๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trần Thực nào hay Thiết Bút Ông đã tắt thở, vẫn cứ điên cuồng tấn công về phía những lá bùa kỳ dị kia, nhưng đánh thế nào cũng không xi nhê.
Thậm chí, trong số đó có những loại tà môn như Ngũ Quỷ, Lục Hại, chỉ cần tùy tiện gọi ra một con Tà Trúy, Trần Thực cũGã mập rùng mình lạnh buốt, đôi mắt ti hí tràn ngập nỗi kinh hãi.
"Ngươi dám đánh trả?"
Trần Thực càng thêm phẫn nộ, đứng dậy tung một cước quét ngang cổ gã mập, quét đến nỗi mỡ trên cổ và bụng hắn rung lên không ngừng như gợn sóng.
Gã mập bị luồng lực lượng hùng hồn này quét ngã sang một bên, Trần Thực từ trên bàn đồ cúng nhảy xuống, một chân giẫm lên ngực hắn, nắm đấm hung hăng giáng xuống mặt hắn!
Tiếng nắm đấm đánh vào đầu vào mặt vang lên từ trong miếu, dân làng ở ngoài miếu ai nấy đều trợn tròn mắt, liên tục nhìn vào trong, có kẻ mặt mày kinh hãi, có người lại lộ nụ cười hả hê mãn nguyện, còn có kẻ quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi, cầu xin mẹ nuôi tha thứ.
"Để ngươi làm mẹ nuôi, ngươi không bảo vệ dân làng, ngươi lại để Tà Trúy vào hại người!"
Bịch bịch bịch!
"Để ngươi làm mẹ nuôi, ngươi dám báo mộng uy hiếp dân làng!"
Bành bành bành!
"Để ngươi làm mẹ nuôi, ngươi cấu kết người ngoài, hại chết trẻ con trong làng!"
Bành bành bành!
Càng nhiều dân làng ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy trong miếu, Trần Thực hai tay nhấc bổng bàn thờ, bổ nhào xuống đập, rõ ràng phía dưới trống không nhưng tiếng va chạm lại vô cùng chân thật.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!" Có tiếng kêu lên.
Trần Thực vẫn không ngừng đập xuống, đập đến khi bàn thờ nát vụn chỉ còn trơ lại mấy cái chân bàn, hắn vẫn cầm chân bàn hung hăng quật tiếp.
Mãi đến khi chân bàn gãy rời, hắn mới chịu vứt bỏ, liếc mắt thấy lư hương bèn nhấc lên, nện thẳng xuống thần tượng của gã mập kia!
Lần này vang lên tiếng động nặng nề, trầm đục vô cùng.
"Để ngươi làm mẹ nuôi, ngươi dám khi dễ bằng hữu của ta, Phú Quý!"
Đông đông đông!
"Để ngươi làm mẹ nuôi, ngươi dám bắt nạt bằng hữu của Phú Quý!"
Đông đông đông!
"Để ngươi làm mẹ nuôi, ngươi còn dám toan tính ăn thịt bọn họ!"
Tiếng đập, tiếng nện không ngừng vang lên, Trần Thực đánh suốt nửa canh giờ mới trút hết cơn phẫn nộ trong lòng. Chỉ thấy gã mập kia sớm đã bị đánh đến biến dạng, nằm thoi thóp dưới đất, mặt sưng vù như đầu heo.
Trần Thực xách lư hương đi đến cửa miếu, bên ngoài đen nghịt toàn người, vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn, đó là dân làng của Hoàng Dương thôn.
Trần Thực nhếch mép cười, ném lư hương đã bị hắn đập bẹp dúm ra ngoài cửa miếu.
Hắn giơ tay quệt mồ hôi trên mặt, đánh nhau liên tục nửa canh giờ khiến hắn mồ hôi nhễ nhại khắp người, nhưng vết máu dính trên tay lại vô tình bôi lên mặt, khiến gương mặt hắn thêm phần cứng cỏi.
Đánh xong, hắn cảm thấy hơi đói bụng, cứ muốn ăn chút gì đó cho đỡ thèm.
"Gã mập này..."
Trần Thực chần chừ một chút, dập tắt ý nghĩ trong đầu, thầm cười khổ, "Gã mập là Thần Tướng, đâu phải đồ ăn, ta lại có cảm giác thèm thuồng hắn, đúng là dọa ta giật mình."
Hắn không hề chú ý, bàn tay quỷ màu xanh trên ngực đang tỏa ánh sáng yếu ớt, giờ phút này dần tối đi.
Trần Thực nhấc chân định rời khỏi miếu, bỗng nhiên dừng bước, quay trở lại.
Gã thần tướng mập mạp nằm dưới đất thấy quay lại, sợ hãi run rẩy, nhưng Trần Thực không đến gần gã, mà đi thẳng đến trước pho tượng đồng mặt xanh nanh vàng kia.
Gã mập chỉ là thần tướng được ngưng tụ từ lực lượng phi phàm, mà pho tượng đồng này mới chính là bản tôn của mẹ nuôi.
Trần Thực vươn tay, nắm lấy một ngón tay của pho tượng đồng, từ từ dùng lực, bẻ gãy.
Gã mập mạp nằm dưới đất đau đớn kêu gào thảm thiết.
Trần Thực lại nắm lấy một ngón tay khác, chậm rãi bẻ gãy.
Một ngón, rồi lại một ngón, rồi lại một ngón nữa!
Chẳng bao lâu sau, mười ngón tay của pho tượng đồng đã bị hắn bẻ gãy toàn bộ!
Trần Thực nắm chặt mười ngón tay, dùng sức vặn xoắn, vặn thành cục đồng hình xoắn ốc, ném lên người Thần Tướng béo phì.
"Ba người bạn của bằng hữu Phú Quý của ta muốn rời khỏi cái miếu đổ nát của ngươi, ngươi còn dám ngăn cản, ta sẽ vặn đầu ngươi xuống làm cái bô!"
Trần Thực nói đến đây bèn quay về phía ba đứa trẻ trong xó, sắc mặt trở nên ôn hòa, cười nói: "Lại đây, các ngươi có thể về nhà rồi."
Ba quỷ hồn trẻ con run rẩy bước tới, đi vòng qua Thần Tướng béo phì, đến bên cạnh Trần Thực.
Trần Thực dẫn bọn chúng đi ra ngoài miếu, quả nhiên ba đứa trẻ thuận lợi bước qua bậc cửa miếu, đi ra ngoài.
Ba hồn ma trẻ con nhìn Trần Thực với vẻ sùng bái.
Trần Thực cười nói: "Giờ các ngươi về nhà đi, đi gặp cha mẹ các ngươi. Sau tuần đầu nếu có quỷ sai đến tìm thì hãy đi theo họ, đừng lưu lại nhân gian."
Ba đứa trẻ chạy về phía cha mẹ mình, tuy cha mẹ chúng không nhìn thấy chúng, nhưng dường như cảm nhận được sự hiện diện của chúng bên cạnh.
Trần Thực bước về phía xe gỗ, ông lão đứng bên cạnh xe, con chó ve vẩy cái đuôi như muốn lấy lòng ông, ánh trăng rọi xuống, âm u tĩnh mịch mà lại thần bí.
"Tự mình ra tay trừ tà, tiến bộ lắm."
Ông lão nắm lấy tay hắn, xem xét vết thương tụ máu, lẩm bẩm: "Kiếm được bao nhiêu tiền?"
Trần Thực trong lòng cảnh giác, lắc đầu nói: "Không kiếm được tiền. Có tên phù sư giết người, dùng trẻ con luyện dầu đèn Tục Mệnh đăng, con thấy người trong thôn nghèo khổ nên không lấy tiền."
Không hiểu sao, tim hắn đập rất nhanh, túi bạc trong tay áo bỗng chốc nóng như lửa đốt.
Ông lão ừ một tiếng, không hỏi thêm nữa, lấy thuốc ra bôi cho hắn, nói: "Về nhà uống thuốc đi."
Trần Thực thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: "Bây giờ trăng đã lên cao, về nhà nguy hiểm, chi bằng tạm trú một đêm trong miếu này trước đã."
Trong miếu, Thần Tướng béo phì suýt chút nữa thì hồn lìa khỏi xác.
Ông lão lắc đầu: "Con đã giết người, lại đánh gã mập này tàn nhẫn như vậy, không uống thuốc thì bệnh tình của con rất dễ tái phát. Treo thêm mấy lá bùa đào, chắc có thể bình an về đến nhà."
Trần Thực nhớ lại cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại lúc trước, không khỏi rùng mình, leo lên xe.
Xe gỗ lăn bánh ra khỏi thôn, Trần Thực bỗng nhớ ra điều gì, quay đầu lại, hung dữ nói: "Gã mập chết tiệt, ta ở thôn bên cạnh, tốt nhất ngươi nên an phận thủ thường, ngoan ngoãn làm mẹ nuôi! Nếu không, ngày lẻ ta đánh ngươi, ngày chẵn ta cũng đánh!"
Thần Tướng béo phì run lên lẩy bẩy.