๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
"Bà bà lợi hại đến vậy ư?"
Trần Thực kinh ngạc vạn phần, Sa bà bà trông chỉ như một bà lão nhỏ thó ở thôn quê, biết chút tài nghệ chiêu hồn, dựa vào đó mà kiếm sống qua ngày, không ngờ thực lực lại cường hãn đến vậy!
Một con đường đá xanh, khơi thông hai giới âm dương, thậm chí giẫm lên con đường đá lao đến, giết tới tận Vong Xuyên hà ở cõi âm để cứu hắn!
Đây là chuyện mà một bà lão nhỏ thó ở thôn quê có thể làm được sao?
"Gia gia từng nói năm đó ta bị thương, bà ấy đã vì ta tìm đông kiếm tây, nghĩ trăm phương ngàn kế chiêu hồn cho ta."
Trần Thực chợt nghĩ, nếu Sa bà bà dốc toàn lực chiêu hồn cho mình, cảnh tượng ấy sẽ hùng vĩ đến nhường nào?
Chỉ có điều hắn chẳng còn nhớ gì cả.
Ký ức hai năm trước đều hóa thành mây khói, trống rỗng.
Trần Thực cố gắng bơi về phía con đường đá xanh, nhưng lần nào cũng bị dòng nước xiết tạt ngược.
Dòng nước nơi đây càng lúc càng cuồn cuộn, càng gần mặt nước càng dữ dội, thực lực của đám quái nhân thuyền gỗ kia cũng chẳng phải tầm thường, quan trọng hơn là số lượng đông đảo, lại còn ngày một tăng thêm!
Càng nhiều thuyền gỗ từ xa lao đến, trên mỗi thuyền đều có một quái nhân cao gầy, gia nhập trận chiến, vây công Sa bà bà!
Cho dù Thái Thượng Bát Quái Hộ Thân Quyết lợi hại vô song, Sa bà bà cũng phải dốc hết sức lực.
Trần Thực nhìn từ dưới lên, chỉ thấy trên con đường đá xanh liên tục có đá xanh bay lên, không ngừng nổ tung, khiến con đường nối liền hai cõi này ngày càng ngắn lại!
Lũ quái nhân cao gầy kia quá đông đảo, e rằng Sa bà bà khó mà chống đỡ được bao lâu!
Tiếng trống cũng càng lúc càng dồn dập, hiển nhiên Sa bà bà đang vô cùng nôn nóng.
Trần Thực dần sốt ruột, bộ xương trắng cao gầy cũng đang lăn lộn trong dòng nước xiết giờ không ngừng áp sát, chẳng bao lâu nữa sẽ tóm được hắn.
Đột nhiên, Trần Thực nhìn thấy trong dòng nước cuồn cuộn có một con cá xương dài hơn mười trượng, đúng là Đại Cổn, trong lòng hắn khẽ động, không còn chống cự dòng nước nữa mà thuận theo dòng chảy bơi về phía Đại Cổn.
Con Đại Cổn kia đang đi ngược dòng nước, tuy đã hóa thành bộ xương trắng nhưng gai cá, vây cá vẫn giữ nguyên hình dạng lúc sống, tốc độ bơi nhanh hơn Trần Thực và bộ xương trắng cao gầy rất nhiều.
Đại Cổn lao đến trước mặt, Trần Thực vội vàng một tay ôm cây đèn đồng, tay kia nắm chặt vây cá, hắn lập tức cảm thấy một lực kéo khổng lồ truyền đến, cơ thể bị xóc nảy dữ dội, Đại Cổn mang theo hắn lao vun vút trong nước, tốc độ nhanh vô cùng!
Trần Thực vừa mừng vừa sợ, bỗng nhiên tốc độ của Đại Cổn chậm lại, hắn quay đầu nhìn, chỉ thấy bộ xương trắng cao gầy đã túm được đuôi Đại Cổn, hai tay nhanh chóng bò lên.
"Âm hồn bất tán !"
Trần Thực nghiến răng, hai tay lần lượt xỏ qua sừng dê, đeo cây đèn ra sau lưng, hai tay cũng luân phiên bò lên phía trước.
Tốc độ của bộ xương trắng cao gầy kia càng lúc càng nhanh, mà thân thể Đại Cổn chỉ dài hơn mười trượng, chẳng mấy chốc bộ xương trắng sẽ đuổi kịp hắn.
Trần Thực cúi đầu bò về phía trước, nhưng xương cá trên lưng quá to lớn, hắn ôm lấy xương cá, suýt nữa thì trượt ngã, đành phải cố gắng bò lên, đến chỗ xương sống lưng, tay chân cùng dùng sức, dẫm lên xương lớn ở bụng cá, ra sức bò về phía mang cá.
Bộ xương trắng cao gầy phía sau đuổi theo, bàn tay xương trắng to gấp bốn lần người thường vươn ra, chộp về phía chân hắn.
Trần Thực vội vàng co chân tránh né, cuối cùng cũng đến được mang cá, nhanh chóng chui vào trong.
Bộ xương trắng cao gầy cũng đến mang cá, nhưng thân hình quá to lớn, không chui vào được, đành phải vươn cánh tay dài ngoằng ra, điên cuồng quờ quạng bên trong.
Trần Thực trốn trong miệng cá, ra sức né tránh bàn tay xương trắng khổng lồ.
Đầu ngón tay xương trắng cực kỳ sắc bén, nếu bị chạm vào, xương cốt của hắn rất dễ bị chém đứt!
Đột nhiên, ánh mắt Trần Thực nhìn vào cái lưỡi câu ở yết hầu của Đại Cổn, cái lưỡi câu và sợi xích sắt này chính là thứ đã móc vào yết hầu Đại Cổn khi hắn tiến vào Vong Xuyên hà.
Trần Thực lập tức gỡ lưỡi câu xuống, quấn xích sắt vào cánh tay phải gầy gò của mình, nện về phía bàn tay xương trắng.
Trên bàn tay xương trắng kia có rất nhiều vết thương sâu hoắm, nếu có thể đập gãy nó, hắn sẽ bớt đi một mối nguy lớn.
Nào ngờ nắm đấm quấn xích sắt của hắn vừa chạm vào xương cánh tay của bàn tay xương trắng, đã bị chấn động đến mức xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn, đau đớn vô cùng.
Bàn tay xương trắng kia phát hiện ra, lập tức đổi hướng, chụp về phía Trần Thực.
Đúng lúc này, Đại Cổn càng bơi càng nhanh, một luồng ánh sáng xanh lam không biết từ đâu ùa tới, bao phủ cả Trần Thực, bộ xương trắng cao gầy và cả Đại Cổn vào trong!
Cùng lúc đó, con đường đá xanh của Sa bà bà cũng ầm ầm sụp đổ, Sa bà bà đứng ở cuối con đường chỉ còn biết thở dài bất lực, thân hình bị một luồng sức mạnh vô hình kéo tuột về phía dương gian.
"Vù!"
Trên tế đàn bên cạnh Đức Giang, không gian chấn động dữ dội, thân hình Sa bà bà đột ngột xuất hiện trên tế đàn, khí tức nhanh chóng suy yếu.
Cơn chấn động không gian tạo nên làn sóng khí cuồn cuộn, khiến ngũ đại Quỷ Vương đứng không vững, loạng choạng lùi về phía sau, tế đàn cũng bị ép đến mức rung chuyển dữ dội, sụp đổ!
Sa bà bà nhìn chằm chằm vào mặt sông phía trước, khí đen tan rã, con đường đá xanh sụp đổ hoàn toàn, biến mất không còn dấu vết.
Thân thể bà run rẩy, nước mắt già nua không kìm được tuôn rơi.
Rốt cuộc bà vẫn không thể cứu được đứa nhỏ ấy.
Giống hệt như năm đó.
Đúng lúc này, mặt sông bỗng nhiên nứt toác, một con cá lớn toàn thân tỏa ra ánh sáng xanh đen nhảy vọt lên khỏi mặt nước, há to cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, "phụt" một tiếng, nhổ ra một bóng đen.
Bóng đen kia lơ lửng giữa không trung, trông rất nhỏ bé, chính là Trần Thực, trên lưng vẫn cõng theo chiếc đèn đồng sừng dê cao ngang người, không ngờ đèn đồng lại đang phát sáng, tỏa ra hào quang le lói.
Trần Thực duỗi người giữa không trung, rơi xuống bờ, trong tay còn cầm theo một đoạn xích sắt, đầu kia xích sắt là một chiếc lưỡi câu lớn.
Có lẽ là chiếc lưỡi câu đã mắc vào cổ họng Đại Cổn, khiến nó nuốt không trôi, đành phải nhổ hắn ra.
Mà trên mang cá Đại Cổn còn có một con quái vật đầu ngựa thân người, vừa cao vừa gầy, chiều cao cỡ ba bốn người thường, cả người bê bết máu, chi chít vết thương, còn bị gãy mất một chân.
Con quái vật đầu ngựa này chính là bộ xương trắng cao gầy truy sát Trần Thực, là Âm sai của Âm giới, vì bị thương quá nặng nên phải ẩn náu dưới Vong Xuyên hà để giữ mạng, lúc này bị Trần Thực lấy mất đèn đồng sừng dê, thế mà bất chấp trọng thương cũng theo Đại Cổn đến dương gian.
Hắn ta cũng giống như Trần Thực và Đại Cổn, trong khoảnh khắc xuyên qua không gian đã khôi phục lại thân thể máu thịt.
Thân thể khôi phục, thương thế cũng theo đó xuất hiện trở lại.
Thương thế của hắn ta còn nặng hơn chín năm trước nhiều!
Con quái vật đầu ngựa nhất quyết không để yên cho kẻ đã lấy mất đèn đồng sừng dê, lập tức nhảy vọt lên, lao về phía sau lưng Trần Thực.
Sa bà bà trợn mắt há mồm, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ nghe một tiếng "ầm" vang trời, Trần Thực khuỵu gối, vững vàng đáp xuống đất.
Mà phía sau hắn, Đại Cổn lại một lần nữa nhảy lên khỏi mặt nước, há to cái miệng rộng như chậu máu nuốt chửng con quái vật đầu ngựa đang lao tới giữa không trung, sau đó "tùm" một tiếng lao xuống nước, bọt nước bắn tung cao cả trượng.