Sau khi cùng Dưỡng Hồn tháp tâm niệm hợp nhất, Lôi Động có thể quan sát được rõ ràng hơn mười con âm hồn còn lại. Hắn dứt khoát đem Hồn Châu ném vào đó. Mấy con âm hồn này lúc trước vẫn còn dáng vẻ lười biếng, thoáng cái như cảm thấy được một việc vô cùng hứng thú. Sau khi có chút ngây ngốc, hơn mười con âm hồn gần như là cùng lúc đánh về phía Hồn Châu.
Trong đó có một con gần nhất được làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc phật, một thoáng do dự cũng không có, lập tức một ngụm nuốt mất Hồn Châu. Nhưng mà xem chừng nó còn chưa kịp tiêu hóa, đã bị mấy âm hồn đuổi theo sát còn lại xé thành mấy mảnh vỡ, năng lượng phiêu đãng ra bốn phía. Hạt Hồn Châu kia cũng rơi xuống trên mặt đất. Mấy con Liệt quỷ kia phảng phất như đã ý thức được, bất kể là ai hiện tại cầm lấy hạt Hồn Châu kia, đều không thể an tâm thôn phệ tiêu hóa. Bản năng cảm thấy, có lẽ trước nên tiêu diệt hết tất cả vật cản trước mắt mới được.
Tất cả âm hồn, bắt đầu chém giết lẫn nhau. Mặc dù mọi người đều bị phân chia vào hàng ngũ Liệt quỷ, nhưng mà trong tầm đó, cũng chia ra mạnh yếu bất đồng. Sau một nén nhang, một âm hồn cường tráng nhất đã là người cười sau cùng, cả thân thể đã trở thành trạng thái nửa sương mù. Lúc này nó mới có thể yên tâm thoải mái cắn nuốt hết Hồn Châu, nhưng mà vẫn cảnh giác trốn vào trong góc.
Lôi Động tâm niệm vừa động bất động quan sát một màn này, quả nhiên là để cho hắn kinh ngạc không thôi. Hạt Hồn Châu nho nhỏ này, thật không ngờ lại có hấp dẫn mãnh liệt như thế đối với đám âm hồn. Nguyên nhân chính là như thế, hắn không muốn bỏ qua bất cứ một màn gì.
Thời gian còn đang trôi qua, ước chừng sau nửa nén nhang. Con âm hồn cường tráng may mắn sau cùng kia nổi lên biến hóa kỳ diệu, thương thế vốn vô cùng nghiêm trọng, cấu tạo thân thể vậy mà dần dần ngưng kết lại, giống như thương thế được chữa lành rất nhanh. Sau một nén nhang, nó đã khôi phục lại trạng thái toàn thịnh. Nhưng mà biến hóa vẫn không có đình chỉ, con âm hồn kia bắt đầu kịch liệt run rẩy, thân thể như một đoàn sương mù bắt đầu không ngừng vặn vẹo.
Âm thanh quỷ khóc chói tai chỉ có mỗi âm hồn mới có bắt đầu vang lên, có thể thấy được nó phải chịu sự thống khổ như thế nào, trạng thái này giằng co hơn một canh giờ.
Con âm hồn kia mới bắt đầu yên tĩnh trở lại, ngưng kết thân thể, lại bắt đầu trở nên ảm đạm phai nhạt. Bộ dạng cực kỳ yếu ớt.
Lại nhìn một hồi, nhưng vẫn không nhìn thấy chỗ quỷ dị gì nơi con âm hồn. Sau khi hơi suy nghĩ một chút, Lôi Động cưỡng chế cái tâm kích động, một lần nữa tiến hành phân biệt phẩm chất với con âm hồn kia. Đồng dạng, một đạo quang hoa đã chiếu xạ vào trên người nó.
Nếu là trước kia, con âm hồn này chỉ biết hiện ra trạng thái màu trắng. Nhưng mà nó lúc này, trong cơ thể vậy mà nhiều hơn một phần màu sắc màu vàng óng làm cho người ta mừng rỡ. Tuy không phải là quá nhiều, nhưng lại rất thiết thiết thực thực, rõ ràng.
Linh quỷ? Đầu óc Lôi Động hầu như trống rỗng, miếng Hồn Châu kia có thể đem một con Liệt quỷ bình thường đề thăng thành Linh quỷ. Mặc dù con Linh quỷ kia chỉ có phẩm chất hạ phẩm. Nhưng mà, mặc dù là hạ phẩm Linh quỷ, đều có giá trị khoảng chừng hơn mười miếng linh thạch đó. Lôi Động tại bãi tha ma bên cạnh Vạn Quỷ thành ăn hết đau khổ, đương nhiên biết rõ nếu muốn dựa vào vận khí bắt được một con Linh quỷ, là chuyện không dễ dàng bực nào....., Hồn Châu kia có thể đem Liệt quỷ biến thành Linh quỷ. Có phải hay không cũng có thể đem hạ phẩm Linh quỷ, tăng lên trở thành trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm, cực phẩm?
Nghĩ đến đây, tâm Lôi Động không khỏi nhảy dựng lên. Trong truyền thuyết vào lúc Vạn Quỷ lão tổ ở tầng thứ năm của Luyện Khí kỳ, thì cực kỳ may mắn có được một con cực phẩm Linh quỷ. Từ đó về sau thăng chức rất nhanh. Vạn nhất Hồn Châu cũng thể đạt được loại công hiệu này, thì mình chẳng phải là...Thật muốn phát đạt?
Nghĩ đến mình cũng có cơ hội thăng cấp rất nhanh, một lượng tâm huyết không khỏi bành trướng tăng cao. Sau một hồi ảo tưởng mình sẽ trở thành lợi hại như thế nào, sẽ thành người như thế nào. Càng nghĩ lại càng hưng phấn hơn. Cũng phải hơn một canh giờ sau đó, bụng của hắn bắt đầu lên cơn đói, mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Ít xuất hiện, nhất định phải ít xuất hiện. Nếu như để người khác biết được mình thân mang dị bảo, có thể còn sống chứng kiến mặt trời ngày mai mới là việc lạ đấy.
Đừng nói là các vị sư huynh đệ, mà ngay cả Vạn Quỷ lão tổ kia, cũng sẽ đích thân ra tay cướp bảo vật. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thứ nhất, chuyện này chỉ có thể một mình mình biết, phải hoàn toàn giữ ở trong bụng. Thứ hai, cho dù thứ này có thể đề thăng phẩm chất của Linh quỷ, mình cũng phải ít xuất hiện, không để cho người sinh lòng nghi ngờ. Nếu không, đối với chút người cường đại có lòng tham mà nói, căn bản là không cần xác nhận, chỉ cần hoài nghi mình mang dị bảo, thì đã có đầy đủ động cơ xuất thủ.
Còn có, tên Triệu Bách Vạn kia cũng là sơ hở, dù sao đồ chơi này cũng là do hắn lừa gạt bán lại cho mình. Cho dù mình biết rõ là lỗ vốn, vẫn thờ ơ thì khi thực lực của mình tăng cường, nhất định sẽ làm cho sinh lòng nghi ngờ.
Chuyện này, nếu có cơ hội nhất định phải xử lý tốt.
Bất quá, việc cấp bách chỉ có hai chuyện. Một, đó là tiếp tục chế tạo Hồn Châu. Hai, mình phải nhanh chóng tăng lên thực lực của mình. Cái thế giới mạnh được yếu thua này, khắp nơi đều có nguy cơ. Thực lực của mình không được, đến lúc đó gặp được người lợi hại, coi như là mình tay có cầm loại dị bảo kỳ dị như Phệ Hồn tháp này, cũng là quả hồng mềm mà thôi, ai muốn bóp thì bóp.
Nếu như lão thiên đã làm cho mình không chết mà đã vượt qua đến thế giới này, còn giao phó tư cách là một Tu Chân giả, hơn nữa tốt số lấy được lại bảo bối nghịch thiên như Phệ Hồn tháp này. Không hảo hảo sống, quả thực là phải xin lỗi chính mình rồi.
Hãnh diện, có lẽ lần này thật sự có cơ hội hãnh diện.
Trong lúc nhất thời, Lôi Động không khỏi hào hùng tăng nhiều, cảm xúc bành trướng.