Đậu Chiêu ngồi trong xe ngựa vô cùng nghi hoặc. Đậu gia là gia tộc hiển hách ở Thực Định, người tới cửa xin giúp nhiều như cá vượt Trường Giang, mà một cây làm chẳng nên non, Đậu gia muốn cắm rễ sâu ở Thực Định rồi sinh sôi nảy nở, không chỉ cần phải kết giao với quan lại địa phương và phú thương xung quanh, còn phải kết giao với đám lưu manh nữa. Bình thường người có việc tới cửa xin giúp, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của Đậu gia thì Đậu gia giúp được sẽ giúp, không thể giúp cũng sẽ cho người ta chút bạc nên mới có được thanh danh thích làm việc thiện của hôm nay.
Mình chẳng qua chỉ là một cô nương trong khuê phòng, tiểu cô nương này có oan ức không tìm tam bá phụ là đương gia xử lý công việc, không tìm tam đường huynh thường hành tẩu bên ngoài, tìm mình làm cái gì?
Nếu không phải vì lời tiểu cô nương này không đáng tin thì chính là chuyện này Đậu gia không tiện nhúng tay.
Nàng dặn Hải Đường:
- Không cần để ý, chúng ta về phủ.
Chẳng lẽ có người chặn đường nàng thì nàng nhất định phải dừng lại giằng co với người ta sao?
Đây vẫn là lần đầu tiên Hải Đường gặp phải tình cảnh này, sớm đã bị dọa cho lạnh run, vén mành lên, cao giọng dặn dò xa phu một tiếng rồi lại dựa về bên Đậu Chiêu.
Đậu Chiêu nhìn mà không khỏi thầm thở dài.
Những người cũ từ kiếp trước đều dần liên lạc lại. Qua vài năm nữa, Thôi Đại quản lý điền trang giúp nàng, Triệu Lương Bích lo chuyện mua bán, chuyện ngoại viện nàng có thể yên lòng nhưng chuyện của nội viện… Cam Lộ và Tố Quyên không thể tâm sự, tri kỷ với nàng, mấy người Hải Đường lại không kham được trọng dụng, chỉ e còn phải lo lắng nhiều.
Nghĩ đến đây, chợt nghe tiểu cô nương chặn xe kia nói:
- Tứ tiểu thư, tôi dập đầu quỳ xin tiểu thư, van xin tiểu thư hãy cứu phụ thân tôi đi! Tôi sẽ cầu cho tiểu thư trường sinh, tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp tiểu thư… Bọn họ nói chỉ cần Đậu gia đồng ý đảm bảo phụ thân tôi không cấu kết với giặc thì phụ thân tôi có thể được thả ra… Xin tiểu thư nói với Lỗ đại nhân một tiếng.
Nói xong lại lớn tiếng khóc òa.
Tiếng khóc kia như tê tâm liệt phế khiến người ta nghe mà rầu rĩ.
Đậu Chiêu nhíu mày nói với Hải Đường:
- Bảo nàng đừng khóc nữa, ngươi dẫn nàng đi gặp tam bá phụ đi.
Hải Đường đáp lời rồi đi xuống xe.
Tiểu cô nương lại ôm chặt càng xe không chịu buông tay, nói:
- Tôi đã cầu xin Tam gia rồi nhưng Tam gia nói chuyện này chứng cứ vô cùng xác thực… phụ thân tôi rõ ràng là bị oan… Đều là Đan Kiệt, tên béo đáng chết kia. Muốn lấy tỷ tỷ tôi làm thiếp, tỷ tỷ tôi không đồng ý nên vu hãm phụ thân tôi, bức phụ thân tôi phải bán tỷ tỷ cho hắn… Tứ tiểu thư, tôi không lừa tiểu thư đâu! Nếu tôi lừa dối tiểu thư thì cứ để tôi bị sét đánh chết không tử tế được! Không, cho dù tôi dám có nửa câu lừa dối thì tôi chết sẽ không được siêu sinh….
Lại dám thốt ra lời thề ác độc như vậy!
Đậu Chiêu không khỏi rung động.
Mặc kệ phụ thân tiểu cô nương này có bị vu hãm hay không, ít nhất trong lòng tiểu cô nương này, phụ thân của nàng là người trong sạch, vô tội.
Trên đời này chẳng biết có bao nhiêu người làm con luôn ôm ấp tình cảm, niềm tin rằng phụ thân của mình là người phẩm đức cao thượng là chính nhân quân tử nhưng trên thực tế, đó lại là những kẻ tiểu nhân vô sỉ không chuyện ác nào không làm.
Chẳng hiểu sao, đột nhiên Đậu Chiêu nghĩ đến Đậu Thế Anh.
Nhất thời nàng có chút bực mình, thở sâu một hơi rồi mới vén rèm xe nhìn tiểu cô nương kia, ôn hòa nói:
- Ngươi nói phụ thân ngươi bị vu hãm, còn nói tam bá phụ ta đã bảo chuyện của phụ thân ngươi chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi bảo ta sẽ tin ai?
Tiểu cô nương sửng sốt, lập tức ngữ khí dồn dập nói:
- Tứ tiểu thư, có phải là nếu tôi có thể tìm được chứng cứ thì người sẽ chịu giúp phụ thân tôi?
Tiểu cô nương này nói một hiểu mười, đúng là rất thông minh.
Đáng tiếc ngay cả tam bá phụ cũng nói chuyện của phụ thân nàng “chứng cứ vô cùng xác thực”, chỉ sợ chẳng dễ làm như vậy!
Đậu Chiêu trầm ngâm nói:
- Đan Kiệt là ai?
- Là con trai độc nhất của Đan lão gia ở châu Thực Định.
Tiểu cô nương kia vội đáp:
- Trước kia Đan lão gia từng làm tri phủ Tùng Giang, nhà bọn họ rất nhiều tiền. Phụ thân tôi mở võ quán, có một đệ tử là Trần Hiểu Phong làm việc trong nhà Đan lão gia. Năm trước phụ thân tôi mừng thọ, Trần Hiểu Phong tới chúc thọ phụ thân, Đan Kiệt rảnh rỗi nên cũng đi theo. Phụ thân tôi khoản đãi hắn vậy mà hắn lại nhìn trúng tỷ tỷ tôi, phụ thân tôi sao chịu để tỷ tỷ đi làm thiếp cho người. Đan Kiệt cảm thấy mất mặt nên khi châu Thực Định có người bị cướp, hắn đã vu hãm kẻ đó là bằng hữu của phụ thân tôi, còn nói người nọ bị cướp là phụ thân tôi mật báo, sau đó là phụ thân tôi an bài xe ngựa cho kẻ đó chạy trốn. Phụ thân tôi biết đã mạo phạm Đan Kiệt, sản nghiệp tổ tiên cũng đều bán, được ba ngàn lạng bạc đưa hết cho Đan Kiệt, Đan Kiệt nhận bạc nhưng không giúp, đòi phụ thân tôi phải đưa tỷ tỷ tôi làm thiếp cho hắn mới được. Phụ thân tôi sao nỡ để tỷ tỷ tôi làm thiếp cho Đan Kiệt? Trước mặt nhiều người như vậy phụ thân tôi dập đầu nhận sai mà hắn vẫn không đồng ý giúp phụ thân…
Tiểu cô nương òa khóc:
- Tứ tiểu thư, tôi thực sự không lừa tiểu thư, nếu tiểu thư không tin, có thể tùy tiện tìm bất kì ai trong châu Thực Định mà hỏi thăm, mọi người đều biết chuyện này… Trần đại gia ở cách vách nói, lúc trước Lỗ đại nhân làm quan phụ mẫu ở huyện Thực Định, Đậu gia chắc chắn có thể nói chuyện với Lỗ đại nhân nên tôi mới lén chạy đến đây, ai ngờ Đậu tam gia lại không chịu ra mặt.
Nói rồi nàng lại quỳ xuống đất dập đầu với Đậu Chiêu.
Sắc mặt Đậu Chiêu hơi trầm lại.
Nếu Đan lão gia kia từng làm tri phủ Tùng Giang thì chắc chắn là Đậu gia cũng có quan hệ với ông ta.
Khó trách tam bá phụ không muốn quản.
Lòng Đậu Chiêu đã thoáng mấy phần tin tưởng.
Nàng làm người hai kiếp, kiếp trước vẫn sống ở kinh thành, nghe rất nhiều những vụ án oan, án sai nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện ác bá cường hào bức ép dân nữ lương thiện làm thiếp.
Đều là nữ tử, nàng vô cùng tức giận.
Đậu Chiêu bảo Hải Đường đỡ tiểu cô nương kia lên, trầm ngâm nói:
- Sao ngươi tìm được đến chỗ ta?
Tiểu cô nương bất an nói:
- Đậu tam gia không muốn giúp tôi, tôi chỉ đành hỏi thăm xem ai có thể nói chuyện trước mặt Đậu tam gia, có người nhắc tới tiểu thư, nói tiểu thư không chỉ đoan trang, vô cùng xinh đẹp, trầm ổn hào phóng mà còn là người đôn hậu, rất sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Không chỉ được Thái phu nhân Đậu gia yêu thương mà mấy vị phu nhân còn lại cũng đều rất quý mến, tôi muốn xin tiểu thư giúp một chuyện…
Nàng lẩm bẩm.
Đậu Chiêu nhíu mày.
Những lời này là để nói về mình sao?
Sao nàng lại cảm thấy mình là kẻ lòng dạ lạnh lẽo, dù là chai mỡ có đổ trước mặt nàng, cản trở đường đi của nàng nàng cũng chẳng buồn nhặt lại…
Nhưng nếu tam bá phụ không muốn ra mặt thì có thể thấy chuyện này có ảnh hưởng đến Đậu gia, nàng không thể chỉ dựa vào mất phần nhiệt huyết mà ôm chuyện này vào mình được.
- Ngươi biết đó, cho dù ngươi tìm được ta thì chỉ sợ ta cũng không thể giúp ngươi được.
Đậu Chiêu nói xong, xốc màn xe lên, để lộ ra gương mặt còn có mấy phần thơ ngây.
Tiểu cô nương kia đứng bên cạnh Hải Đường, nhìn qua thì chứa quá 12 tuổi, làn da hơi đen, mày rậm mắt to, dáng người rắn chắc, mặc bộ áo võ màu đinh hương, thoáng nhìn qua thì khá giống một nam tử.
Không biết tỷ tỷ nàng trông thế nào?
Một suy nghĩ đột nhiên thoáng qua trong đầu Đậu Chiêu.
Tiểu cô nương kia cũng nhảy dựng lên:
- Tiểu thư… sao ngươi lại nhỏ như vậy?
Từ “người” đổi thành “ngươi”.
Trái lại, Đậu Chiêu lại cảm thấy kỳ quái:
- Lúc ngươi đến tìm ta thì chưa hỏi thăm rõ ràng sao?
Tiểu cô nương ngượng ngùng nói:
- Tôi nghe bọn họ nói tiểu thư là người rất được tôn kính, còn tưởng rằng tiểu thư đã cập kệ…
Nói xong người nàng run lên, nói tiếp:
- Tứ tiểu thư, nếu người không tiện ra mặt thì có thể xin trưởng bối Đậu gia giúp phụ thân tôi nói đỡ trước mặt Đậu tam gia không? Tôi sẽ lại đi tìm Đậu tam gia.
Sau đó như nhớ ra chuyện gì, vội hỏi:
- Lần nay tôi đi gặp Đậu tam gia cũng không đi tay không, sẽ theo lời tứ tiểu thư nhờ thầy cãi viết lại bản án cho phụ thân để Đậu tam gia xem, chưa biết chừng tam gia sẽ thay đổi suy nghĩ!
Tuổi còn nhỏ mà nàng có thể linh mẫn được như vậy, một lần không thành sẽ biết nắm bắt lấy mấu chốt, nắm lấy cơ hội không buông.
Đậu Chiêu không khỏi âm thầm khen ngợi.
Điều này làm cho nàng nhớ lại lúc mình vừa bước chân vào phủ Tế Ninh hầu, mắt thấy mùa xuân chỉ có hai trận mưa nhỏ, nghi ngờ kinh thành sẽ có hạn hán, nghĩ đến Tuyên Ninh hầu Quách Thanh Hải cữu cữu làm thủy vận ở phủ Tổng Đốc, mấy lần đến cửa bái phỏng Quách phu nhân, thuyết phục Quách phu nhân và nàng cũng nhau đầu cơ lương thực, buôn bán nhất định sẽ có lãi lớn thì mới có thể ngăn cản được Ngụy Đình Trân nhúng tay vào việc của phủ Tế Ninh hầu.
- Phụ thân ngươi tên gì? Võ quán của các ngươi ở đâu? Tên là gì?
Nàng hỏi tiểu cô nương.
- Phụ thân tôi họ Biệt, tên Đại Dũng, tự Cương Nghị. Võ quán mở tại nhà tôi, ở phố Đông Hạng thành Đông, là võ quán Biệt thị, người vào thành hỏi là biết. – Lại bổ sung thêm: – Tôi là Tố Lan.
Đậu Chiêu liền chỉ vào Hải Đường:
- Sau này ngươi đến tìm nàng là được.
Biệt Tố Lan nghe vậy thì nhất thời mừng rỡ, đôi mắt to tròn cong cong lên như vành trăng, vội kéo tay Hải Đường ngọt ngào gọi tỷ tỷ, hỏi Hải Đường tên gì.
Cảm xúc vui mừng đó, khỏi cần nói Đậu Chiêu mà đến những ma ma đi theo cũng đều cảm nhận được.
Biệt Tố Lan cung kính dập đầu lạy Đậu Chiêu ba cái:
- Tứ tiểu thư, đại ân đại đức của tiểu thư, cả đời này tôi cũng không quên.
Đậu Chiêu nhìn nàng hơi mỉm cười, quay về Tây phủ sau đó cho người truyền Triệu Lương Bích đến, nói:
- Ngươi lên châu Thực Định, hỏi thăm qua chuyện của võ quán Biệt thị rồi mau chóng về đây báo lại cho ta.
Triệu Lương Bích đáp lời lui ra.
Đậu Chiêu coi như chẳng có việc gì, đến chỗ lục bá mẫu, lại bất ngờ gặp được Ô Thiện.
Hắn cười giải thích:
- Phu tử giảng hơi khó hiểu, hai ngày nay đang ở nhà tự mình nghiên cứu. Sao hôm nay tứ muội muội đến trễ như vậy?
Nàng vốn muốn tránh Ô Thiện nên mới đợi muộn như vậy mới đến chỗ lục bá mẫu học.
- Tình cờ gặp chút chuyện. Sang năm Ô tứ ca sẽ thi, không biết chuẩn bị đến đâu rồi?
- Cũng tạm ổn!
Ô Thiện cười nói, vẻ mặt tự tin.
Hai người nói chuyện phiếm đôi câu, Ô Thiện lại quay về sương phòng ở phía đông.
Dùng bữa trưa ở chỗ Kỷ thị, ngủ một giấc rồi Kỷ thị lại cùng Đậu Chiêu quay về Tây Đậu.
Đậu Chiêu gọi người bán gốc kiến lan đến, mấy hôm nay nàng đang bận rộn xử lý chuyện này.
Kỷ thị giúp đỡ nàng, cẩn thận đặt những rễ lan đã phơi nắng vào trong từng chiếc bồn.
Tổ mẫu ở bên cạnh nhìn xem, tiện tay rót nước cho các nàng.
Mọi người nói nói cười cười, lại xem mấy chậu hoa sơn trà đang mọc kia, mãi đến trời tối Kỷ thị mới cáo từ.
Triệu Lương Bích vẫn chờ ở bên ngoài lúc này mới tiến vào bẩm báo cho Đậu Chiêu:
- … Đan Kiệt tung tin đồn, chỉ cần Biệt Cương Nghị chịu bán nữ nhi làm thiếp cho hắn thì hắn sẽ ra mặt đảm bảo cho Biệt Cương Nghị. Biệt Cương Nghị sống chết không chịu, nghe nói đã bị đánh cho chỉ thở vào không thở ra nổi. Tôi đã cố ý thay quần áo vào lao nhìn xem, lời đồn không sai. Tôi thấy nếu không ai chịu đứng ra bảo lãnh thì ông ta cũng chỉ sống thêm được mấy ngày nữa thôi.
Trong đáy mắt Đậu Chiêu ánh lên tia giận dữ, nói:
- Biệt Cương Nghị và vụ án kia có liên quan gì không?