Đông Vực, Thất Tinh cung.
Bây giờ trước cửa cung đang tiến hành đại điển thu đồ.
Sáu nam một nữ, bảy tu sĩ mặc đạo bào màu tím đang lựa chọn đồ đệ yêu thích của mình giống như bác gái đang chọn rau ngoài chợ.
Một đám đệ tử lần lượt được chọn lấy, chỉ còn để lại một thiếu nữ da dẻ vàng vọt ốm yếu, nửa bên mặt vằn vện tia máu đang lúng túng đứng ở nơi đó.
Thanh Tĩnh tán nhân là nữ tu duy nhất trong bảy đạo sĩ nhìn Đan Dao nói: "Lần này đã thu đủ đồ đệ, thiên phú tu luyện của ngươi cũng không phải là thượng cấp. Ngươi có muốn đến Bách Hoa cốc làm hoa nữa không?"
Lời này vừa nói ra không ít các đệ tử đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía thiếu nữ gọi là Đan Dao này.
Bách Hoa cốc trong miệng của Thanh Tĩnh tán nhân là chỗ đẹp nhất của Thất Tinh cung.
Khí hậu trong cốc rất đặc thù, bốn mùa đều như mùa xuân, muôn hạt giống hoa trong thiên hạ đều được thu về, ngàn hoa đua nở, đẹp không tả xiết, đến Dao Trì tiên cảnh cũng chưa chắc bằng.
Không chỉ có như thế, kì hoa dị thảo ở Bách Hoa cốc còn có thể ủ ra bách hoa tiên nhưỡng, có công dụng tái tạo laị toàn thân, được mệnh danh là "Đệ Nhất Thần Dược Đông Vực"
Nhưng muốn để trồng hoa làm bách hoa tiên nhưỡng cũng không dễ dàng.
Vừa tốn thời gian, công sức, tinh thần hao tổn, ảnh hưởng cực lớn đến việc tu luyện. Còn phải cả ngày phải xử lí phân bón hôi thối, là công việc cực khổ nhất trong toàn bộ Thất Tinh Cung.
Đan Dao nghe xong, trái tim lập tức lạnh đi.
Cô cũng là một thành viên trong những người xyên việt, ngay cả làm một đệ tử đàng hoàng thậm chí cũng không lăn lộn lên được, vận khí này cũng quá củ chuối đi thôi?
Thất Tinh cung được chia làm bảy mạch, trong đó sáu mạch làm đệ tử nam, chỉ có Dao Quang phong của Thanh Tĩnh tán nhân mới thu đệ tử nữ.
Một mạch đệ tử nữ của Dao Quang đảm đương bề mặt ngoài của Thất Tinh cung.
Nếu như cô có dung mạo xinh đẹp một chút thì có lẽ sẽ có đối đãi khác.
Thế nhưng mà, ai bảo nhan sắc cùng tư chất của cô đều không được......
Trong lòng Đan Dao vẫn không cam tâm.
Nữ chính khác xuyên qua đều có tư chất nghịch thiên, dung mạo tuyệt thế.
Dựa vào cái gì lão nương xuyên qua thì là xấu nữ không có gì, tư chất bình thường, đây quả thật là quá không công bằng đi?
Suy đi nghĩ lại, Đan Dao vẫn cắn răng gật đầu một cái: "Nguyện ý, đệ tử nguyện ý đi Bách Hoa cốc."
Đi Bách Hoa cốc trồng hoa dù sao cũng tốt hơn do với bị đuổi ra khỏi cửa.
Ở Thiên Huyền Đại Lục, mỗi bước đều là sát cơ, không tu đạo, từ đầu đến cuối đều có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu như lăn lộn ở hồng trần đầy nguy hiểm, thì thà ở Thất Tinh cung trồng hoa còn hơn,
Thanh Tĩnh tán nhân gật đầu một cái: "Như vậy, ngươi có thể đi Bách Hoa cốc tìm Hoa bà bà."
Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của một tiểu đạo sĩ, Đan Dao đi đến một khe núi.
Tiểu đạo sĩ chỉ vào khe núi nói: "Phía trước chính là Bách Hoa cốc, Dao Quang phong là chỗ ở của nữ tử, nam nhân ngoài không được vào, tự ngươi đi vào đi."
Đan Dao gật đầu một cái: "Được! Cảm tạ."
Sau khi tiểu đạo sĩ rời đi, Đan Dao đi theo chỉ dẫn, rẽ vào một con đường tối quanh co khúc khuỷu.
Đột nhiên ánh sáng trở nên rõ ràng, hai mắt Đan Dao tỏa sáng, một mùi hương hoa ùa tới làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.
Nhìn thấy thung lũng xanh tươi, trăm hoa đua nở, đỏ, vàng, hồng, trắng, tím, xanh nhạt, từng cụm từng cụm, dày đặc như một thế giới hoa, một biển hoa.
Trong rừng hoa có một hồ nước, ở giữa có uyên ương đang bơi, bạch hạc đang vươn cổ chơi đùa, bộ dạng chơi rất vui.
Đan Dao chưa từng gặp qua cảnh đẹp đến mức này, lẩm bẩm nói: "Ai cũng nói Bách Hoa cốc là chỗ đẹp nhất của Thất Tinh cung, được coi như là tiên cảnh nhân gian, lời này quả không sai. Ở đây trồng hoa sống suốt quãng đời còn lại, đúng là so với kiếp trước khổ bức 996 thì thoải mái hơn nhiểu."
Ngay thời điểm Đan Dao chuẩn bị tiếp nhận quãng đời còn lại sống trồng hoa ở đây, thì một âm thanh giống như máy móc vang lên.
[ Đinh! Đinh]
[Chúc mừng kí chủ đã kích hoạt Bàn tay vàng, hệ thống đang kích hoạt vì ngài.]