ tỉnh táo, không phát hiện ra, họ hàng như chúng ta thì có thể nói gì? Từ nhỏ đến lớn, Tống Hàn đã uống biết bao dược liệu quý giá nhưng vẫn như nước giội qua bạc, không thể khỏe mạnh rắn rỏi bằng Nghiên Đường. Rõ ràng không phải nó sinh non mà là bị thuốc thúc sinh. Nếu sinh non còn dễ nói, sợ là sợ bị thuốc thúc sinh ra. Như vậy đủ thấy Anh quốc công quyết đón đứa con trai này vào phủ thế nào. Mà có lẽ dấu vết năm đó đã được dọn sạch sẽ rồi, các con không cần tìm nữa đâu. Nếu đã chắc chắn thì để đứa trẻ này dùng thân phận biểu tiểu thư của Tưởng gia, nếu như không chắc chắn thì cũng không có gì ghê gớm cả. Chẳng qua là thêm đôi đũa, thêm hồi môn gả đi, dù sao vẫn hơn bỏ sót.
Đậu Chiêu đáp:
- Chúng con cũng nghĩ giống người! Dù cô nương này không cùng huyết mạch với thế tử gia nhưng lại có dung mạo giống như đúc mẹ chồng con. Có lẽ đây chính là duyên phận, coi như thêm một muội muội để chăm sóc.
Thật ra nàng đã sớm nhận định Tưởng Diễm và Tống Mặc là hai huynh muội ruột rồi.
Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức gật đầu, hỏi đến họ Vi và Hạ gia:
- Nghiên Đường định làm gì không?
Đậu Chiêu đáp:
- Thế tử gia bảo mùa xuân năm nay Hà Nam không được yên ổn, có giặc cỏ chạy đến huyện Thanh Uyển cấu kết với người dân cướp của. Triều đình quyết không thể để loại người này càn quấy nên đã ra lệnh cho quan địa phương cẩn thận điều tra. Hình như mấy ngày nữa sẽ có kết quả.
Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức lại gật đầu.
- Làm rất tốt! Không cần phải chấp nhặt với loại người như vậy.
Nhớ ngày đó, gia đình của Kim Quế và Ngân Quế chỉ cho huynh đệ mười lượng bạc mà đã tan cửa nát nhà. Hôm nay, Vi Toàn và Hạ Thanh Viễn cấu kết với giặc cỏ thì sẽ thế nào?
Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức phái người mời Tưởng Diễm lại đây. Hai vị lão phu nhân tháo hai món trang sức đang đeo làm lễ gặp mặt, quan tâm hỏi Tưởng Diễm.
Mặc dù Tương Diễm trả lời rất lễ phép nhưng vẫn khó giấu vẻ nhút nhát.
Lục lão phu nhân và trưởng công chúa Ninh Đức lắc đầu tiếc nuối. Một cô nương xinh đẹp như vậy mà lại phải sợ hãi, rụt rè sống trong hẻm nhỏ với Lê gia, thành ra bây giờ không thể nào tự tin nổi.
Đậu Chiêu cũng biết. Nếu thời gian cho phép, có thể dẫn Tưởng Diễm ra ngoài thường xuyên là tốt nhất. Nhưng sắp đến lúc nàng lâm bồn rồi, đành phải gác chuyện này đến khi thân thể nàng ổn hơn. Để lâu, chỉ sợ bị người ta đồn thổi Tưởng Diễm là thiếp do Tưởng gia phái tới hầu hạ Tống Mặc, hỏng mất thanh danh của Tưởng Diễm.
Nàng không ngừng động viên Tưởng Diễm, còn dẫn Tưởng Diễm về Đậu gia chơi.
Tống Mặc đau lòng vô cùng, không cho nàng đi:
- Ta có rất nhiều cách đối phó với phụ thân. Nàng không thể không chú ý đến bản thân mà chạy loạn khắp nơi như này.
Nếu Đậu Chiêu gặp chuyện bất trắc, những việc hắn đang làm chẳng còn giá trị gì nữa.
Đậu Chiêu cười nói:
- Bà đỡ bảo ta phải đi lại nhiều. Vừa hay ta không có việc gì nên dẫn theo Diễm muội ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.
Tâm trạng của Tống Mặc vẫn không cải thiện.
Đậu Chiêu bất lực nói:
- Nếu ta thấy không thoải mái sẽ lập tức về nhà mà.
Lúc này, vẻ mặt hắn mới dịu xuống.
Tưởng Diễm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết Đậu Chiêu và Tống Mặc muốn tốt cho nàng, nhưng nàng thật sự không thích kiểu xã giao này. Đặc biệt là khi mọi người nhìn chằm chằm như thể muốn nhìn thấu nàng. Nàng sợ họ biết nàng từng lấy chồng, còn mất đi trong sạch. Nàng cảm thấy mình giống như mẹ nuôi Lê Điệu Nương. Tự cho là không ai biết chuyện của mình nhưng thực tế hàng xóm xung quanh đều bàn tán, vì vậy nàng cũng phải nhận không ít lời chỉ trích...
Có thể trốn đến phủ Anh quốc công, trốn đến Bích Thủy hiên bình yên này, không lo ăn uống, mỗi ngày làm ít đồ thêu như bây giờ là nàng đã mãn nguyện rồi.
Người trong kinh thành nhanh chóng biết trong phủ Anh quốc công có biểu muội của Tống Mặc. Lúc này, Đậu Chiêu đang đau lòng cho biểu muội Văn Quân mới mất chồng, muốn tìm giúp muội ấy một nhà tốt để tái giá.
Vì vậy cũng không tránh khỏi có người nhòm ngó đến Tưởng Diễm.
Tưởng Diễm sợ tái mặt, chạy đến khóc lóc cầu xin Đậu Chiêu:
- Muội không muốn tái giá. Tẩu đưa muội lên chùa đi!
Thật ra nàng nghĩ mình nên chết đi. Nhưng qua mấy lần tự tử không thành, lá gan nàng ngày càng nhỏ. Sau khi được Tống Mặc và Đậu Chiêu che chở, nàng càng không dám chết.
Đậu Chiêu hiểu vết thương trong lòng Tưởng Diễm không thể nhanh chóng liền lại. Nàng vội trấn an:
- Đây chỉ là đề phòng mọi người lời qua tiếng lại. Chúng ta không định gả muội đi ngay đâu.
Từ lúc gặp mặt, thấy Đậu Chiêu luôn bình tĩnh, chu đáo nên Tưởng Diễm rất tin Đậu Chiêu. Nàng ngượng ngùng lau nước mắt.
- Sau này muội ở nhà thêu thùa may vá nhé! Tẩu sắp sinh em bé rồi. Muội cũng phải cố gắng vì cháu chứ, không thì tẩu lại ghét người không may mắn như muội mất.
- Được ca ca mình tìm về, chứng tỏ muội là người may mắn đó!
Đậu Chiêu có thể hiểu tâm trạng bây giờ của Tưởng Diễm. Muội ấy giống như nàng của kiếp trước, không thể nào hòa đồng với ngõ Tĩnh An tự. Vì vậy, nàng không chỉ tận tâm an ủi mà còn giao một đống việc thêu thùa cho muội ấy làm.
Mỗi ngày, Tưởng Diễm đều vui vẻ thêu thùa cùng a hoàn bên cạnh, tinh thần phấn chấn lên rất nhiều. Đến mùng sáu tháng sáu, thấy Đậu Chiêu chỉ huy a hoàn, vú hầu phơi sách, nàng vô cùng hâm mộ:
- Thì ra tẩu còn biết chữ!
Đậu Chiêu ngạc nhiên hỏi:
- Muội không biết chữ sao?
Tương Diễm đỏ mặt, đáp:
- Khi còn bé, cữu cữu từng dạy muội "Tam Tự Kinh". Nhưng mọi người nói con gái học chữ cũng không làm gì, sau này cữu cữu phải nhập học. Muội không học nữa nên bây giờ đã quên gần hết rồi.
Đậu Chiêu nghĩ một lát rồi nói:
- Muội muốn học không? Nếu muội muốn học, tẩu sẽ bảo ca ca muội mời một thầy ở Hàn Lâm viện đến dạy.
Mắt Tương Diễm sáng lấp lánh:
- Được không ạ?
- Sao lại không được? Chỉ là học mấy chữ thôi mà, cũng không phải học để thi trạng nguyên, học sớm hay học muộn có khác gì đâu!
Rồi dặn Tưởng Diễm:
- Trước mặt ca ca, muội đừng gọi Lê Lượng là cữu cữu. Hắn hận Lê gia lắm! Hận Lê gia cướp muội đi, còn đối xử không tốt với muội!
Chương 412: Vi - Hạ
Tưởng Diễm nhớ lại hôm Tống Mặc đánh Lê Lượng thì biết Đâu Chiêu không nói đùa. Nàng sợ tái mặt. Đừng nói là Tống Mặc, cho dù là trước mặt Đậu Chiêu, nàng cũng không dám nhắc đến Lê Lượng nữa!
Đậu Chiêu hơi hối hận.
Ở chung với Tưởng Diễm mấy ngày nay, nàng biết đứa trẻ này rất nhạy cảm. Muội ấy không nhắc đến không có nghĩa là đã quên Lê Lượng. Ngược lại, muội ấy cứ che giấu thế này thì càng dễ hiểu lầm hơn.
Đậu Chiêu bàn với Tống Mặc:
- Chuyện Lê Điệu Nương, ta sẽ nói là do hiềm khích về tư tình, bà ta nghĩ không thông nên treo cổ tự tử, như vậy sẽ không phải lôi mấy việc xấu xa trong nhà lên. Còn Lê Lượng, y đã có vợ có con, nếu xử lý qua loa, kiểu gì Diễm muội cũng biết. Tốt nhất là đuổi y đi xa, đợi chuyện này trôi vào quên lãng rồi bàn tiếp.
Tống Mặc lập tức xù lông.
Đậu Chiêu kiên quyết nói:
- Chàng phải nghe ta. Diễm muội là một người sống, không phải đồ vật. Chàng không thể muốn làm gì thì làm! Chàng hận Lê Lượng, nhưng Diễm muội sống với y từ nhỏ, không được y bảo vệ có lẽ muội ấy đã mất mạng rồi. Nếu Diễm muội là người tâm địa sắt đá, tuyệt tình không nhớ đến Lê Lượng, dù muội ấy là muội muội ruột của chàng thì ta vẫn không thể gần gũi. Nhưng muội ấy chỉ nghĩ cho người khác, sẵn sàng tha thứ cho người đối xử không tốt với mình. Vậy nên ta mới mở rộng tấm lòng, hết mực chân thành. Chàng đừng chỉ nhìn vào khuyết điểm của muội ấy, phải nhìn cả vào mặt tốt nữa.
Tống Mặc thở phì phò đi thư phòng.
Đậu Chiêu mặc kệ hắn, dùng bữa tối rồi đến Bích Thủy hiên.
Tưởng Diễm đang ngồi thêu thùa dưới đèn.
Ánh đèn lung linh chiếu lên dáng người mảnh dẻ của Tưởng Diễm, đẹp như đóa hoa lững lờ trôi trên mặt nước.
Đậu Chiêu thở dài trong bụng.
Tại sao cô gái dịu dàng, lương thiện như này lại chưa được hạnh phúc chứ?
Tưởng Diễm thấy Đậu Chiêu tới, vội đỡ nàng ngồi lên sập.
Đậu Chiêu hỏi:
- Đang làm gì đấy? Trong nhà có năm, sáu người làm việc may vá này. Nếu muội cần ngay thì giao cho họ, đừng để hại mắt.
Tưởng Diễm mỉm cười, khuôn mặt hết sức dịu hiền:
- Chỉ là nhàn rỗi nên làm một ít thôi. Sau này, muội sẽ không thế nữa
Đậu Chiêu nhắc đến chuyện Lê Điệu Nương:
- ... Vài ngày nữa quan phủ sẽ kết án. Tẩu đã bảo Tố Tâm đưa muội đi tế bái, coi như là làm tròn tấm lòng hiếu thảo của muội. Tay bị thương của Lê Lượng cần chữa trị ít nhất nửa năm đến một năm, e rằng công việc lúc trước không thể làm tiếp. Nhưng ca ca của muội đã chịu nể mặt, chuẩn bị đưa y đến nông trang Thiên Tân vệ. Lúc muội đi tiễn thì nhớ nói mấy câu. Không biết sau này còn cơ hội gặp lại không!
Hai mắt Tưởng Diễm lập tức sáng lên. Nàng rất muốn cảm ơn nhưng lại sợ Đậu Chiêu không vui. Miệng mấp máy mãi vẫn không biết nói gì.
Đậu Chiêu tươi cười, vỗ tay nàng nhưng trong lòng lại đang cảm thán: "Đúng là không có tâm kế mà! Mình nói gì muội ấy cũng tin. Sao lại khác xa Tống Mặc thế này? Chẳng lẽ Tống Mặc lấy hết sự đa nghi của Tưởng Diễm nên cái gì cũng không giấu được hắn?"
Nàng ngồi nói chuyện với Tưởng Diễm đến tối muộn mới về nhà chính.
Tống Mặc đang nằm nghiêng trên sập đọc sách. Thấy Đậu Chiêu bước vào, hắn lập tức trở mình, quay lưng về phía nàng.
Đậu Chiêu chỉ thấy buồn cười. Nàng hỏi Võ Di:
- Thế tử gia đã dùng bữa tối chưa?
Dù Đậu Chiêu mua cho Tố Lan tòa nhà bên cạnh làm hồi môn nhưng sau khi thành thân, Trần Hạch thấy không tiện nên vẫn ở dãy phòng phía Đông, ngày nào cũng giờ Dần tới, giờ Tuất về, trở thành tùy tùng của Tống Mặc. Còn Võ Di thì theo sắp xếp của hắn trở thành người hầu bên cạnh Tống Mặc.
123
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau