Trương Huyện lệnh từ sau khi Giang Trung Đình đến An Viễn Huyền, ngày ngày như kiến bò trên chảo nóng.
Vĩnh Châu cùng Hồng Châu là hai địa phương riêng biệt, dù thế nào cũng không thể gom thành một khối, Giang Trung Đình thân là Tri phủ Vĩnh Châu thế nhưng lại chạy đến Hồng Châu can thiệp vào ‘việc nhà người khác’, da mặt cũng không phải dày bình thường nữa, nhưng thân chỉ là một Huyện lệnh cỏn con, phản kháng của hắn hoàn toàn vô dụng.
Không biết Giang Trung Đình đã nói gì với Tri phủ Hồng Châu, Tri phủ chẳng những không ngăn cản, ngược lại đem quyền điều động quan binh địa phương cho y, hiện tại ngay cả hắn cũng phải tuân lệnh Giang Trung Đình.
“Lão gia?”
Trương phu nhân lo lắng nhìn trượng phu bất an đi tới đi lui không ngừng trong phòng, bà chỉ là một phụ nhân nơi khuê phòng, không hiểu chuyện to tát lớn lao bên ngoài, cũng ít tham dự vào chuyện của lão gia, nhưng không có nghĩa là điều gì bà cũng không biết.
An gia từ sau khi đổi gia chủ mới đã nhiều lần tạo phúc cho dân chúng An Viễn Huyền, hiện tại mỗi gia đình ít nhiều đều chịu ơn An gia, người tốt như An thiếu đông gia không nên rơi vào tình cảnh như vậy, hơn nữa An gia sụp đổ, An Viễn Huyền sẽ chịu liên lụy, cuộc sống mới có chút khởi sắc của dân chúng An Viễn Huyền sẽ lại dậy sóng.
Trương Huyện lệnh hít sâu một hơi:”Phu nhân, ta cũng chỉ là một Huyện lệnh mà thôi.”
Hắn sao có thể không biết suy nghĩ của thê tử, hắn cũng muốn giúp An gia, thời gian gần đây trong mắt hắn nhìn đến sự vui sướng của dân chúng, nhưng hắn lực bất tòng tâm.
Trương phu nhân nhỏ giọng nói:”Lão gia, thiếp thân không phải là muốn ngài ngăn cản chuyện này, nhưng nếu chỉ là cấp An gia một phong thư thì không quá khó đi?”
Trương Huyện lệnh lập tức đáp lại:”Phu nhân à, thư ta đã viết hảo, nhưng muốn đưa đến tận tay An thiếu đông gia thì có điểm nan.” Giang Trung Đình đang ở lại trong huyện nha, nơi nơi đều có tai mắt của y, nếu không may bị phát hiện, cả nhà hắn sẽ gặp tai họa.
Trương phu nhân nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên vui sướng nắm chặt tay trượng phu:”Lão gia, ngài quên còn có ta a!”
Trương Huyện lệnh sửng sốt một chốc, sau mới kịp phản ứng, phu nhân đích thực là người đưa tin tốt nhất, danh chính ngôn thuận.
Trương phu nhân mỗi tháng đều có thói quen đến miếu dâng hương, thời gian không cố định, khoảng ba đến năm lần, bây giờ là tháng năm, bà còn chưa đi lần nào, vừa hay lại tạo ra cơ hội.
“Vậy phải phiền toái phu nhân rồi.”
Trương Huyện lệnh đem thư giấu trong tay áo ra đưa cho thê tử.
Trương phu nhân lập tức nhận lấy giấu kĩ, phu thê hai người còn ngồi lại thảo luận kĩ những điểm cần chú ý, sau mới an bài chuyện đến miếu dâng hương.
Giang Trung Đình quả nhiên không chút hoài nghi để Trương phu nhân cùng hai tiểu nha hoàn xuất môn.
…
Thư rất nhanh được giao tới tận tay An Tử Nhiên.
Phía ngoài đề tên An Tử Nhiên, nhưng chỗ đề lạc khoản lại để trống, đối phương nói sự việc rất trọng yếu, dặn dò nhất định phải để tự tay An Tử Nhiên mở ra xem.
*Lạc khoản:dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa, thư tín hay các câu đối*
Vào thời điểm nhạy cảm như hiện tại ai sẽ viết thư cho mình chứ?
An Tử Nhiên không đoán được là ai liền mở thư ra, xem xong mới phát hiện cuối thư có đề tên người.
Hai chữ Trương Hà hiện lên trước mắt hắn.
Trương Hà là tên Trương Huyện lệnh, lúc trước hắn câu kết cùng An Thường Đức làm khó dễ An gia, An Tử Nhiên vẫn chưa quên, khi nhìn đến tên viết trong thư trong lòng không tránh khỏi kinh ngạc.
“Xem ra Trương Hà này vẫn còn chút lương tâm.” Phó Vô Thiên nhìn quét qua nội dung trên thư, lập tức đoán được mục đích của Trương Huyện lệnh, nếu không phải vì dân chúng An Viễn Huyền, hắn tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy.
Phía trên là Lưu Phi Hồng – Tri phủ Hồng Châu – kẻ nắm trong tay con đường làm quan, quyết định tương lai của hắn, tuy không phải là người dưới trướng Phó Nguyên Vũ, nhưng gã lại là môn sinh (học trò) của Trưởng Tôn Thành Đức, mà có tên trong sổ sách kia đa phần là quan viên Hồng Châu, bao gồm cả Lưu Phi Hồng.
Gã tham ô không ít, đứng hàng đầu trong ghi chép. Nếu Phó Nguyên Vũ biết chuyện này, gã chắc chắn sẽ biết, so với Giang Trung Đình mong nhờ vào những sổ sách này để lập công, Lưu Phi Hồng mới là kẻ sốt ruột nhất muốn cầm lại sổ sách, nếu không khi những thứ này được trình lên trước mặt Sùng Minh Đế, ngay cả Trưởng Tôn Thành Đức đứng ra cũng vô pháp cứu mạng gã.
Tánh mạng bị uy hiếp, chuyện Lưu Phi Hồng cấu kết với Giang Trung Đình là điều dễ lý giải.
Liền tính cả Trưởng Tôn Thành Đức – đương triều tể tướng cũng có khả năng bị liên lụy, An Tử Nhiên ngược lại có chút do dự, Phó Vô Thiên chỉ mới trở về mấy tháng, lập tức đắc tội một Hoàng Tử cùng tể tướng, phía trên lại có Sùng Minh Đế lúc nào cũng nhăm nhe đoạt lại binh quyền, tình cảnh tựa hồ không quá yên ổn.
“Ngươi có muốn mang những sổ sách này trình lên cho Sùng Minh Đế không?”
An Tử Nhiên đem thư tín cất kĩ, chuẩn bị khi nào có thời gian sẽ mang đốt, nhưng câu trả lời của Phó Vô Thiên lại khiến hắn sửng sốt.
“Tại sao phải mang cho lão già ấy?”
An Tử Nhiên ngẩng đầu nhìn y:”Chẳng lẽ ngươi muốn tiêu hủy tất cả?”
Sổ sách bị đoạt mất, Giang Trung Đình khẳng định sẽ nghi ngờ sổ sách có hay không đang ở trong tay hắn, không giao ra chắc chắn sẽ bị đám người kia nhớ thương khôn nguôi, liền tính nói sổ sách không ở trong tay hắn, chúng cũng sẽ chẳng tin.
Thiệu Phi đột nhiên lớn tiếng cười, thời điểm An Tử Nhiên nhìn về phía mình thì đắc ý nói:”Vương Phi, người vẫn là có chuyện không biết, quyền lực của Vương gia rất lớn a, không cần bẩm báo Sùng Minh Đế cũng có thể đem đám sâu bọ kia xử lý rụng.”
An Tử Nhiên nhìn về phía Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên từ chối cho ý kiến.
An Tử Nhiên cảm thấy có lẽ nên nhận thức lại Phó Vô Thiên một lần nữa.
Thiệu Phi nhếch mép lộ ra tươi cười sáng lạn, lúc trước khi biết chuyện này cậu cũng thực kinh ngạc, Vương gia tuy không phải Hoàng Tử, lại càng không phải Hoàng Đế, nhưng quyền lực so với Trưởng Tôn Thành Đức còn cao hơn, chỉ cần tể tướng không may lòi ra chứng cớ phạm tội, Vương gia đều có thể bỏ qua Sùng Minh Đế mà đem lão tể tướng xử gọn.
Bởi vì, đây là đặc quyền Tiên Hoàng ban cho Vương gia a!
Sùng Minh kế vị đã ngoài hai mươi bảy năm, nhưng không phải là lên kế vị sau khi Tiên Hoàng qua đời mà là Tiên Hoàng thoái vị rồi đem ngôi báu truyền lại.
Tiên Hoàng vốn rất thích Phó Khiếu, đã từng có ý định muốn đem ngô báu truyền cho chất tử này, nhưng Phó Khiếu so với ngôi báu lại càng thích sự tự do tự tại trên lưng ngựa hơn, nên đã cự tuyệt, Tiên Hoàng không thể không đem ngôi báu truyền lại cho nhi tử độc nhất, ông có rất nhiều Công Chúa nhưng Hoàng Tử thì chỉ có một mình Phó Sùng.
Sau Tiên Hoàng liền đem sự yêu thích với Phó Khiếu chuyển lên trên người Phó Vô Thiên.
Phó Vô Thiên ra đời chưa đầy ba tháng đã bị phụ mẫu bỏ lại Vương phủ, Tiên Hoàng khi đó mới thoái vị vài năm, khi biết chuyện liền đem y mang theo bên người nuôi nấng, dần dần bị sự thông tuệ cùng quyết đoán mà Phó Vô Thiên tuổi nhỏ bộc lộ ra làm kinh ngạc, đối với y càng thêm yêu thích.
Trước khi Tiên Hoàng qua đời hai năm, Sùng Minh đã nhẫn không được, lộ ra bản chất thực sự, dần dần phát triển theo hướng hôn quân, Tiên Hoàng khi đó thân thể suy yếu, lực bất tòng tâm, hàng năm nằm liệt trên giường bệnh, ông chỉ có thể đem tất cả hy vọng ký thác trên người Phó Vô Thiên, cho y quyền lợi ‘Thượng trảm hôn quân, hạ đứng nịnh thần’. (Trên có thể chém hôn quân, dưới có quyền diệt gian thần, quan lại ăn hối lộ)
Điều này cả triều văn võ bá quan, bao quát cả Sùng Minh Đế đều biết.
Bởi Tiên Hoàng tuyên bố chuyện này là ở trước mặt mọi người, ngay cả một ít dân chúng cũng nghe thấy.
Từ đó trở về sau, Phó Vô Thiên thường xuyên bị ám sát.
Phó Khiếu ngoài biên quan biết chuyện liền trở lại đem y tiếp đi, một lần đi là vài năm, thẳng đến khi phu thê Phó Khiếu qua đời, Phó Vô Thiên mới đem di cốt của họ trở về, bất quá sau khi tổ chức tang lễ xong xuôi, y lại trở về biên quan.
Sau đó, số lần y trở lại không quá ba.
Vậy nên cho dù y có được quyền lợi dưới một người trên vạn người, nhưng tính cả lần này thì mới chỉ là lần thứ hai dùng đến, lần đầu tiên là khi y mang tro cốt của phụ mẫu trở về.
Lúc ấy có một quan viên phản đối việc để mẫu thân y cùng phụ thân an táng cùng một chỗ trong Hoàng lăng, chỉ vì bà không phải là con dân Đại Á, kết quả bị Phó Vô Thiên một kiếm chẻ làm hai đoạn, lâu sau mới tắt thở, khi đó y mới mười tuổi, khí thế không giận mà uy của chiến thần đã hơi bộc lộ.
Về sau, không còn kẻ nào dám cho rằng Phó Vô Thiên là quả hồng mềm dễ nắn nữa.
Càng về sau, uy danh chiến thần lại càng lan rộng.
…
An Tử Nhiên đứng trên lầu cao nhìn xuống ngã tư đường, đây là kiến trúc cao nhất An gia, từ nơi này có thể nhìn được rất nhiều khung cảnh bên dưới, đám đông nhốn nháo trên đường, người bán hàng rong, lão nhân bán bánh bao khuôn mặt hiền từ…
Không ai có thể ngờ được, ẩn dưới khung cảnh yên bình kia là trận sóng ngầm dữ dội, mang theo hơi thở mục nát, chỉ cần sơ suất thứ khí tức này sẽ lan rộng, ăn mòn toàn bộ An Viễn Huyền.
Trong thời điểm suy tư đến xuất thần, một bàn tay đã hướng đến chỗ hông của hắn đánh tới.
An Tử Nhiên rùng mình, một cái khuỷu tay phang qua, động tác vô cùng sắc bén, người bình thường khẳng định trúng chiêu, nhưng ngược lại, người phía sau lại dễ dàng tiếp được, bàn tay ấm nóng nắm chắc khuỷu tay hắn, lực đạo thuận lợi bị hóa giải.
“Vương phi.”
Một cỗ hơi thở nóng rực kề sát tai hắn.
Thanh âm Phó Vô Thiên trầm thấp lại mang theo mị lực đặc biệt của nam tử trưởng thành, vô cùng rõ ràng liền rơi vào trong tai, thân thể cao lớn đem cả người hắn bao phủ, thật giống như đang ôm hắn vào lòng.
An Tử Nhiên càng thêm kiên định với quyết tâm rèn luyện mỗi ngày, hắn hiện tại mới mười sáu tuổi, còn có thể cao thêm, hắn biết bản thân không thể giống Phó Vô Thiên lớn lên vừa cao lớn lại cường tráng, nhưng ít nhất vẫn có thể cao vượt bờ vai y.
“Mọi sự đã an bài xong xuôi đi?”
“Ân.”
“Ngươi cho rằng chúng sẽ động thủ vào lúc nào?”
Thời điểm nói ra những lời này, ánh mắt An Tử Nhiên đảo qua những bóng người lảng vảng xung quanh An gia, đều là tai mắt Giang Trung Đình phái tới giảm sát, đều đã hai ngày.
Phó Vô Thiên theo tầm mắt hắn cũng nhìn tới mấy kẻ giám thị kia, nhìn qua khoảng chừng mười người, cơ hồ mỗi góc khuất đều có, giám thị An gia chặt ché từ mọi hướng, ngay cả một con ruồi cũng không để lọt:”Chờ khi chúng có thể tạo ra chứng cớ danh chính ngôn thuận để có thể tịch biên An gia.”
“… ngươi không thấy nói như vậy cùng với không trả lời là một dạng sao?”
“Vương phi, bổn Vương vẫn chưa nói xong.” Tiếng cười trầm thấp của Phó Vô Thiên lần thứ hai vang lên.
An Tử Nhiên trầm mặc.
“Trước đó, chúng chắc chắn sẽ để người đến xác định sổ sách có phải hay không nằm tại An gia.”
“Đêm nay?”
“Tám chín phần.”
Đã nhẫn nại suốt hai ngày, chúng sẽ không thể chờ đợi thêm nữa, mà Lưu Phi Hồng sang nay cũng đã bí mật chạy tới An Viễn Huyền, đem nay không thể không động thủ.
An Tử Nhiên đột nhiên có chút mong chờ đêm mau đến.
Loại kích thích này đã lâu rồi hắn chưa cảm nhận được.