An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên trước sau trở lại phòng.
Hạ Lan cùng Đông Lan liền bưng nước ấm tới, Thu Lan và Hoa Lan được An Tử Nhiên để lại Vương phủ chiếu cố tiểu bao tử, vì vậy hầu hạ họ là đôi tỉ muội này.
Hai người chân chính là tỉ muội, hầu hạ bên người Lưu Mai Hương khá lâu, bất động so với những nha hoàn khác, các nàng sẽ không nói huyên thuyên, vô cùng an phận.
Lần trước khi tới Quân Tử thành An Tử Nhiên để các nàng ở lại là để giúp đỡ Tô Tử.
Đặt chậu nước xuống, Hạ Lan cùng Đông Lan đem khăn mặt sắp hảo rồi lui ra.
An Tử Nhiên trước rửa mặt, sau rửa tay, cuối cùng dùng khăn mặt Phó Vô Thiên đưa đến lau khô tay, chờ An Tử Nhiên cất kĩ thư quyển quay lại, lập tức nhìn đến khăn mặt của mình có thêm nhiều nếp nhăn, y vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên bàn vừa súc miệng vừa nhìn hắn đi qua.
An Tử Nhiên giả bộ không chú ý đến tầm mắt của y.
Phó Vô Thiên hơi gợi lên khóe miệng, y dùng khăn mặt của An Tử Nhiên, lại lấy nước hắn đã dùng qua tẩy rửa, cuối cùng mới dùng khăn của mình lau khô tay.
Toàn bộ động tác giống nhau như đúc, thiếu chút nữa thì ngay cả vị trí treo y phục cũng giống hệt.
An Tử Nhiên vừa vặn trông thấy một màn này khóe miệng không nhịn được co rút, bình tĩnh phá công, đẳng cấp của hắn cùng Phó Vô Thiên quả nhiên vẫn còn cách biệt lắm.
Phó Vô Thiên thổi tắt nến ở gian ngoài rồi thong thả đi tới.
An Tử Nhiên cởi bỏ đai lưng, đem ngoại bào thoát ra vắt trên giá áo, đến khi trên người chỉ còn một kiện tiết y màu trắng cùng tiết khố, nằm trên giường đêm chính mình bọc thật kĩ, chỉ có đôi mắt đen tựa chân trâu là lộ ra bên ngoài, ánh mắt xinh đẹp ngầm tỏa ra quang mang lấp lánh.
Phó Vô Thiên khóe môi cong cong, cũng cởi y phục rồi leo lên giường.
Y bộ dạng cao lớn khỏe mạnh, vừa bò lên giường, không gian nguyên bản rộng lớn liền trở lên nhỏ hẹp, nhìn y tới gần, An Tử Nhiên có thể cảm thấy sau tầng vải dệt mỏng manh là một khối cơ thể rắn chắc tràn ngập lực lượng, phi thường nam tính.
Mà lúc này, khối cơ thể nam tính này đang bao phủ trên đầu hắn.
“Vương phi, ngươi không nóng sao?” Phó Vô Thiên hỏi.
Bởi vì khuất sáng, An Tử Nhiên không nhìn được gương mặt y, bình bình tĩnh tĩnh trả lời:”Không nóng.”
Chăn hơi mỏng, mà đêm cuối xuân luôn có chút lạnh.
Phó Vô Thiên nằm xuống bên cạnh hắn, bất quá y không có lập tức ngủ, ngược lại một tay chống cằm nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc.
An Tử Nhiên là người nói được thì làm được, nếu đã hứa không đưa lưng về phía Phó Vô Thiên khi ngủ, hắn liền không thất tín, cho nên dù cảm thấy như vậy thực khảo nghiệm thần kinh, hắn vẫn nằm đối mặt Phó Vô Thiên, nhưng tầm mắt y cơ hồ đem thân thể hắn bao phủ, áp lực không hề nhỏ.
“Ngươi không ngủ được?” An Tử Nhiên hỏi.
“Nhìn dung nhan Vương phi lúc ngủ, bổn Vương liền cảm thấy mĩ mãn.”
Trong bóng đêm truyền đến âm thanh làm người ta nổi da gà của Phó Vô Thiên.
“Vậy ngươi đừng ngủ nữa.” An Tử Nhiên cố gắng khống chế không để khóe miệng run rẩy, hắn nhịn không được muốn xoay người về phía y, nhưng nghĩ đến lời hứa, đành nhịn xuống, nghĩ là vậy, hắn vẫn đem chăn che khuất nửa khuôn mặt.
Lúc này, chăn đột nhiên bị xốc lên.
Một khối thân thể cường tráng mang theo ấm áp tiến vào, kèm theo là chút khí lạnh, An Tử Nhiên nhíu nhíu mày, liếc y một cái.
“Ngươi nằm dịch qua một chút.”
Lời này không phải là hỏi ý kiến, bất quá Phó Vô Thiên lại đem gối đầu rời qua, tại thời điểm An Tử Nhiên chưa kịp phản ứng, cánh tay dài liền duỗi ra đem hắn ôm vào trong ngực, đầu đụng vào lồng ngực rắn chắc, tiếng tim đập mạnh mẽ ‘đông, đông’, cả người không một kẽ hở được bao bọc trong lồng ngực y.
An Tử Nhiên luống cuống tay chân, nâng lên hai tay chắn giữa hai người.
Chính là hắn che chắn được phần trên nhưng phòng không nổi bên dưới, hạ thân hai người trong chăn cơ hồ gắt gao triền cùng một chỗ, An tử Nhiên có thể cảm nhận đến nhiệt độ của y, một cỗ lực lượng ẩn trong bắp đùi thon dài rắn chắc, chỉ cần động nhẹ là làn da sẽ ma sát một chỗ, cảm giác khác thường giống điện lưu lan tỏa qua hai chân, nháy mắt làm hắn tê rần.
“Ngươi buông.” An tử Nhiên ngửa mặt.
Phó Vô Thiên vùi đầu vào hõm cổ hắn, hít vào cỗ thanh tân khí tức:”Không buông.”
Da đầu An Tử Nhiên run lên, hắn chưa từng cùng ai thân cận như vậy, lần trước là ngoài ý muốn, hiện tại thân thể cương cứng đến vô pháp nhúc nhích, cố gắng hít sâu một hơi:”Ngươi như vậy ta không thể ngủ được.”
Phó Vô Thiên đem hắn xoay ngược lại, sau đó kéo vào ngực.
An Tử Nhiên tư thế biến thành đưa lưng về phía Phó Vô Thiên, lưng gắt gao dán tại lồng ngực y, cảm nhận được nhiệt độ càng thêm rõ ràng, y đặt cằm lên đỉnh đầu hắn, cả người như khảm trong ngực y, mông áp sát hạ thân y, trung gian cách một tầng vải mỏng manh truyền đến nhiệt độ nóng cháy.
Cái tư thế này…
Tuy không cần đối mặt với Phó Vô Thiên, nhưng lại càng không xong.
“Ngươi buông ra…”
Lời còn chưa dứt, Phó Vô Thiên liền đem hắn lật qua, hai người lại biến thành mặt đối mặt, ánh mắt y lóe ra quang mang sáng ngời, ngay cả mắt đều không chớp nhìn hắn.
An Tử Nhiên buông xuôi nhận mệnh:”… ngươi vẫn là đem ta lật lại thôi.”
Phó Vô Thiên lần này không có làm theo, trong bóng đêm truyền đến thanh âm của y:”Vương phi, ngươi đã quên lời hứa với bổn Vương rồi sao?”
An Tử Nhiên:”…”
Quản nhiên lại bị đùa giỡn!
Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị thẹn quá hóa giận, Phó Vô Thiên đem mặt vùi sâu vào cổ hắn, tiếng cười như tiếng vi ô lông réo rắt, gợi cảm mê người, đây là tiếng cười hay nhất hắn từng nghe qua, hắn vốn luôn thong dong bình tĩnh, vậy mà lúc này lại không kịp phản ứng.
“Vương phi.”
Phó Vô Thiên chậm rãi rời khỏi cảnh bộ của hắn.
An Tử Nhiên vừa ngẩng đầu, một đạo bóng đen hướng hắn ụp xuống, đôi môi đã bị một khuôn miệng ấm áp ngăn chặn, hai đạo khí tức nam tính như nước sữa hòa quyện một chỗ, Phó Vô Thiên mang theo một cỗ khí tức nồng đậm hương vị nam nhân trưởng thành, cơ hồ làm thần kinh hắn mê loạn.
Hai người mấy ngày ngủ chung một giường, ban ngày cũng luôn ở cạnh nhau, hắn chậm rãi quen với việc Phó Vô thiên ở bên cạnh, giờ phút này bị y hôn, hắn thế nhưng không hề cảm thấy ghe tởm hay không quen linh tinh, ngược lại còn có một cảm giác thực quen thuộc…
Nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, tần suất đập của trái tim so với dĩ vãng còn nhanh hơn một chút, giờ khắc này hắn mới hiểu được, hắn đã bị động nhận thức y.
Thời điểm Phó Vô Thiên buông tha môi hắn, An Tử Nhiên liền thở hổn hển.
Một sợi chỉ bạc như vô tình hay cố ý vương giữa hai người, thẳng đến khi hai người ly xa mới đứt đoạn, An Tử Nhiên theo bản năng liếm liếm khóe miệng, lại không chú ý đến ánh mắt Phó Vô Thiên đã biến thâm, cánh tay lại chế trụ cằm hắn, một nụ hôn rơi xuống.
Đối phương liếm luôn nước miếng trên môi hắn, sau ngậm bờ môi hắn hút lấy, cảm giác môi dưới đã tê rần.
An tử Nhiên cảm nhận được thân thể phi thường nóng, hô hấp dần trở nên khó khăn.
Đột nhiên, có cái gì đó thô ráp mơn trớn trước ngực hắn, dù cách một tầng vải dệt nhưng đủ khiến hắn run rẩy, tựa một cỗ điện lưu xuyên qua toàn thân.
An Tử Nhiên mãnh liệt phản ứng, vội vàng bắt lấy cái tay đang tàn sát bừa bãi trên ngực hắn, nếu còn sờ tiếp đi xuống, hắn sẽ lên thật mất.
“Vương phi, ngươi ngạnh.”
Thanh âm ác liệt mang theo chút trêu đùa của Phó Vô Thiên vang lên bên tai. An Tử Nhiên thoáng chốc đen mặt, lý trí trở lại, kẻ ngạnh lên là y mới phải, cái thứ nóng rực kề sát đùi hắn ma ma sát sát không biết là của ai đây nhỉ, bất quá hắn cũng không ngốc đến mức đem những lời này nói ra.
“Vương phi, nếu ngươi không cho ta đi vào, ít nhất chúng ta có thể giúp đỡ nhau chứ.”
An Tử Nhiên nghe được câu đầu, mặt đã đen đến không thể đen hơn được nữa:”Trước khi nói những lời này, ngươi hẳn phải đem tay mình bỏ ra không phải sao?”
Tay y đang nắm giữ bộ vị bán ngạnh của hắn, cái địa phương kia tương đối yếu ớt, bị y nắm chặt liền hoàn toàn đứng lên, trong tình huống này còn nhịn được thì chỉ có Liễu Hạ Huệ, đã từng có kinh nghiệm An Tử Nhiên bi thương phát hiện mình có thể thực thản nhiên tiếp thu sự thực này.
An Tử Nhiên dứt khoát từ bỏ phản kháng, bình mẻ chẳng sợ nứt nắm lấy bộ vị kia của Phó Vô Thiên. (Kiểu như lợn chết không sợ nước sôi của mình ý)
Thứ kia so với hắn còn ngạnh hơn, một bàn tay vẫn vô pháp nắm hết, nhiệt độ nóng bỏng, mạch máu căng tràn làm trong đầu hắn không tự chủ nghĩ đến…
Trong phòng ngủ không lâu lắm liền vang lên một đạo tiếng rên rỉ đầy kìm nén.
Ánh trăng qua song cửa chiếu đến một màn xuân sắc trên giường.
Hai thân thể trần truồng cơ hồ gắt gao triền quấn.
Thiếu niên non nớt đỏ mặt ghé vào bờ vai rộng lớn của nam nhân, hai chân khóa ngồi trên hông, cưỡi lên người y, cơ thịt căng cứng khẩn trương, trên mặt phủ một lớp mồ hôi mỏng.
“Ngô…”
Chất lỏng màu trắng theo cao trào của thiếu niên phun trên người họ, thiếu niên không quan tâm, cả người mệt mỏi ngã vào lòng nam nhân.
Sau đó, hai người ôm nhau ngủ say.