*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Meoxauxi
Vương Duyệt cúi thấp người tránh phi đao, tuấn mã phía sau chịu xui xẻo, bị phi đao đâm trúng, thế nhưng lực đạo chưa giảm, cứ thế đâm xuyên qua bụng ngựa, thân đao ngập trong máu ngựa, loảng xoảng rơi xuống.
Con ngựa chết ngay lập tức, ầm ầm ngã xuống đất.
Lực tay thật đáng sợ!
Nam tử tay phải phóng mạnh phi đao, trong khi cánh tay trái vẫn kẹp Thanh Hà, Thanh Hà tựa như một con rắn nhỏ bị nắm bảy tấc, phí công giãy giụa.
Nam tử một kích không trúng, hừ lạnh một tiếng, cầm lấy một cái phi đao khác chuẩn bị phóng qua.
Vương Duyệt một thân dính máu, cũng không trốn tránh, tiếp tục giương cung bắn tên, xem ngươi phi đao nhanh hay là mũi tên của ta nhanh.
Thanh Hà khẩn trương, người này quá mạnh, Vương Duyệt căn bản đánh không lại hắn.
Nam nhân cầm trong tay cái phi đao thứ hai còn chưa kịp vung lên, tức khắc bụng nhỏ đau nhức, cúi đầu thấy Thanh Hà không biết trộm phi đao của hắn từ lúc nào, đâm xuống một đao.
Máu tươi phun trào.
Tình cảnh ngươi mạnh ta yếu thoáng chốc nghịch chuyển.
"Khó trách mẫu thân ngươi nói ngươi là một tiểu cô nương không nghe lời, bỏ qua cơ hội hôm nay, ngươi sống hay chết liền không liên quan đến ta." Nam tử bị thương đem Thanh Hà chắn ở phía trước, Vương Duyệt không dám bắn tên, sợ ngộ thương Thanh Hà, nói: "Buông nàng ra, ta liền thả ngươi đi."
Nam tử dùng đai lưng băng bó cầm máu trên bụng, bắt Thanh Hà từ sau hẻm lui lại, khi tới cuối hẻm, nam tử coi nàng như phi đao hung hăng ném về phía Vương Duyệt, chạy thoát thân.
Lo lắng Thanh Hà té gãy chân, Vương Duyệt không dám tránh né, đứng ở tại chỗ mặc cho Thanh Hà giống như viên pháo bắn thẳng vào người mình.
Lực cánh tay của nam nhân kia mạnh kinh người, hơn nữa Thanh Hà thân thể chắc nịch, Vương Duyệt bị nàng hung hăng đẩy ngã xuống đất, trong nháy mắt, Vương Duyệt bị Thanh Hà đâm vào linh hồn xuất khiếu, cả người chết lặng.
Thanh Hà dùng tư thế chày cán bột nghiền áp cục bột đem Vương Duyệt đâm gục, nhờ họa được phúc nàng được nằm trên ngực tình nhân trong mộng, lập tức quên một hồi mạo hiểm sinh tử vừa rồi, tựa như một khối kẹo mạch nha dính trên người Vương Duyệt, ném xuống không nổi.
Vương Duyệt nói: "Chúng ta mau chạy nhanh rời khỏi nơi này —— thất ngựa chết kia sẽ khiến người qua đường để ý, thân phận của ngươi một khi bại lộ, lại liên quan đến người Tây Vực, ngươi về sau muốn ra cung sẽ khó khăn."
Nhốt ở trong cung thì cái gì cũng không làm được.
Thanh Hà nắm tay Vương Duyệt chạy nhanh.
Trở lại phố Đồng Lạc phồn hoa, dòng người rộn ràng nhốn nháo làm nàng cảm thấy an toàn.
Vương Duyệt hỏi: "Cái người lông mày trắng kia cùng ngươi có quen biết?"
Thanh Hà lắc đầu: "Chưa từng gặp, hắn thân thủ tốt như vậy, làm thủ vệ hộ viện cũng có thể nuôi sống chính mình, tại sao phải chặn đường đánh cướp, ta nói túi tiền bị người đoạt, trên người không có gì, hắn định đem ta đi bán lấy tiền."
Đây là bí mật của mẫu thân và nàng, dù là với Vương Duyệt cũng không thể nói.
Thanh Hà dứt khoát đâm lao phải theo lao, đem người kia coi như bọn cướp.
Vương Duyệt nhíu mày, "Ta thấy hắn không giống như cướp bình thường, hắn dù là trong quân đội cũng là cao thủ hiếm thấy, người như vậy một khi tòng quân, phong hầu bái tướng đều có khả năng, hà tất phải làm thủ vệ hộ viện.
Ta cảm thấy hắn biết ngươi là công chúa, muốn bắt cóc ngươi áp chế Đại Tấn, mưu đồ hiểm ác."
Thanh Hà không có khả năng thừa nhận, tự giễu nói: "Cha mẹ ta đều bị phế, nhốt ở Kim Dung thành tự thân khó bảo toàn, bắt cóc ta có ích lợi gì."
Vương Duyệt nhíu mày suy nghĩ, "Lông mày trắng, võ nghệ cao cường, lực cánh tay kinh người, ta giống như ở nơi nào từng nghe qua đại danh nhân vật này, cẩn thận ngẫm lại......"
Vương Duyệt thời điểm suy nghĩ, hồi tưởng, sẽ rơi vào trạng thái vô ngã, thế gian vạn vật đều biến mất, hắn đi vào cung điện ký ức, tìm kiếm tin tức về người kia.
"Vương Duyệt! Ta không mang tiền!"
Bỗng dưng, Thanh Hà hét chói tai đánh gãy suy nghĩ của Vương Duyệt.
Sắp đến thời điểm ăn uống, các quán ăn lớn nhỏ náo nhiệt hẳn lên, thành Lạc Dương rộng lớn nhiều người, tuy là ở Trung Nguyên, nhưng bá tánh thích ăn đồ ngon, trong đó có món bánh nướng, từng khối bánh được nướng trên bếp than, bánh vừa nướng xong đưa tới mùi thơm câu hồn.
** Chú thích: nói tới là món bánh này — 胡饼, còn có tên khác là 烧饼 nên tớ để là bánh nướng.
Nó đây:
Đối với Thanh Hà mà nói, thực cùng sắc quan trọng như nhau.
Trong cung cũng có bánh nướng, nhưng bánh mới ra lò bán ở phố Đồng Lạc mang theo mùi vị khói lửa nhân gian, càng thêm phong vị.
Tiệm bánh Vương Ký ở góc đường rất nổi tiếng, bánh mới ra lò được khách hàng tranh nhau mua sạch.
Thanh Hà dùng toàn bộ sức lực chen về phía trước, "Cho ta một cái bánh sữa, một cái bánh tuỷ (món này bên mình không có nên tớ không biết dịch sao nữa, đành để nguyên văn)."
Bánh sữa dùng sữa bò hoặc là sữa dê trộn bột rồi nướng, bánh tuỷ dùng xương tủy bò phối cùng mật ong, sau đó cho vào bột mì, nhân bên trong có xương tủy bò, bánh nướng ra có màu nâu.
Bánh mới nướng xong rất nóng, Thanh Hà lại không có giỏ đựng, dứt khoát dùng váy làm túi đựng bánh.
Tiểu nhị nói: "Cô nương, bánh sữa năm văn tiền, bánh tuỷ tám văn tiền, tổng cộng mười ba văn tiền."
Thanh Hà sờ bên hông, lúc này mới nhớ tới túi tiền sớm lúc thiết kế bố cục lừa Vương Duyệt đã bị cầm đi.
Thanh Hà quay đầu lại gọi Vương Duyệt đang đi vào cõi thần tiên ở bên đường đòi tiền.
Vương Duyệt từ trong trí nhớ tỉnh lại, hắn có thói quen sạch sẽ, không muốn chen trong đám người mùi vị lẫn lộn, tháo túi tiền xuống, trực tiếp ném tới chỗ quầy hàng.
Thanh Hà dùng váy bọc bánh nướng đi tới, "Biết ngươi thích nhất ăn bánh tuỷ, quê ngươi Lang Gia quận có cái này sao?"
Vương Duyệt trở về quê nhà Lang Gia hiến tế, vừa đi hai tháng, đây là lần đầu tiên từ lúc hai người sinh ra xa nhau lâu như vậy, Thanh Hà rất nhớ hắn.
Vương Duyệt cắn một miếng bánh, hương thơm tràn đầy trong miệng, nhưng để giữ hình tượng, trên mặt vẫn nhàn nhạt, "Có, trong nhà đầu bếp sẽ làm các loại bánh nướng, chỉ là không thơm ngọt như ở phố Đồng Lạc."
Thanh Hà lại hỏi: "Ngươi vì cái gì tránh ở chỗ tối không hiện thân?" Làm hại ta rất nhớ ngươi.
Vương Duyệt nói: "Bởi vì ta vụng trộm rời khỏi nhà, lần này về quê nhà Lang Gia hiến tế, Lang Gia vương Tư Mã Duệ mời phụ thân ta theo quân đi trấn thủ Kiến Nghiệp ở Giang Nam (tức Nam Kinh hiện nay).
Phụ thân ta muốn phụ tá Lang Gia vương đi Giang Nam, đưa cả gia đình theo Lang Gia vương cùng nhau xuôi nam, sau khi tới Kiến Nghiệp, ta tìm cơ hội rời nhà trốn đi, trở lại nơi này, trước mắt ẩn thân ở nhà Kê tiến sĩ."
Kê tiến sĩ tính tình tốt, học thức uyên bác, là lão sư của Thanh Hà cùng Vương Duyệt, Vương Duyệt trở lại kinh thành, trước đến cậy nhờ lão sư, biết được Triệu Vương Tư Mã Luân muốn bức hoàng đế nhường ngôi, Thanh Hà thân ở khốn cảnh, Vương Duyệt liền cùng Kê tiến sĩ thương nghị đối sách.
Kê tiến sĩ trước tiên ở trên lớp học giảng cho Thanh Hà học trọng điểm, ở gia yến hoàng thất hôm đó, Vương Duyệt mua chuộc cung nhân đem chim trĩ ở Hoa Lâm viên trộm bỏ vào Trường Nhạc Cung, làm cho Thanh Hà cứu vãn cục diện, đạt được hảo cảm của tân đế, tương lai nàng ở trong cung cũng sẽ tốt hơn một chút.
Thanh Hà biết rõ cố hỏi, "Ngươi vì cái gì muốn vụng trộm chạy về đây?"
Thanh Hà liền muốn nghe đến câu: "Bởi vì tâm ta duyệt ngươi, nhớ mong ngươi".
Tín vật đều tặng, chỉ thiếu một câu thổ lộ.
Vương Duyệt nói: "Người Kiến Nghiệp thích ăn cá, uống trà xanh, ăn gạo, ta không quen.
Ta nhớ bánh nướng Lạc Dương, trà đặc bỏ thêm nhiều nguyên liệu, cùng với phô mai và thịt dê bò.
Người Kiến Nghiệp nơi đó đều không thích, cảm thấy dầu mỡ tanh ngán."
Thanh Hà không tin, "Ngươi vì ăn mà đến?"
Vương Duyệt hỏi lại: "Ngươi cảm thấy sao?"
Tín vật đính ước đều đã đưa, nói câu ngươi thích ta khó như vậy? Thanh Hà thẹn quá hoá giận, "Ngươi chẳng lẽ không phải vì ta mà đến?"
Vương Duyệt là sẽ không thừa nhận, chỉ vào bánh tuỷ, "Mặt ngươi so với bánh tuỷ còn to hơn."
Thanh Hà tức giận rồi, ném nhẹ bánh sữa trong tay lên đầu Vương Duyệt trên —— nàng luyến tiếc ném nặng tay, chính là bánh mới nướng xong rất giòn, đụng tới đầu Vương Duyệt, lập tức vỡ tan, giữa bánh bị vỡ, treo ở trên cổ Vương Duyệt như cái vòng.
Phần bánh vỡ từ cổ áo chui vào người, thân thể tức khắc nổi lên một tầng da gà, Vương Duyệt mắc bệnh sạch sẽ, điều này so với đâm hắn một đao còn khó chịu hơn, hắn liền lạnh mặt, "Ngươi thật quá phận."
"Thực xin lỗi." Thanh Hà liên tục xin lỗi, còn dùng tay với vào cổ áo Vương Duyệt nhặt vụn bánh.
"Ngươi buông ra." Vương Duyệt đánh bay tay nàng, vẫy tay gọi xe bò đón khách ven đường, "Đi."
Thanh Hà muốn đuổi theo Vương Duyệt, bất đắc dĩ lúc này mặt trời đã ngả về tây, cửa cung sắp đóng, nếu ban đêm không về, hình tượng "nữ hài ngoan" của nàng ở trong lòng Kiến Thuỷ đế liền sụp đổ.
Thanh Hà đành phải về cung trước, ban đêm ôm khăn tay của Vương Duyệt đi vào giấc ngủ, tính toán ngày mai đến nhà Kê tiến sĩ tìm Vương Duyệt, hướng hắn xin lỗi, tặng hắn tín vật đính ước đáp lễ.
Ngày kế, Thanh Hà ra cung, đang muốn đi tìm Kê tiến sĩ, lại có người của phủ công chúa Hà Đông chặn ở trên đường, muốn nàng lập tức đến phủ công chúa.
Thanh Hà đành phải thay đổi tuyến đường, tới phủ công chúa, không gặp tỷ tỷ, lại thấy tỷ phu Tôn Hội đưa cho nàng một bộ quần áo nam cùng với khôi giáp binh khí các loại, "Thay vào, đóng giả làm thân binh của ta, cùng ta đến Kim Dung thành tuần tra —— Thái Hậu muốn gặp ngươi."
Thanh Hà đại hỉ, xem ra bày mưu cho Tôn Hội làm thủ thành Kim Dung, nước cờ này đi đúng rồi.
Thanh Hà đổi quần áo, Tôn Hội mang theo nàng nghênh ngang tiến vào Kim Dung thành.
Kim Dung thành địa thế hiểm trở, lưng dựa vào núi, khe nước từ núi Mang Sơn chảy xuống, trải qua nhân công dẫn lưu, trở thành ba đạo sông đào bảo vệ Kin Dung thành, cùng với hoàng cung xậy tại nơi đất bằng hoàn toàn bất đồng, Kim Dung Thành dựa núi gần sông, phong cảnh tú lệ, đây coi như là ngục giam đẹp nhất trên đời.
Tôn Hội mang theo Thanh Hà đi lên trên sườn núi Mang Sơn, rời xa tai mắt, thái hậu Dương Hiến Dung ở chỗ này chờ nàng.
Dương Hiến Dung gật đầu với Tôn Hội, "Cảm ơn ngươi."
Được nữ thần nói cám ơn, Tôn Hội tâm đều bay lên, "Nhạc mẫu đã có lời, tiểu tế cũng chỉ là nhấc tay chi lao, nào có đáng gì, nói cảm ơn quá khách khí, về sau nhạc mẫu muốn gặp Thanh Hà, cùng tiểu tế nói một tiếng là được.
Các ngươi chậm rãi nói chuyện, ta giúp các ngươi canh chừng."
Tôn Hội biết điều tránh ra.
Dương Hiến Dung lập tức nghiêm túc lên, "Ta muốn ngươi đi theo người cầm nửa kia của khối ngân bội rời khỏi kinh thành, ngươi vì cái gì không nghe ta nói? Còn đâm hắn một đao."
Thanh Hà lập tức ngốc lăng tại chỗ: "Người mà mẫu thân phó thác, là một người Tây Vực lông mày trắng?"
"Chính là hắn, hắn không phải người Tây Vực, hắn đến từ Hung nô." Dương Hiến Dung dung nhan băng tuyết lộ ra một tia lo lắng, "Bụng hắn bị ngươi đâm, hiện giờ tính mạng bị đe dọa, sinh tử chưa rõ, ta không có biện pháp khác bảo hộ ngươi."
Cùng lúc đó, trong nhà Kê tiến sĩ, Vương Duyệt ở thư phòng đả tọa minh tưởng (kiểu ngồi thiền á), ở trong cung điện ký ức tìm kiếm người có lông mày trắng, bỗng dưng, hắn mở to mắt, lẩm bẩm nói: "Ta biết hắn là ai, thân cao như người khổng lồ, chín thước ba tấc.
Lực cánh tay kinh người, có thể bắn thủng ván sắt dày cả tấc.
Rũ tay quá đầu gối, lông mày trắng, mắt có ánh đỏ, hắn là Lưu Diệu, nghĩa tử của thủ lĩnh Hung Nô Lưu Uyên."
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua độc giả nào đoán đại hiệp lông mày trắng, các ngươi đều lộ tuổi rồi ha ha ha ha ha, đây cũng là hồi ức thơ ấu của ta..