Chương 436: Sính lễ
Giai Hoàn và Miêu An Bình hết sức ngạc nhiên.
Miêu An Bình còn thất thanh hỏi:
- Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ?
Hộ vệ thở dài:
- Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Phụ muốn con vong, con không thể không vong. Thế tử gia ở ngoài lợi hại thế nào nhưng trước mặt quốc công gia vẫn phải giữ tròn bổn phận làm con. Cùng lắm làm là tỏ chút thái độ như vừa này chứ còn thế nào nữa?
Miêu An Bình nghe vậy thì phấn khích kéo Giai Hoàn chạy về nhà.
Nhưng Giai Hoàn lại do dự.
Hắn nhận làm chủ hôn vì hy vọng có thể thông qua chuyện này kết thân với con rể của Bắc Lâu Đậu thị. Chứ Nhị gia phủ Anh quốc công thì mắc mớ gì tới hắn? Bây giờ còn chưa bắt đầu mà người đã tức giận bỏ về thế này, hắn cần đến Miêu gia làm chi nữa?
Nhưng huyện Uyển Bình rộng bao nhiêu? Miêu An Bình vừa thúc vừa giục. Kiệu phu nghĩ hiện giờ Miêu gia đã với tới phủ Anh quốc công thì càng không dám cãi lời. Đến khi Giai Hoàn lấy lại tinh thần, kiệu đã dừng trước cổng lớn Miêu gia.
Hắn chỉ còn cách đâm lao theo lao.
Bá phụ, phụ thân và thúc thúc của Miêu An Tố ào ra đón chào như ong vỡ tổ
Giai Hoàn vênh váo bước qua cổng lớn.
Miêu An Bình lại kéo phụ thân ra phía sau cây lựu.
- Con kể phu thân nghe. Con vừa gặp thế tử phủ Anh quốc công đấy.
Hắn vội vàng nói lại mọi chuyện cho Miêu phụ.
- Có thể thấy Tống Nghiên Đường là loại ngoài cứng trong mềm. Mà hôm nay y cũng vắng mặt, chúng ta có nên tính lại chuyện sính lễ không?
Tim Miêu phụ đập loạn, cảm thấy ý kiến của con trai vô cùng khả thi.
Ông lập tức tìm đại bá của Miêu An Tố để thương lượng.
Đại bá của Miêu An Tố trầm ngâm rất lâu rồi nói:
- Ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập. Người không làm chuyện phi nghĩa thì không giàu. Thử một lần không được rồi tính tiếp.
Miêu phụ và Miêu An Bình gật đầu lia lịa.
Ba người tới phòng khách.
Người đến chạm ngõ của phủ Anh quốc công đang ngồi uống trà cùng Giai Hoàn.
Tống gia mời một người tên Kiều Lộ là chủ bạc của phủ Đô đốc Ngũ quân, một người tên Lý Văn là tú tài thi cùng năm với Tống Nghi Xuân làm chủ hôn.
Nhắc tới chuyện này, Tống Nghi Xuân lại bực.
Ông định mời Tam phò mã. Ai ngờ Tam phò mã lấy lý do chưa từng làm chủ hôn để thoái thác, mà nói thế nào cũng không chịu nhận lời. Thế là ông đành lấy lui làm tiến, nhờ đến An Lục hầu. Nhưng nhất thời quên mất An Lục hầu vẫn còn ghi hận Tống Mặc. Kết quả, không chỉ không mời được người mà còn phải ngồi nghe An Lục hầu châm chọc khiêu khích. Ông tức vung tay giậm chân, về nhà gọi Tống Mặc đến mắng một trận. Rồi nghĩ tới cữu cữu Lục Phục Lễ thì Lục Phục Lễ lại nói mình lớn tuổi, sức khỏe không tốt, không chịu được ồn ào, khuyên ông tìm người trẻ tuổi để giúp.
Cứ như vậy sẽ chậm trễ thời gian, ông đành chọn tạm một người là thuộc hạ của mình, một người là đồng khoa.
Giai Hoàn nhìn hai người kia, mí mắt giật giật.
Dù sao mình cũng là tiến sĩ hai bảng, vậy mà phải ngồi cùng bàn rượu với tú tài ư?
Hắn đỡ trán nói mình trúng gió, giao chuyện này cho huyện thừa Mã Hảo rồi lên kiệu chạy tóe khói.
Huyện Uyển Bình trực thuộc Bắc Kinh. Huyện thừa cũng phải là tiến sĩ hai bảng.
Mã Hào đang thầm nghĩ may mắn vì hôm nay chỉ cần tiếp khách, ai ngờ trong nháy mắt lại trở thành người chính. Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, ngồi lì trong phòng phía Đông chứ quyết không đi chào hỏi xa giao.
Miêu gia không còn cách nào khác, đành mời hai vị chủ hôn của Tống gia đến phòng phía Tây, để người toàn phúc của hai bên cùng nhau bàn bạc chuyện sính lễ.
Vòng cổ vàng ròng nạm nhiều đá quý, khuyên tai ngọc hồng bảo to bằng hạt sen, vòng tay vàng nặng trĩu khắc hoa văn tinh sảo cùng nhẫn vàng mã não.
Thấy những món trang sức này, hai mắt Miêu mẫu không thể không híp lại thành một đường chỉ.
Người toàn phúc của Tống gia chính là Tống Tam phu nhân.
Bà đeo tất cả lên cho Miêu An Tố.
Mặt mày Miêu An Tố như nở hoa. Nàng đứng dậy, dập đầu hàng lễ.
Tống Tam phu nhân đưa hai chiếc khăn tiêu kim làm bái lễ, sau đó kêu gia nhân bưng lễ vật tặng các phòng của Miêu gia vào.
Lễ đính ước coi như đã hoàn thành.
Cô cả của Miêu gia và Tống Tam phu nhân cùng đến nhà chính thương lượng chuyện sính lễ, đồ cưới và ngày thành thân.
A hoàn của Miêu An Tố nhảy lên, cười hì hì:
- Thưa phu nhân, thưa tiểu thư! Nô tỳ nghe rõ Tứ thiếu gia bảo rằng trà Tống gia tặng là Tây Hồ Long Tĩnh thượng hạng, rượu Tống gia tặng là rượu Thiểm Bắc chính tông.
Miêu An Tố cười chúm chím.
Miêu mẫu nhìn nữ nhi, sẵng giọng:
- Thế này đã hài lòng chưa?
Miêu An Tố làm nũng, kéo kéo ống tay áo của mẫu thân.
Tại nhà chính, mặt Tống Tam phu nhân đã lạnh như sương.
Bà cúi đầu nhấp một ngụm trà rồi mới từ tốn nói:
- Lấy vợ cúi đầu, gả chồng ngẩng mặt. Đối với phủ Anh quốc công chúng tôi, ba mươi sáu hòm sính lễ cũng không được coi là nhiều. Năm ấy, lúc thế tử gia đón dâu mang theo 124 hòm sính lễ tổng cộng hai vạn lượng bạc. Nhưng mà nhà mẹ đẻ của phu nhân thế tử lại trả về 126 hòm, trong đó có hai hòm đựng toàn ngân phiếu, tổng tất cả phải hơn mười vạn lượng bạc. Tính theo như vậy, ít nhất quý phủ cũng phải đặt mua... ba vạn lượng bạc đồ cười chứ.
Đối phương không lên tiếng.
Chẳng lẽ tức giận rồi?
Tống Tam phu nhân ngẩng đầu thì thấy cô cả của Miêu gia đang há miệng nhìn mình như thể nuốt phải một con cóc.
Bà không nhịn được cười khinh bỉ trong bụng.
Đồ cười chưa đến ba ngàn lượng bạc mà dám đòi sính lễ một vạn lượng bạc? Làm gì có chuyện tốt như vậy?
Lúc bà được gả đến Tống gia cũng chỉ được lời hai ngàn lượng bạc từ sính lễ.
Nếu không phải do người trong cung can thiệp, họ Miêu bọn họ còn không đủ tư cách xách giày cho Tống gia chứ đừng nói là làm con dâu!
Nghĩ như vậy, bà đột nhiên cảm thấy Đậu Chiêu tốt vô cùng.
Lúc mới tới, Đậu Chiêu thưởng cho mỗi vú hầu một phong bao đựng tám đồng bạc. Con gái của bà độc đắc được tám phong bao. Hơn nữa, vì nó là đường muội của Tống Mặc nên Đậu gia còn cho thêm một ngàn lượng bạc.
Miêu gia bọn họ làm được như vậy không?
Bảo sao đại tẩu không chịu đến, hóa ra đã biết Miêu gia là loại mặt dày sa cơ thất thế.
Tống Tam phu nhân thở dài trong lòng.
Không phải phủ Anh quốc công không thể bỏ ra một vạn lượng bạc. Nhưng nếu Tống gia đã bỏ ra một vạn lượng bạc tiền sính lễ mà tân nương chỉ mang theo hồi môn ba ngàn lượng bạc thì thể diện của Tống gia biết để đi đâu?
Đại tẩu khôn khéo ghê!
Lần sau mình cũng phải để tâm hơn mới được!
Cô cả của Miêu gia lại không biết nên nói gì.
Chuyện đã tiến triển đến mức nàng không thể dự liệu nổi.
Có người chấp nhận tốn mười vạn lượng để gả con gái ư?
Mười vạn lượng có thể mua được bao nhiêu đất?
Không phải Tống gia đang lừa nàng đấy chứ?
Nghĩ như vậy, nàng lập tức lấy lại tinh thần, cười đáp:
- Chúng tôi không rảnh lo chuyện nhà người khác. Phu nhân nói câu lấy vợ cúi đầu, gả chồng ngẩng mặt hay lắm. Nếu Tống gia chấp nhận bỏ ra một vạn lượng bạc tiền sính lễ thì chúng tôi sẽ dựa theo đó cho tân nương năm ngàn lượng bạc hồi môn. Tất cả đã được bàn bạc trước, không phải quyết định của phu nhân, cũng không phải quyết định của tôi.
- Tôi đã hiểu ý của quý phủ, sau khi trở về nhất đinh sẽ truyền đạt lại cho quốc công gia.
Tống Tam phu nhân xoa xoa thái dương, hỏi:
- Vậy còn ngày thành thân?
Cô cả của Miêu gia cười đáp:
- Chuyện sính lễ còn chưa bàn xong thì sao có thể chọn ngày thành thân?
Tống Tam phu nhân hừ lạnh trong bụng.
Xem ra hôm nay không thể thương lượng xong! E rằng mình vẫn phải chịu khổ dài dài!
Nhưng đây là hôn sự được ngự ban, không lẽ Miêu gia lại dám hối hôn?
Bọn họ làm bộ làm tịch chỉ tổ chuốc lấy phiền phức.
Mà chẳng lẽ hoàng thượng lại đi thiên vị Miêu gia?
Giả sử hôn sự này trì hoãn ba năm, nhưng nếu không ai hỏi đến, một nam tử như Tống Hàn có khi đã có người lo chăn gối, nói không chừng còn sinh thứ trưởng tử, thứ trưởng nữ rồi. Vội thì chỉ có Miêu gia phải vội xin Tống gia nhanh nhanh rước người đi thôi.
Đến lúc đó xem ai phải nhìn sắc mặt ai!
Tống Tam phu nhân dứt khoát đứng dậy cáo từ:
- Nếu thế tôi sẽ về đợi. Khi nào quý phủ đã quyết định, tôi lại tới thăm bà thông gia sau.
Ngụ ý, Tống gia chỉ bỏ năm ngàn lượng bạc tiền sính lễ, các người đồng ý hay không thì không quan tâm.
Cô cả của Miêu gia ngẩn người.
Tống gia muốn gì?
Muốn kháng chỉ?
Chẳng lẽ bọn họ không sợ bị hoàng thượng trách cứ?
Nàng không thể không nhắc nhở:
- Hôn sự này được ngự ban đấy!
Tống Tam phu nhân khẽ cười, giữa hai lông mày không buồn che giấu khinh bỉ:
- Hôm qua, quốc công gia nhà chúng tôi còn vào cung gặp hoàng thượng. Nếu hôn sự này không thành, chỉ cần giải thích với hoàng thượng là xong. Cô cả của Miêu gia không cần lo lắng làm gì.
Rồi bà xoay người, đi thẳng ra ngoài.
Miêu Đại phu nhân trốn sau cửa nghe lén, thấy vậy thì không thể không sốt ruột.
Tống gia có thể vào cung diện thánh bất cứ lúc nào. Còn Miêu gia nhà mình, ngay cả thái tử ra sao cũng chưa từng nhìn qua. Nếu Tống gia vu oan Miêu gia trước mặt hoàng thượng, nhà mình còn chẳng có cơ hội biện bạch!
Bà vội vàng đi ra, tươi cười nói:
- Tiệc đã bày xong, chỉ chờ người đến ngồi là có thể bắt đầu.
Còn níu tay Tống Tam phu nhân, dịu dàng bảo:
- Mấy vị lão gia nhà tôi và hai vị chủ hôn của quý phủ đã ngồi vào bàn. Chúng ta nhanh qua đó thôi.
Theo Tống Tam phu nhân đến chạm ngõ còn có những người khác, bà cũng phải cho những người này thể diện chứ?
Miêu Đại phu nhân mỉm cười nhìn Tống Tam phu nhân.
Tống Tam phu nhân nhíu mày, từ chối cho ý kiến, theo Miêu Đại phu nhân đến bàn tiệc dành cho nữ quyến.
Miêu mẫu gấp không chịu nổi nữa, chạy ra hỏi cô cả của Miêu gia:
- Thế nào rồi?
Cô cả của Miêu gia chán nản đáp:
- Tống gia chỉ chịu bỏ năm ngàn lượng bạc tiền sính lễ.
Sau đó kể đến hôn lễ của Tống Mặc và Đậu Chiêu:
- Chuyện này là thật hay giả? Nếu là thật thì rắc rối to rồi. Nhà chúng ta kiếm đâu ra nhiều đồ cưới như vậy? An Tố qua đó, sẽ bị phu nhân thế tử ép cho không cự quẩy nổi mất!
Miêu mẫu cứng họng.
- Thật hay giả vậy?
Bà hoang mang nói:
- Ta phải bàn bạc với phụ thân của An Tố đã.
Cô cả của Miêu gia lắc đầu, đi đến bàn tiệc.
Miêu phụ nghe Miêu mẫu kể lại thì trăm bề lo lắng, vội đi tìm Miêu An Bình đang tiếp khách.
Miêu An Bình nghe xong lại phì cười:
- Chuyện này có gì đáng để mọi người lo lắng chứ?
Chương 437: Đồ cưới
Nghe con trai nói vậy, phu thê Miêu thị lập tức sáng mắt. Cả hai đồng thanh hỏi:
- Con có cách gì?
Miêu An Bình cười giảo hoạt:
- Tống gia khinh nhà chúng ta nghèo không dám mở miệng đòi tiền sính lễ mà thôi. Nhưng tiền sính lễ luôn đưa trước hồi môn, nếu vậy chúng ta cứ lừa tiền sính lễ về tay rồi lại bàn tiếp.
Miêu phụ hiểu ý con trai.
Ông lắc đầu nói:
- Không thể được! Tiền sính lễ và hồi môn bao nhiêu đều được viết rõ ràng. Nếu chúng ta không chi nổi...
Rồi ông đột nhiên im bặt, vỗ tay tán thưởng con trai:
- Sao ta không nghĩ ra nhỉ? Đây là hôn sự được ngự ban. Chẳng lẽ Tống gia dám từ hôn?
Miêu mẫu lại sợ hãi, che mặt khóc nấc lên:
- Vẫn không được! Vẫn không được! Nếu Tống gia thưa kiện lên hoàng thượng thì chúng ta làm sao chịu nổi? Nếu cả hai cha con đều bị nhốt vào đại lao thì tôi biết sống thế nào!
- Ngày đại hỉ nói vớ vẩn gì thế?
Miêu phụ lập tức quát Miêu mẫu. Nhưng lời của Miêu mẫu vẫn khiến ông không thể không bận tâm.
Miêu An Bình liếc ngang liếc dọc, nhanh chóng nghĩ ra cách:
- Không cần sợ bọn họ thưa kiện lên hoàng thượng! Nếu bọn họ thật sự thưa kiện... Tống gia sĩ diện muốn chúng ta phải chi nhiều hồi môn. Chúng ta nghĩ đây là hôn sự được ngự ban, vinh dự vô biên nên dù của cải ít ỏi thì vẫn cố gắng gom góp. Ai ngờ dù đã vay mượn bằng hữu thân thích nhưng vẫn không kiếm đủ. Chỉ cần Tống gia đồng ý, nhà chúng ta chấp nhận ghi giấy nợ, sau khi An Tố gả vào sẽ bù đắp dần dần. Người nói xem, hoàng thượng nghe được những lời này, liệu có thưởng cho nhà chúng ta một, hai vạn lượng bạc tiền tiêu không?
Miêu phụ vui vẻ gật đầu, khen:
- May mà con thông minh! Lát nữa, chúng ta cứ thống nhất với đại bá như thế. Với thủ đoạn của An Tố, chẳng lẽ không lôi kéo được muội phu của con? Anh quốc công đã dám đặt mua cho muội phu của con rất nhiều gia sản, sau này tiền lọt qua kẽ tay của nó cũng đủ cho chúng ta ăn, có khi còn có thể dùng số tiền ấy để bù lại phần thiếu hiện tại.
Miêu An Bình đắc ý cười.
Nhưng Miêu mẫu vẫn thấy không ổn, nơm nớp lo sợ hỏi:
- Nhà chúng ta mượn tiền cho hôn sự của An Tố à?
Miêu phụ hận không thể đá bay bà vợ sát phong cảnh này của mình. Ông cọc cằn nói:
- Lúc trước từng mượn rất nhiều tiền mà, đến lúc đó cứ đưa mấy tờ giấy nợ đấy ra.
Miêu mẫu rất muốn nói những tờ giấy nợ kia đã từ hai, ba năm trước. Nếu mới mấy ngày trước thì có thể nói là mượn cho hôn sự của An Tố. Chứ hai, ba năm trước còn không biết hôn sự này đang ở nơi nào thì làm sao có thể lừa người ta được?
Nhưng thấy dáng