Trong thiên hạ làm gì có thứ gì không thay đổi. Những lời này của Đậu Chiêu Trần Khúc Thủy hiểu rất sâu sắc.
Lúc 15 tuổi, có nằm mơ ông cũng không ngờ đường công danh của mình chỉ dừng lại ở một cử nhân, lúc 33 tuổi ông cũng chẳng thể ngờ đến làm một người phụ tá cũng chẳng làm xong, lúc 56 tuổi, ông nghĩ mình sẽ tách rời khỏi mọi người, cô đơn chết ở căn phòng chật chội trong ngõ Đông Hạng kia, lại chẳng thể ngờ mình lại chuyển đến thông trang nhỏ yên tĩnh an lành, trong lúc tiết trời chuyển gió tuyết thì ngồi trong phòng cửa sổ nạm thủy tinh, đốt lò sưởi ấm áp như mùa xuân, cùng một tiểu cô nương 12 tuổi uống trà xanh.
- Nói như vậy, dù tài sản này trên danh nghĩa là của tiểu thư nhưng tiểu thư cũng không thể dùng đến?
Uống một ngụm trà trong veo, Trần Khúc Thủy hỏi.
- Trừ phi ta lấy chồng xa.
Đậu Chiêu cười nói:
- Quản gia phải theo ta đến nhà chồng, nếu không có đổi người thì vẫn là người của chi thứ hai.
- Nhưng rất tiếc!
Trần Khúc Thủy thở dài:
- Tôi thấy tài sản trên danh nghĩa của tiểu thư đều phân bố ở hai bên Đại Giang, nếu có thể định ra những quy định, các chưởng quầy, tiểu nhị của những cửa hàng đó sẽ trở thành tai mắt của chúng ta, đến lúc đó, chuyện trong thiên hạ sẽ chẳng thoát nổi ánh mắt của ta.
Đậu Chiêu nghe được mà lòng cả kinh, cười nói:
- Người buôn bán chưa chắc đã hiểu việc trinh sát, người trinh sát cũng khó am hiểu việc buôn bán, muốn tìm hai người để lo liệu cũng quá khó khăn, hơn nữa chỉ sợ gộp lại sẽ tiêu tốn quá nhiều, mất nhiều hơn được.
Nhưng lời của Trần Khúc Thủy cũng đã nhắc nhở nàng, nàng trầm ngâm nói:
- Cho nên ta nghĩ, chúng ta có thể làm ăn khác ngoài sản nghiệp của Đậu gia, tài chính không cần quá lớn, tốt nhất là có thể mở chi nhánh. Từ kinh đô đến Thực Định – chúng ta cần theo dõi Vương Hựu Tỉnh và hướng đi trong kinh thành, tránh để xảy ra chuyện gì, chúng ta phản ứng chậm chạp, trở nên bị động.
Trần Khúc Thủy nghĩ nghĩ, nói:
- Tôi phát hiện, tổ tiên của tiểu thư dựa vào nghề cho vay nặng lãi để khởi nghiệp…
Đậu Chiêu đỏ mặt.
Trần Khúc Thủy vội nói:
- Tiểu thư đừng hiểu lầm, ý của tôi là, nếu muốn biết động thái của kinh thành, cách tốt nhất là làm chuyện có thể có cơ hội nói chuyện với các quan lại bên đường bộ, những người này là người không gì không đọc, tôi thấy chúng ta có thể mở cửa hàng gì đó vể văn chương, bán chút văn bát cổ…
Nói tới đây, ông cười đầy quỉ dị, nói:
- Nếu có người cần, chúng ta cũng có thể cho bọn họ vay chút bạc làm vốn quay vòng, ngài thấy sao?
Đậu Chiêu nghiêm túc suy nghĩ, mặc kệ thế nào thì đó cũng là một ý kiến hay.
- Nhưng để cho ai đi quản lý cửa hàng này đây?
Nàng suy tư nói:
- Triệu Lương Bích còn quá nhỏ, không giữ được huống chi Đậu gia vẫn nghĩ hắn là người của Triệu gia, đoán hắn có thể là tai mắt của cữu cữu ta nên có chuyện gì đều sẽ nói với hắn một tiếng, ta mới có thể biết được tình hình bên kia, ta cũng có lòng để cho Triệu Lương Bích đi theo các quản gia có kinh nghiệm của Đậu gia để học thêm chút bản lĩnh, vạn nhất ngày dnào đó trở mặt với Đậu gia cũng có người giúp đỡ chủ trì tình hình bên kia, không đến mức luống cuống chân tay. Hắn vạn lần không thể động vào được. Về phần người khác… Thôi Đại không được, ta cũng đang định cho Thôi Thập Tam đi theo Đậu Khải Tuấn…
Lại không tìm được người thích hợp hoặc không phải là không tìm được mà vì nàng không thể mở rộng lòng, trong kiếp này chỉ tin được mấy người đó mà thôi.
Trần Khúc Thủy nói:
- Hình như tiểu thư rất tín nhiệm Tú tam gia.
- Nhà bọn họ cần bạc.
Đậu Chiêu nói:
- Hơn nữa nhà bọn họ có nhiều con trai nhất, nếu trong nhà có mâu thuẫn thì cũng có nhiều người đứng ra nói chuyện hơn chút.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là 15 năm sau Đậu Khải Tuấn đã có thể bức ép được Đậu Thế Xu. Nàng nghĩ, nếu Đậu Thế Xu không thể đấu lại được Vương Hành Nghi thì có nên ủng hộ Đậu Khải Tuấn đấu với Vương Hành Nghi?
Lúc trước nàng không dám nghĩ nhưng bây giờ, chuyện bên ngoài nàng cần có người giúp đỡ, chưa biết chừng có thể thử xem sao.
Không phải nói no đủ gan lớn, chết đói nhát gan sao?
Đậu Chiêu nghĩ nghĩ, chợt nghe Trần Khúc Thủy lại nói:
- Tiểu thư, mặc kệ là trong nhà cũng được, triều đình cũng được, có thể để người khác thần phục, không nhất định phải là người lớn giọng nhất mà là người nói chuyện có trọng lượng nhất. Nếu ngài đã quyết tâm dựa dẫm vào cháu chắt trong nhà thì chẳng bằng ngay từ bây giờ chúng ta chọn ra mấy đứa cháu của tiểu thư để kết giao…
- Vậy chuyện này làm phiền Trần tiên sinh rồi.
Người nàng chọn lựa là Đậu Khải Tuấn nhưng kiếp này và kiếp trước có rất nhiều thay đổi, chọn nhiều một chút đến lúc đó cũng càng có lợi cho nàng, vừa vặn xem thử ánh mắt của Trần Khúc Thủy, Đậu Chiêu cười nói:
- Ta lớn lên ở Đông Đậu từ nhỏ, những người này, theo ta thấy thì ai cũng tốt, chỉ sợ không được công bằng.
Đậu thị là gia tộc thế nào?
Lúc trước sản sinh ra hơn 10 tiến sĩ, cho dù là những gia tộc lớn hàng trăm năm của Giang Nam cũng không dám coi thường, ông ta có thể lựa chọn người trợ giúp trong con cháu Đậu thị, tim Trần Khúc Thủy lại bắt đầu đập thình thịch, như thể sắp đón chào một ngày hè khí thế ngất trời.
- Được!
Ông ta không chút do dự nói:
- Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa cho tiểu thư danh sách người được chọn, xem người nào hợp người nào không.
Đậu Chiêu hài lòng nói:
- Tôi thấy như vậy rất tốt, chúng ta sẽ mở cửa hàng bút mực, đại chưởng quầy thì tìm người đứng đắn lo liệu, nhị chưởng quầy để Thôi Thập Tam làm là được. Việc chính của hắn là kết giao với các quý nhân trong triều, sau đó kịp thời báo lại mọi chuyện từ kinh đô về cho chúng ta.
Nói tới đây nàng bật cười:
- Chuyện này là sở trường mà cũng là sở thích của hắn.
Vòng vo một hồi, cuối cùng Thôi Thập Tam vẫn về lại trong tay nàng, chẳng qua là từ một đại tổng quản trong Tế Ninh hầu phủ được người ta tôn kính lại thành một nhị chưởng quầy nho nhỏ, nếu hắn biết chuyện kiếp trước kiếp này thì chẳng biết có giận đến nhảy dựng lên không.
Trần Khúc Thủy chần chừ nói:
- Có cần viết kế ước không?
- Không cần!
Đậu Chiêu trả lời rất sắc nhọn.
Kiếp trước, Thôi gia sợ nàng khó xử, chủ động viết khế ước, Thôi Thập Tam theo nàng vào phủ Tế NInh hầu, trung thành và tận tâm phù tá nàng, cũng không ngừng bị Ngụy Đình Trân nhạo báng, đây là nỗi đau trong lòng nàng.
- Nếu con cháu Thôi gia muốn nương tựa vòa chúng ta thì để bọn họ viết khế ước.
Nàng cũng bình tĩnh nói.
Trần Khúc Thủy vui mừng gật gật đầu.
Đậu Chiêu đội gió tuyết quay về Tây Đậu.
Thu Quỳ lo âu đứng bên cửa ngách chờ nàng:
- Khương tiên sinh nói, nếu tiểu thư không quay về học thì ông ấy sẽ từ quán hồi hương. (Bỏ trường học về quê)
- Vậy để ông ấy từ quán hồi hương là được.
Đậu Chiêu lãnh đạm nói:
- Ngươi đi đun nước ấm cho ta, ta muốn tắm rửa một chút, sau đó nói chuyện với Thôi di thái thái.
Cũng ý là nói cho Thu Quỳ rằng hôm nay nàng vẫn sẽ không đi học.
Thu Quỳ không dám trái lời, theo lời dặn dò của Đậu Chiêu mà hầu hạ nàng rửa mặt.
Khương Hữu Cung ngồi trong thư phòng, đợi đến lúc lên đèn cũng không thấy Đậu Chiêu đâu thì giận đến độ tay cầm sách trắng bệch, ông ta bảo thư đồng truyền lời cho Đậu Chiêu:
- Giờ thấy sắp đến Tết nguyên đán rồi, lão phu đã không về quê cũng 7,8 năm rồi, muốn ngừng dạy sớm mấy ngày, về quê đón tết.
Sau đó cũng chẳng chờ Đậu Chiêu đáp lời, sai gia đinh, nha hoàn thu dọn đồ cho ông ta.
Đậu Chiêu bảo Hải Đường tặng 20 lạng bạc đi đường:
- Núi cao đường xa, mùa xuân là lúc tuyết tan, tiên sinh ở lại quê nhà chơi với con cháu là được rồi.
Lúc ấy Khương Hữu Cung đập vỡ một chung trà.
Nếu đã trở mặt thì Hải Đường cũng chẳng thèm khách khí, vừa đi ra ngoài vừa nói đủ để Khương Hữu Cung nghe được:
- Cũng chẳng nhìn xem đây là ở đây, chung trà kia là bộ mới làm màu phấn hồng, một bộ cũng hơn 10 lạng bạc rồi, người đọc sách gì mà chẳng có mắt.
Những gia đinh, nha hoàn, ma ma kia cũng biến sắc, chuyện cần làm cứ kéo dài mãi, hai ngày còn chưa thu dọn xong xuôi hết, mùa đông lạnh, đồ ăn bưng đến không lạnh thì cũng quá mặn quá nhiều mỡ khiến người ta rất khó nuốt.
Từ khi Khương Hữu Cung đến Hà phủ chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Chừ đến khi về nhà ông ta mới nhớ ra hắn là nên viết thư cho Hà Văn Đạo và Đậu Thế Anh.
Chỉ là chờ thư ông ta gửi đến phủ thì Hà Văn Đạo đã được Đậu Thế Anh tự mình tới cửa xin lỗi:
-… Tiểu nữ tài học nông cạn, Khương tiên sinh giảng nhưng nghe không hiểu, lại là nữ nhi yếu đuối nên không thể kiên trì ngày ngày đến trường, những điểm bất kính ấy xinh Khương tiên sinh thông cảm nhiều hơn. Con đã sai người tặng Khương tiên sinh 500 lạng bạc đi đường.
Hà Văn Đạo vô cùng bất an, lại đề cử cho Đậu Thế Anh một người khác:
- Người này đường học hành bình thường nhưng lại tinh thông cầm kì thi họa, cũng là cao thủ ngâm thơ vẽ tranh đó, dạy dỗ lệnh ái là rất thích hợp.
Đậu Thế Anh liên miệng cảm tạ, viết thư về cho Đậu Chiêu: “Lần này vạn vạn không thể chọc giận người ta nữa. Một lần là lỗi của người khác, lần thứ hai, thứ ba cũng không thể đổ lỗi cho ai khác. Có một số việc đừng quá nghiêm túc, coi như nhà nuôi thêm người là được.”
Đây là lời phụ thân nói sao?
Đậu Chiêu vứt thư qua một bên.
Tổ mẫu gọi nàng qua:
- Sắp qua năm mới, bên Biệt gia lại chẳng có thân thích, nhất định là rất lạnh lẽo, con bảo người mang chút gà vịt, thịt bò qua cho bọn họ, lại xem có thể mua lại võ quán Biệt thị không. Có thể chết ở nhà tổ, xuống suối vàng gặp tổ tiên cũng không phải hổ thẹn.
Đậu Chiêu đang giận Đậu Thế Anh, thấy thời tiết vừa hửng lên thì dẫn Cam Lộ và Tố Quyên đến châu Thực Định.
Kiếp này, đây là lần đầu tiên Cam Lộ và Tố Quyên đi xa nhà, thấy Đậu Chiêu nhắm mắt dưỡng thần, dọc đường đi bọn họ đều lặng lẽ vén màn xe nhìn ra ngoài, châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ, vô cùng vui vẻ.
Đến Biệt gia, các nàng gặp Trần Khúc Thủy ở cổng, ông xách túi lớn túi nhỏ, cũng là đến đưa đồ.
Tỷ muội Biệt thị vô cùng cảm kích, dẫn Đậu Chiêu và Trần Khúc Thủy vào phòng củi, Biệt Tố Lan thì ở bên phòng bếp chiêu đãi Cam Lộ và Tố Quyên uống trà.
Biệt Cương Nghị đã hôn mê bất tỉnh, ông ấy có thể kéo dài lâu như vậy hoàn toàn là nhờ vào việc có thể uống thuốc tốt, mà bạc để mua thuốc đó quá nửa đều là Đậu Chiêu cho.
Nàng giao khế ước võ quán Biệt thị cho chị em họ Biệt.
Chị em họ Biệt nhất thời òa khóc.
Đậu Chiêu cười nói:
- Các ngươi phải cảm tạ vị Lưu Tử Tráng kia mới đúng kìa.
Lưu Tử Tráng chính là người đã mua lại võ quán kia khi bọn họ gặp khó khăn, Triệu Lương Bích muốn chuộc lại võ quán kia, ông ta không nói hai lời đã đưa giấy tờ gốc cho Triệu Lương Bích.
Chị em họ Biệt gật gật đầu, Cam Lộ và Tố Quyên tò mò nhìn các nàng.
Lúc Biệt Tố Lan đi làm cơm, Cam Lộ ở một bên giúp đỡ nàng nhóm lửa, nhỏ giọng hỏi nàng mọi chuyện.
Bên ngoài truyền đến giọng nói sang sảng của một nam tử trẻ tuổi:
- Sư muội, ta đến thăm sư phụ.