Chương 125: Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm

Phiên bản 26210 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ trong chớp mắt, quanh thân Đạm Đài Mộng và Tạ Tri Vi đã hình thành một luồng gió trông như tấm lưới, Đạm Đài Mộng giật mình, thử bắn một ít linh lực ra bên ngoài. Ánh sáng đỏ sậm kia lập tức bắn toé ra mấy tia lửa, đập lên trên nền tuyết để lại vết tích đen tuyền.

Đạm Đài Mộng kinh ngạc nói: “Đây là……”

“Hôm trước vây khốn đồ đệ ta, chính là thứ này.”

Tạ Tri Vi biết Doãn Thương Sơn sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa, lại không nghĩ rằng ông ta sẽ đến nhanh như vậy.

Nếu ông ta tới vì lý do khác còn đỡ, nếu ông ta tới vì muốn cướp Kim Liên, chỉ sợ hôm nay Đạm Đài Mộng không thể về Thiền Tông. Bởi vì quay về Thiền Tông, sẽ mang tai họa đến cho những người khác.

Mặc dù đối phó với loại nhân vật bật hack này không có nhiều phần thắng, Tạ Tri Vi vẫn như cũ không dám chậm trễ, cũng ngưng tụ linh lực vào lòng bàn tay nện lên trên lưới ánh sáng này.

Linh lực của hắn tất nhiên mạnh hơn Đạm Đài Mộng, nhưng mặc dù đánh ra động tĩnh, lại so với chút ít linh lực của Đạm Đài Mộng cũng không lớn hơn bao nhiêu. Ánh sáng đỏ sậm thoáng siết lại giống như khiêu khích, vết tích rơi xuống nền tuyết lấm tấm giống như những đốm mực đọng.

Đạm Đài Mộng nhìn quanh bốn phía, trầm ngâm nói: “Hung thủ phía sau màn quả nhiên là một người khác, hôm nay hắn lại tới để nhắm vào Tạ chân nhân ư?”

Tạ Tri Vi từ chối cho ý kiến, chỉ cất cao giọng nói: “Doãn vương gia đã đến, vì sao không chịu hiện thân?”

Tiếng vỗ tay khi có khi không vang lên, theo sau là tiếng người cười nói: “Không hổ là Tạ chân nhân, biết xem hàng tốt xấu, biết đây là Doãn mỗ đến.”

Trong núi đá bị tuyết bao phủ, có mấy bóng người chậm rãi đi tới.

Người đi đầu mỉm cười đúng là Doãn Thương Sơn, bên cạnh ông ta là Cửu Châu Vương với sắc mặt khó coi. Mà đi theo sau Cửu Châu Vương lại là mấy tên cận vệ của phủ Doãn vương, mấy tên tùy tùng xưa nay Cửu Châu Vương thường mang theo một người cũng không đến.

Đạm Đài Mộng thấp giọng nói: “Thật không ngờ, Cửu Châu Vương lại hạ mình đi tới nơi như thế này.”

Tạ Tri Vi nhàn nhạt trả lời nàng: “Xem tình hình này, đến hay không không phải do ông ta muốn.”

Cửu Châu Vương đi tới phía trước một tảng đá thì dừng lại, lạnh lùng nói: “Bổn vương mệt mỏi, Thương Sơn ngươi tự đi nói chuyện với bọn họ.”

Cửu Châu Vương mặc dù địa vị cao quý, nhưng ở trước mặt vị bạn thân Doãn Thương Sơn này vẫn biết kiềm chế, ít nhất Tạ Tri Vi chưa nhìn thấy ông ta dùng giọng điệu ác liệt như vậy để nói chuyện với Doãn Thương Sơn.

Doãn Thương Sơn cũng không tức giận, ra dấu tay với mấy tên cận vệ: “Mấy người các ngươi hầu hạ vương gia cho đàng hoàng.”

Mấy tên cận vệ theo tiếng phủi nhẹ tuyết đọng trên tảng đá, sau đó mời Cửu Châu Vương ngồi. Nhưng Cửu Châu Vương vẫn đứng bất động: “Chỗ vừa rét lại vừa lạnh thế này, cũng dám để bổn vương ngồi xuống?”

Đám cận vệ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng trong đó có một kẻ cơ trí, cởi áo khoác ra xếp gọn gàng, lót trên tảng đá. Lúc này Cửu Châu Vương mới hừ lạnh một tiếng, vén áo ngồi xuống.

Tạ Tri Vi cách lưới ánh sáng nhìn thấy, thầm nghĩ không hổ là cha của Mục Hạc, đến mức này vẫn như cũ chết vì sĩ diện. Ông cứ tìm đường chết đi, cẩn thận chọc giận Doãn Thương Sơn.

Thế nhưng Doãn Thương Sơn kiên nhẫn xem hết tất cả, cũng không có vẻ không vui, ngược lại mỉm cười hỏi Cửu Châu Vương: “Trước kia vương gia từng đi du lịch sông núi bốn phương, mắt thấy cảnh đẹp khắp thiên hạ. Vương gia nhìn thử xem, phong cảnh ở đây như thế nào?”

Cửu Châu Vương rũ mí mắt xuống: “Núi hoang đồi vắng tất cả đều là tuyết, không có gì đáng xem.”

“Nói cũng phải.” Doãn Thương Sơn gật đầu tán thành, “Có điều rất nhanh sẽ có thứ đáng xem rồi.”

Lời này rõ ràng mang theo ý gì khác, Tạ Tri Vi trao đổi ánh mắt với Đạm Đài Mộng, tiếp theo đề phòng nhìn về phía Doãn Thương Sơn đang chậm rãi đi tới.

Doãn Thương Sơn một mình một người đứng trước quang hoa đỏ sậm, thân thiện chào hỏi: “Mấy ngày không gặp, Tạ chân nhân vẫn như cũ tiên phong đạo cốt, phong thái không giảm.”

Tạ Tri Vi thản nhiên hỏi: “Doãn vương gia có việc gì muốn làm ư?”

Doãn Thương Sơn chắp tay bái một cái, khách khí nói: “Lúc trước từng gặp mặt mấy lần, cũng bởi vì Doãn mỗ bận việc khác, chưa từng nói một câu đàng hoàng với Tạ chân nhân. Hôm nay chỉ muốn hàn huyên với ngài, Tạ chân nhân không cần phải khẩn trương.”

Ta tin tà của ông mới là lạ.

Bình thường trong tiểu thuyết, loại cáo già xảo quyệt này càng muốn làm chuyện lớn càng biểu hiện bình thản như không có việc gì, như vậy mới có vẻ ngầu lòi.

Đạm Đài Mộng ở phía sau Tạ Tri Vi bỗng nhiên nói: “Tuy không biết Doãn vương gia gặp mặt Tạ chân nhân được mấy lần, nhưng lần nào cũng đều tính kế, có thể nói là dụng tâm lương khổ.”

Nàng vừa nói ra, trong đầu Tạ Tri Vi nhanh chóng lóe lên hình ảnh mấy lần gặp mặt lúc trước.

Lần đầu tiên, là trốn phía dưới xe ngựa của Doãn Thương Sơn lẻn vào phủ Cửu Châu Vương, sau đó lại ở dưới gầm giường của Mục Hạc đối mặt trực tiếp. Lần thứ hai, là hắn dự định rời khỏi phủ Cửu Châu Vương, Doãn Vô Song ở trên hòn giả sơn bị té ngã. Lần thứ ba, Doãn Thương Sơn đột nhiên xuất hiện ở hiện trường án mạng Lão Đỗ và Mao Tử…… Không đúng, trước lúc này, Doãn Thương Sơn còn lấy lý do đoạt hoa lụa trên Diễm Hương Lâu, hấp dẫn Mao Tử hiện thân.

Người này quả thật đáng sợ.

Từ sau khi Tạ Tri Vi quay lại phủ Cửu Châu Vương, vẫn luôn mang Thanh Bình Kiếm theo bên mình. Ông ta từ lần đầu tiên gặp mặt đã phát hiện ra thân phận của Tạ Tri Vi, lại còn giả bộ làm một kẻ bất tài không làm được việc gì, giấu diếm tất cả mọi người.

Thậm chí không tiếc dùng khuê nữ Doãn Vô Song của mình để ngụy trang.

Mà lúc Doãn Thương Sơn tiến vào phòng của Mục Hạc, Tạ Tri Vi còn tưởng rằng do mấy tên thị vệ đó sơ ý không phát hiện. Chân tướng chính là, lấy trình độ của mấy tên thị vệ đó căn bản không thể phát hiện được!

Tạ Tri Vi thở dài: “Doãn quận chúa té ngã trên hòn giả sơn ở phủ Cửu Châu Vương, nghĩ chắc cũng là bút tích của Doãn vương gia?”

Doãn Thương Sơn thản nhiên nói: “Dù sao Tạ chân nhân sẽ không thấy chết mà không cứu, cũng bởi vậy thuận nước đẩy thuyền để cho ngài biết được Sở thành chủ gặp nạn, Doãn mỗ cũng coi như tích đức làm việc thiện.”

Tạ Tri Vi trầm giọng nói: “Cô nương ấy là con ruột của ngài, ngài lại xuống tay dễ dàng như vậy.”

Doãn Thương Sơn nghe hắn nói câu này, trên mặt xuất hiện một tia cảm xúc khác thường, nhưng rất nhanh biến mất không còn gì nữa. Ông ta nghiêm mặt nói: “Tạ chân nhân, trên đời này không có đúng sai rõ ràng, Doãn mỗ tự nhận mình không phải là người tốt, chỉ duy nhất đối với Vô Song là không thẹn với lương tâm.”

Đậu xanh, ông ngay cả mạng của khuê nữ cũng lấy ra lợi dụng còn nói không thẹn với lương tâm?

Tạ Tri Vi bình tĩnh hỏi: “Doãn vương gia tự nhận không phải là người tốt, bởi vậy giết hai tên trộm mộ diệt khẩu, mượn cánh tay bị thương của Tiểu sư đệ ta gây hỏa hoạn cho Thiền Tông, tiếp theo đó giá họa cho đồ đệ ta. Thậm chí không tiếc viết thư cho chưởng môn sư huynh dẫn hắn xuống núi, lại kéo Vô Lượng Sơn Trang Lục Ôn vào tròng, khuấy cho Tu Chân giới loạn thành một đoàn? Tất cả cũng chỉ vì muốn có được Hắc Liên và Bạch Liên sao?”

“Không, chính xác mà nói, là có được khắp thiên hạ này.” Doãn Thương Sơn nói tới đây, giọng nói bỗng nhiên to lớn vang dội, thân thể đứng thẳng, lộ ra tư thái bễ nghễ. “Ai bảo Tạ chân nhân giữ kín chặt chẽ, ôm hết tất cả cùng xuống dưới. Doãn mỗ hao hết tâm tư bức ép ngài hiện thân, nào biết Hắc Liên Bạch Liên lại ở trên người Mục Hạc hiền điệt. Có điều…… đúng là niềm vui ngoài ý muốn, chỉ một cái huyết mạch cũng đủ hạ gục hắn.”

Tạ Tri Vi im lặng không lên tiếng liếc mắt nhìn Cửu Châu Vương, người kia mặt không cảm xúc ngắm nhìn cảnh tuyết, có thể nói là không hề dao động.

Nếu không phải Cửu Châu Vương con hàng này góp sức một tay, con trai của ông ta sao có thể thua thảm như vậy.

Chẳng qua…… Coi như Cửu Châu Vương không để bụng huyết mạch của Mục Hạc, hình như cũng không có tác dụng gì. Lúc ấy Mục Hạc bị nhốt, Thiền Tông bị tập kích, chỉ một thái độ của Cửu Châu Vương thì có gì đáng kể?

Doãn Thương Sơn giết ông ta chỉ như ăn một bữa sáng, nhưng loại nhân vật phản diện này tương đối coi trọng dư luận, nếu không cũng sẽ không im hơi lặng tiếng nhiều năm như vậy, tất cả chỉ để lấy thanh danh tốt.

Hiện tại toàn bộ cốt truyện đều thông suốt, tất cả nồi đều từ trên người Mục Hạc ném cho Doãn Thương Sơn.

Nếu như hệ thống không từ bỏ thế giới này thì đúng là hoàn mỹ.

Tạ Tri Vi dùng giọng cực nhỏ nói với Đạm Đài Mộng: “Cô nương, ta sẽ dốc toàn lực phá thủng lưới ánh sáng này, cô nương có thể chạy thì mau chạy đi.”

Đạm Đài Mộng từ trong nỗi khiếp sợ biết được chân tướng mà lấy lại tinh thần, cũng lấy cách thức gần như mấp máy môi để trả lời: “Vì sao?”

Nhưng không đợi Tạ Tri Vi nói đáp án cho nàng nghe, Doãn Thương Sơn đã cười tủm tỉm nói: “Đang thương lượng cái gì? Hai vị một người mang Kim Liên, một người cầm Thanh Bình Kiếm trong tay, đều là vật mà Doãn mỗ muốn, chẳng lẽ đang thương lượng nên đưa cho Doãn mỗ vật nào sao?”

Tạ Tri Vi nhảy dựng trong lòng, lập tức đẩy Đạm Đài Mộng một phát: “Đi mau.”

Đồng thời hắn triệu hồi Thanh Bình Kiếm, tích lũy linh lực rồi cầm kiếm đâm về phía lưới ánh sáng, theo sau âm thanh sắc nhọn như quỷ khóc sói gào, lưới ánh sáng kia chấn động kịch liệt. Nơi bị mũi kiếm đâm trúng, cùng với ánh sáng xanh lóa mắt, mở ra một cái khe hở.

Đạm Đài Mộng đúng lúc ngã ra ngoài từ khe hở kia. Tạ Tri Vi mắt thấy Thanh Bình Kiếm có hiệu quả, trong lòng vui mừng, giơ tay định đâm tiếp một lần nữa. Nhưng tầng tầng lớp lớp ánh sáng đỏ sậm bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt hắn, hắn chỉ cảm thấy có ánh sáng trắng lóe lên, ngay sau đó không thể động đậy.

Hắn thầm nghĩ không tốt, chỉ kịp giấu Thanh Bình Kiếm vào trong thần thức, sau đó không thể làm gì khác.

Đạm Đài Mộng mới vừa đi được hai bước, ngoảnh đầu lại nhìn thấy Tạ Tri Vi bỗng nhiên té nhào bên dưới núi đá, kêu lên thất thanh: “Ân công!”

Tạ Tri Vi đang bị ánh sáng trắng vây quanh lòng nóng như lửa đốt, nghe thấy tiếng kêu của nàng, hơi ngẩn ra.

Em gái này không phải đã khôi phục về hình tượng cao lãnh sao, tại sao còn nhớ tới kêu “ân công”?

Tạ Tri Vi không kịp suy xét chuyện này, vội vàng nói: “Đi!”

Nhưng Đạm Đài Mộng có thể đi được nơi nào nữa, ánh sáng đỏ sậm vừa biến mất lúc nãy lại hình thành một tấm lưới mới, đang ngăn cản phương hướng mà nàng rời đi.

Tạ Tri Vi có chút nản lòng dựa lưng vào núi đá, nhìn về phía Doãn Thương Sơn với ánh mắt chất vấn.

Lúc này Doãn Thương Sơn đang hỏi Cửu Châu Vương: “Vương gia cảm thấy phong cảnh bây giờ như thế nào?”

Cửu Châu Vương nhàn nhạt nhìn thoáng qua: “Tàm tạm.”

Doãn Thương Sơn cười rộ lên: “Chút nữa sẽ càng đáng xem hơn.”

Tạ Tri Vi không rảnh nghe ông ta chơi trò bí hiểm, trầm giọng hỏi: “Xiềng xích này tại sao lại ở trên tay ngươi?”

Thứ trói buộc hắn, chính là thứ mà lúc trước Mục Hạc đã giao cho Vô Nhan, xiềng xích dùng quang hoa của Bạch Liên đúc ra—— chế tạo dành riêng cho Tạ Tri Vi hắn, hôm nay vậy mà được phát huy tác dụng.

Doãn Thương Sơn nhởn nhơ đắc ý: “Đêm đó Doãn mỗ vẫn chưa đi xa, không yên tâm nên quay về khách điếm nhìn một lần nữa, vừa lúc nhìn thấy Mục Hạc thế tử đá văng tên thị vệ đã mạo phạm Tạ chân nhân ra ngoài. Thứ này nhìn có vẻ mới lạ, vì thế nhân cơ hội nhặt được, ai ngờ so với lệ khí Ma giới của ta còn dễ dùng hơn.”

Tạ Tri Vi nghiến răng nghiến lợi, Vô Nhan đúng là đồ biết ăn mà không biết làm, bị Mục Hạc đánh mấy cái đã trở nên ngu ngơ, ngay cả vật quan trọng như vậy cũng quên mất!

Tạ Tri Vi hít sâu một hơi: “Nếu muốn Thanh Bình Kiếm, Tạ mỗ hai tay dâng lên, xin hãy tha cho Đạm Đài cô nương.”

Đạm Đài Mộng bỗng nhiên lắc đầu nói: “Không!”

Doãn Thương Sơn nhíu mày suy nghĩ một hồi, nói với Đạm Đài Mộng: “Được, ngươi giao Kim Liên ra, Doãn mỗ sẽ không lấy Thanh Bình Kiếm.”

Đạm Đài Mộng lập tức nói: “Kim Liên cũng không cho ngươi.”

Tạ Tri Vi dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, không cho hắn.” Mộng Mộng cô phải kiên cường, lấy Kim Liên để bảo hộ tấm thân bất tử của mình, chỉ cần cô không cho, ngay cả nam chính cũng không làm gì được huống chi một gã Doãn Thương Sơn!

Quả nhiên sắc mặt Doãn Thương Sơn thay đổi, ông ta dường như mất đi kiên nhẫn: “Giao ra đây, đừng để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Tạ Tri Vi hiểu ra, con hàng này ngay từ đầu đã không định lấy Thanh Bình Kiếm, ông ta tới đây là vì Kim Liên. Thanh Bình Kiếm ông ta cầm cũng không có tác dụng gì, lấy năng lực hiện tại của ông ta, ngay cả rút kiếm ra khỏi vỏ cũng khó khăn. Kim Liên thì khác, nó có thể hoạt động một mình, lúc này lấy được nó khác nào nắm chắc được phần thắng.

Lưới ánh sáng dần dần trở nên sáng rực, bơi lội lượn tới lượn lui chung quanh trong hư không, tựa như đàn rắn nhúc nhích ở trong hồ băng.

Đạm Đài Mộng không hề dao động, dứt khoát nói: “Tùy ngươi, dù sao nó ở trên người ta, có bản lĩnh thì tự mình tới lấy.”

Doãn Thương Sơn dập tắt tia ý cười cuối cùng, miệng chậm rãi phun ra từng chữ: “Vậy được.”

Những ánh sáng đỏ kia vốn dĩ còn đang trôi nổi bồng bềnh, theo sau chữ cuối cùng rơi xuống đất, đột nhiên giống như mũi tên dựng thẳng băng. Rồi sau đó, chúng nhắm ngay Đạm Đài Mộng, đồng loạt bắn tới.

Trong nháy mắt này, Đạm Đài Mộng nâng tay lên theo bản năng với ý đồ lấy linh lực ra che chắn, rồi lại giống như buông xuôi, nàng chỉ quấn chặt áo choàng ở trên người.

Tạ Tri Vi cho rằng nàng làm đúng, căn bản không cần phải chắn.

Lúc trước ở trong rừng tùng sau núi Thiền Tông đối chiến với Xích Viêm, nàng liên tiếp trúng chiêu, quần áo đều bị đánh nát, cuối cùng người vẫn bình an. Đây đều là công hiệu thần kỳ của Kim Liên.

Trước mắt tràn đầy hồng quang, sắc mặt Đạm Đài Mộng thoáng hiện vẻ kiên quyết, sau đó nhắm mắt lại. Ngay lập tức, nàng kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun ra máu tươi. Nhưng nàng vẫn vững vàng đứng yên tại chỗ, lù lù bất động.

Doãn Thương Sơn khẽ lắc đầu, thất vọng nói: “Quả nhiên có Kim Liên hộ thể, không có hiệu nghiệm gì, tiếp tục.”

Tạ Tri Vi châm chọc liếc nhìn ông ta một cái, có tiếp tục thế nào đi nữa cũng chỉ phí công mà thôi.

Hồng quang kia từng tia từng sợi nhè nhẹ quấn quanh thân Đạm Đài Mộng, càng siết càng chặt. Sắc mặt Đạm Đài Mộng vốn dĩ trắng như tuyết bị nghẹn đến mức đỏ bừng, giống như máu trong toàn thân đều dồn hướng lên trên. Rất nhanh, nàng không thể khống chế phát ra tiếng kêu đau, một lượng máu lớn cùng theo tiếng kêu đau này từ trong miệng phun ra ngoài.

Mặc dù biết Đạm Đài Mộng sẽ còn phục hồi lại như cũ, nhưng Tạ Tri Vi vẫn nghe không nổi, cũng nhìn không được: “Doãn Thương Sơn! Đây chỉ là một cô nương, chẳng qua cũng chỉ bằng tuổi với con gái ngươi, ngươi cũng ra tay được sao!”

“Thế nhưng không giống, trên người con gái ta không có Kim Liên, không thể so được.” Đôi mắt Doãn Thương Sơn không chớp nhìn chằm chằm Đạm Đài Mộng, Đạm Đài Mộng không đứng được nữa, té ngã trên nền tuyết. Áo choàng lông hồ ly sớm đã bị siết đến rách tung toé, máu tươi từ trên người nàng thấm ra ngoài, đầu tiên chỉ là khe rãnh ngang dọc lộn xộn, tiếp theo đó hợp lại thành một mảnh, lông hồ ly kia gần như bị nhuộm thành một tấm áo choàng với sắc đỏ hoàn hảo.

Nền tuyết dưới thân nàng bị máu nóng làm tan chảy, lộ ra đá vụn bên dưới, có rêu xanh nhỏ mịn đang mọc trong khe đá. Dòng máu chầm chậm chảy qua, thật giống như một dòng sông đang chảy trong ngày xuân.

Doãn Thương Sơn khoanh tay thờ ơ, vẫn không quên quay đầu hỏi Cửu Châu Vương: “Vương gia, cảnh trí lúc này như thế nào?”

Cửu Châu Vương nhíu nhíu mày, chán ghét nói: “Còn siết tiếp nữa sẽ nát thây.”

Tạ Tri Vi cũng vội vàng nói: “Kim Liên có thể bảo hộ cho người không chết, nhưng Kim Liên có thể khiến nát thây lành lặn lại được không?”

Doãn Thương Sơn trầm ngâm một chút, cũng cảm thấy không thể tiếp tục: “Quả thật…… Nếu cô nương này ngoan cố như thế, vẫn là mang về từ từ tìm biện pháp khác.”

Lúc này Đạm Đài Mộng ngay cả sức lực giãy giụa cũng không có, hơi thở thoi thóp ngã trong vũng máu, hai mắt vô thần, trông giống như đã chết.

Tạ Tri Vi lo lắng nhìn nàng: “Đạm Đài cô nương, cô nương thế nào rồi?”

Rèm mi Đạm Đài Mộng hơi hơi run rẩy, há miệng thở dốc, lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

“Mang đi.” Doãn Thương Sơn phân phó xong, mấy tên thị vệ kia liền đi tới nâng Đạm Đài Mộng dậy.

Một tên thị vệ trong đó vừa mới chạm vào Đạm Đài Mộng, bỗng nhiên một trụ băng đã đâm vào tay hắn, người này kêu thảm một tiếng, vội vàng rút tay, máu trên tay đã chảy ồ ạt ra ngoài.

Doãn Thương Sơn hơi hơi nheo mắt, chậm rãi lùi lại một bước.

Ngay sau đó, Hạ Tri Ỷ cầm kiếm đáp xuống trước người Đạm Đài Mộng: “Các ngươi ai dám động tới nàng.”

Tạ Tri Vi vui mừng nói: “Tam sư muội.”

Tuy rằng Doãn Thương Sơn tự tung tự tác, ở địa giới Thiền Tông dám làm bậy như thế, nhưng ông ta không để lộ hành tung, Hạ Tri Ỷ làm sao mà tìm được?

Ngay sau đó, Độ Sinh và Nhan Tri Phi cũng lần lượt đáp xuống nền tuyết. Độ Sinh vừa thấy Đạm Đài Mộng đã kinh hãi nói: “Mộng Nhi bị làm sao vậy?”

Nhan Tri Phi cầm Thái Tố Kiếm chỉ về phía Doãn Thương Sơn: “Hai vị vương gia hành hung người ở Thiền Tông, thủ đoạn khiến người giận sôi, việc này Tu Chân giới sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.”

Doãn Thương Sơn bỗng nhiên cười một tiếng: “Doãn mỗ đã đi đến bước này, còn sợ Tu Chân giới sao? Đừng quên, phía sau Doãn mỗ là toàn bộ vương triều.”

Ông ta nói như vậy, hiển nhiên đã xem toàn bộ triều đình là vật ở trong tay mình.

Nhan Tri Phi nghi hoặc không thôi nhìn về phía Cửu Châu Vương, thế nhưng sắc mặt Cửu Châu Vương lạnh nhạt, cái gì cũng không nói.

Đôi tay Độ Sinh run rẩy kịch liệt, muốn đi tới nâng Đạm Đài Mộng, nhưng lại không thể xuống tay. Ông ta bi phẫn nhìn về phía Doãn Thương Sơn: “Trước thì chùa chiền bị phá hủy, sau thì đệ tử bị hại, Thiền Tông ta tuyệt đối không bỏ qua!”

Tạ Tri Vi cảm thấy không đúng, lão hòa thượng Độ Sinh này gấp đến lẫn rồi ư, rõ ràng Kim Liên là ông ta đưa cho Mộng Mộng, tại sao ngược lại ông ta là người diễn sâu nhất?

Doãn Thương Sơn không quan tâm nói: “Trước mắt Tạ chân nhân không thể động đậy, cứ dứt khoát một mẻ lưới hốt gọn các ngươi, chấm dứt hậu hoạn về sau. Lệ khí hôm nay đạt được lại rất nhiều, vừa khéo lấy ra luyện tập.”

Tạ Tri Vi sửng sốt, vội vàng nói với Nhan Tri Phi: “Đại sư huynh đừng quản đệ, mau mau đưa Đạm Đài cô nương rời khỏi nơi đây!”

Quang hoa trong tay Doãn Thương Sơn đã bùng lên, ông ta nhìn về phía đám người Nhan Tri Phi: “Ai trước?”

Tạ Tri Vi biết quang hoa kia lợi hại đến mức nào, hô to với Doãn Thương Sơn: “Ta trước!”

Doãn Thương Sơn nhướng mày nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Tạ chân nhân quả nhiên nhân hậu, vậy được……” Cả người ông ta lập tức chuyển hướng sang Tạ Tri Vi.

Nhan Tri Phi tiến về phía trước một bước: “Tri Vi!” Sau đó rút kiếm chuẩn bị đi qua. Doãn Thương Sơn vung tay ném ra một luồng sáng, Nhan Tri Phi vội dùng Thái Tố Kiếm chặn lại, nhưng khống chế không nổi phải lùi lại hai bước.

Doãn Thương Sơn lạnh lùng nhìn về phía Tạ Tri Vi, trên tay lại ngưng tụ ra ánh sáng mới. Đột nhiên, sắt mặt ông ta bỗng dừng lại. Sau đó hơi hơi nghiêng đầu, tựa như cảm ứng được cái gì đó, rất nhanh ông ta cất tiếng cười to: “Tốt lắm, dù không lấy được Kim Liên nhưng lại được một món đồ tốt khác. Mau trở về! Trước cứ mặc kệ nơi đây, bảo vật không thể để trong lệ khí quá lâu.”

Dứt lời ông ta giống như bị điên, vội vàng khoát tay, nổ ra mấy đạo lệ khí đỏ sậm.

Núi đá vỡ vụn, bông tuyết bị đánh trúng bay tán loạn, đám người Nhan Tri Phi lập tức xuất ra kết giới ngăn cản. Tạ Tri Vi còn đang suy nghĩ Doãn Thương Sơn nói đồ tốt là cái gì, vì sao có thể khiến cho ông ta thu hồi sát tâm vội vã rời đi. Cửu Châu Vương bỗng nhiên chạy đến chỗ Tạ Tri Vi, lớn tiếng nói: “Tạ Tri Vi, ngày sau bổn vương sẽ tìm ngươi tính sổ!”

Tạ Tri Vi bị ông ta làm giật nảy mình, ngay sau đó, giữa những tiếng nổ mạnh, Cửu Châu Vương bị mấy tên thị vệ cưỡng ép lôi đi.

Tất cả quay về yên tĩnh.

Nhan Tri Phi đạp trên mặt đất đầy tuyết hỗn loạn đi tới, lắc đầu nói: “Cửu Châu Vương vẫn còn canh cánh trong lòng với đệ, không có việc gì chứ?”

Tạ Tri Vi lại trợn to đôi mắt, hắn vừa rồi hẳn là không có hoa mắt.

Trong nháy mắt khi Cửu Châu Vương tới gần, hắn rõ ràng nhìn thấy trên tay đối phương có một nốt ruồi.

Hắn còn chưa kịp hoàn hồn từ trong cơn khiếp sợ, ngay sau đó, quang hoa Bạch Liên đang trói chặt trên người giống như mất đi sức lực, nới lỏng từng vòng từng vòng một, tựa như bùn nhão rớt xuống kế bên chân hắn.

Móa?

Chẳng lẽ là Vô Nhan?

Hắn ta giả dạng thành Cửu Châu Vương đi theo bên người Doãn Thương Sơn? Đây là mệnh lệnh của Cửu Châu Vương? Khó trách hôm trước Vô Nhan vội vã chạy tới tìm hắn học kỹ thuật diễn.

Ừm, lúc nãy rất giống thật.

Tạ Tri Vi nghĩ mà kinh hãi, nam chính hiện giờ bị nhốt trong pháp trận, xa xôi không thể với tới. Nếu không có Vô Nhan, quang hoa Bạch Liên này không biết tới khi nào mới có thể tháo ra. Còn may còn may……

Có điều, Cửu Châu Vương hàng thật hiện giờ lại đang ở đâu?

Tạ Tri Vi còn chưa kịp suy ngẫm cẩn thận những việc này, chợt nghe thấy Độ Sinh run giọng gọi hắn: “Mời Tạ chân nhân đến đây một chút.”

Tạ Tri Vi lúc này mới nhớ tới, Mộng Mộng còn đang nằm trên nền tuyết. Em gái này coi như không tệ, chờ cứu được Mục Hạc ra ngoài, nhất định phải kêu tên nhóc này mua một trăm bộ áo choàng lông hồ ly đưa cho nàng.

Hạ Tri Ỷ và Độ Sinh đang vây quanh Đạm Đài Mộng, Tạ Tri Vi cũng xen vào, mới vừa ngồi xuống hắn bỗng phát hiện không đúng. Độ Sinh lão lệ tung hoành, đôi mắt Hạ Tri Ỷ cũng rơm rớm đầy nước.

Nhan Tri Phi theo sau bước tới, khẽ thở dài, nói với Tạ Tri Vi: “Trên đường tới đây, Độ Sinh đại sư mới nói cho chúng ta biết, trên người Đạm Đài cô nương vốn không có Kim Liên.”

Tạ Tri Vi đột nhiên ngẩng đầu: “Cái…… Cái gì?”

“Hỏa hoạn hôm trước, Đàm Đạo Dao vì cứu Đạm Đài cô nương mà suýt nữa bỏ mạng, Đạm Đài cô nương đã lấy Kim Liên cho nó để bảo vệ mạng sống. Cô nương ấy có khả năng……”

Phía sau Nhan Tri Phi không nói tiếp nữa, nhưng tình huống vô cùng rõ ràng.

Độ Sinh đã nói không nên lời, một bên rơi lệ, một bên không ngừng vận chuyển linh lực cuồn cuộn cho nàng.

Bị Doãn Thương Sơn tra tấn như vậy, tất cả trên người Đạm Đài Mộng gần như đều là vết thương xuyên thấu, miệng vết thương đều bị lệ khí thiêu đốt biến thành màu đen, có mấy chỗ có thể nhìn thấy xương cốt trắng bệch.

Nàng cứ quật cường như thế, giấu kín bí mật của Kim Liên không nói ra. Chính là vì bảo vệ Thiền Tông, bảo vệ đứa nhỏ tên Đàm Đạo Dao kia, càng là vì để lại đường lui cho Tạ Tri Vi hắn.

Tạ Tri Vi ngốc ngốc nhìn Đạm Đài Mộng, có làm sao cũng không thể tiếp thu được sự thật này. Hắn xích lại gần một chút, cũng liều mạng vận chuyển linh lực qua, khe khẽ nói: “Tại sao cô nương không nói cho ta biết…… Nếu không ta tuyệt đối sẽ không đưa cô nương ra ngoài……”

Đạm Đài Mộng rốt cuộc há miệng, phát ra hai âm tiết gần như không ra hơi: “Ân…… Công……”

Tạ Tri Vi chấn động toàn thân, vội nói: “Ta ở đây!”

Bốn phía cực kỳ yên tĩnh, trong miệng nàng chật vật phun ra từng chữ đứt quãng: “Chỉ cần ngài…… thích hắn, ta yên tâm…… Hắn có thể vì ngài làm ác…… Cũng có thể vì ngài hướng thiện…… Ngài…… ngài đồng ý với ta……”

Tạ Tri Vi hơi hơi mở to mắt.

Hắn tức khắc hiểu rõ. Hai ngày nay Đạm Đài Mộng vẫn luôn truy hỏi thái độ của hắn đối với Mục Hạc, cũng không phải vì tò mò hay hiếu kỳ gì.

Mục Hạc có thể vì hắn đi tìm chết, có thể vì hắn làm điều ác, đây là một loại tình cảm cực đoan. Nếu Tạ Tri Vi không thích Mục Hạc, vậy nhất định sẽ không vì Mục Hạc mà làm cái gì, càng sẽ không quan tâm đến hắn ta nhiều như vậy.

Nếu như thế, Mục Hạc và Doãn Thương Sơn không có gì khác nhau, đều giống nhau là người độc ác, người nào tồn tại đối với thế gian này cũng đều là tai họa.

Nhưng nếu Tạ Tri Vi cũng có loại tình cảm này với Mục Hạc, chỉ cần hắn nguyện ý, nhất định có thể xoay chuyển càn khôn.

Đạm Đài Mộng là một người hấp hối sắp chết, nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần nhìn Tạ Tri Vi, phảng phất như nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ chết không nhắm mắt.

Tạ Tri Vi còn không kịp đắn đo suy nghĩ, đã nghe thấy chính mình nói: “Ta đồng ý với cô nương.”

Đạm Đài Mộng thở ra một hơi, gục đầu xuống, ánh mắt nhẹ nhõm: “Đàm Đạo Dao…… khôi phục như cũ…… Kim Liên cho ngài……”

Độ Sinh có vận chuyển linh lực như thế nào cũng không ăn thua, máu trên người Đạm Đài Mộng đã chảy hết, ông ta suy sụp rũ tay xuống: “Mộng Nhi…… Con……”

“Sư…… phụ……” Đạm Đài Mộng muốn lắc đầu, nhưng lại không còn sức lực: “Luôn là người khác…… vì con…… mà chết…… Con rốt cuộc…… có thể vì…… người khác……”

Tạ Tri Vi thì thào nói: “Ta hại cô nương……”

Khi hắn nói ra những lời này, thân mình cúi xuống thật thấp, như là muốn nghe Đạm Đài Mộng nói rõ ràng, lại như là đang tỏ vẻ xin lỗi.

Đạm Đài Mộng nhìn về phía hắn, khóe miệng bỗng nhiên chậm rãi xuất hiện một vòng cung: “Ân công…… Tha thứ cho ta nói thẳng…… Ngài như vậy…… không hề có tiên khí một chút nào……”

Cái thần thái này, nghiễm nhiên chính là dáng vẻ thân thiết thẳng thắn lúc nàng còn mất trí nhớ kia.

Nàng đối với cuộc đời này đã không còn luyến tiếc rồi.

Nhưng Tạ Tri Vi thà rằng nàng cao lãnh quát mắng mình, hờn dỗi khiến cho hắn không còn lời nào để nói, hắn không muốn nàng chết.

Tạ Tri Vi vội nói: “Cố gắng chịu đựng, sau này ta sẽ mặc một thân đạo bào mới cho cô nương ngắm nhìn, nhất định sẽ có tiên khí.”

Hắn tràn đầy mong đợi nhìn Đạm Đài Mộng.

Nhưng mà Đạm Đài Mộng không có gật đầu như hắn ước nguyện, vòng cung trên miệng nàng vẫn còn đó, đôi mắt thì chậm rãi khép lại.

Cùng lúc đó, hệ thống đinh một tiếng.

Một cái khung chat nổi lên, Tạ Tri Vi thẫn thờ nhìn chăm chú sắc máu lạnh băng, nghe thấy Thảo Mãng Anh Hùng nói ở đầu bên kia: “Thần tượng, lộ tuyến của nữ chính tắt rồi.”

Lộ tuyến, tắt.

Tạ Tri Vi nhớ tới khi vừa đến thế giới này, lúc Mộng Mộng bị đẩy xuống sông, Thảo Mãng Anh Hùng nói chính là lộ tuyến tối om, mà lần này…… Là tắt.

Lời tác giả: Vẫn luôn không dám viết chương này, vốn dĩ định tiếp tục viết trong chương này Mục Hạc đã vì Tạ lão sư mà làm cái gì, nhưng cảm thấy…… Vẫn nên dừng ở chỗ này đi, ngày mai buổi tối gặp*

FM: * Đây vẫn là tác giả nói, không phải tui nha =_=

Mọi người hãy bình tĩnh, tui biết tác giả rất thích Mộng Mộng cũng như bạn, như tui. Nhưng chuyện gì cần đến cũng phải đến TT^TT

Nhân đây, xin tặng mọi người loạt ảnh vẽ Mộng Mộng trong các sắc thái khác nhau của bạn khách VIP trong nhà tui, cô Hướng Dương. Theo thứ tự từ lúc nàng ngốc bạch ngọt đến cao lãnh và đến phút cuối TT_TT

Và đây là phiên bản màu 

Một lần nữa xin cảm ơn cô Hướng Dương đã tài trợ

Bạn đang đọc Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm của Trị Bệnh Thần Tiên Thủy

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!