Hai người kẻ trước người sau, từ viện nhỏ chạy ngang qua vườn hoa, chạy đến cổng sau thì thấy đội quân lính đang tiến về tử cấm thành, dẫn đầu là tướng quân Nguyễn Khải, cung nữ B thấy vậy thì vội vàng reo lên, nhanh chóng chạy tới quỳ lạy khóc lóc.
“Bẩm tướng quân, tể tướng làm phản, chém gϊếŧ phi tần và cung nữ trong cung”.
Nguyễn Khải ánh mắt nhếch lên một cái, bỗng nhiên từ bên hông rút ra một thanh kiếm, nhanh như chớp mũi kiếm đã cắt đứt cổ của cung nữ kia, tia máu theo vết cắt phun ra bay tứ tung, sau khi đút kiếm vào vỏ hắn bình thản hô lớn.
“Đi thôi”.
Nô tài B đứng trong góc tường bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, từ trong hốc mắt một dòng nước chảy xuống, hai chân khụy ngã khóc lóc thương tâm cho cung nữ xấu số kia.
Nguyễn Khải tiến một đường vào cung, quân lính khí thế hừng hực, áp chế tất cả quân lính hoàng cung, đối đội quân lính tinh nhuệ và quân lính hoàng cung thì khác nhau một trời một vực, bên trong tể tướng lật đật chạy ra báo cáo.
“Về cơ bản đã khống chế được, duy chỉ có đám quan lại ngoài mặt không ai lên tiếng, nhưng trong lòng không biết được”.
Hắn nghe xong hài lòng đáp.
“Không cần quá lo lắng, chúng ta sẽ từ từ áp chế”.
Bóng dáng cao lớn át lên bóng dáng thấp của Triệu Tử, hai người một cao một thấp từ sân Tử Cấm Thành đi nhanh vào điện Càn Ninh, bước vào thềm cửa là khung cảnh các phi tần, công chúa, vương gia đều quỳ gối trước điện, phía trên là ghế rồng vàng óng mà ngày đêm ao ước.
Khi hai người bước vào thì cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại, phía trong còn lại là những thủ hạ thân tín, Nguyễn Khải chầm chậm tiến tới bục thềm, đứng phía trên nhìn xuống đám con cháu hoàng gia cười lớn.
“Haha!.
đúng là trời giúp ta”.
Đám phi tần lúc nhúc ánh mắt hoảng sợ lấm lét nhìn nhau, Đức Phi Uyển Nhi thấy tướng quân Nguyễn Khải càn rỡ như vậy liền lớn tiếng chỉ trích.
“Nguyễn Khải, ngươi là kẻ vô ơn! Thái Hậu đã nâng đỡ ngươi, giờ ngươi lại trả ơn như vậy hả!.
đồ chó phản chủ”.
Lời vừa dứt thì một tên thuộc hạ đứng gần đó giơ chân lên đạp vào lưng khiến nàng ta ngã rập xuống sàn đau đớn.
“Câm miệng! ”.
Sự đau đớn hiện lên khuôn mặt, nàng ta vừa khóc lóc vừa gào thét.
“Đợi hoàng thượng về, hắn! hắn sẽ gϊếŧ ngươi”.
“Haha! ”
Tiếng cười trầm khan vang vọng khắp điện, Nguyễn Khải dần tiến tới cúi xuống bóp cổ Uyển Nhi nắm chặt, giọng rít qua từ trong kẽ răng.
“Một tên hoàng đế chưa trải đời, chưa biết đến ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết! hắn! không xứng đáng làm hoàng đế cai quản triều đại phồn vinh này”.
Nước mắt chảy dọc hai bên, khuôn mặt đỏ au vì thiếu dưỡng khí, vồ vập hít những ngụm để thở, giọng đứt quãng nấc lên từng hồi.
“Khụ! khụ!.
nhưng cũng không đến lượt một tên phản chủ như ngươi”.
Buông tay thả cổ Uyển Nhi ra, hắn không thèm nghe những lời chửi bới ấy, quay người lại nhìn Triệu Tử bên cạnh phân phó.
“Giữ lại ba phi tần cao nhất, còn lại gϊếŧ chết không tha”’.
Những phi tần kia hầu hết là con cháu của các quan lớn, vì thế ngay thời điểm này hắn chưa muốn có sự đối kháng nào, đối với Uyển Nhi, Ngọc Nhi và Đàn Nhi là nữ nhi của các hộ bộ thượng thư, sau này hắn lên làm hoàng thượng, thuận lợi nạp các nàng vào hậu cung.
Thủ hạ theo lời hắn thực thi, những tiếng la hét kinh hoàng đồn dập, bên phải là đầu của một vị công chúa rơi xuống, bên trái là đầu của một vương gia nằm lăn lóc trên mặt sàn, những người còn lại hốt hoảng tìm đường chạy trốn, nhưng nhanh chóng bị thủ hạ cản lại đâm chết, Uyển Nhi khóc lóc kinh hoàng tột độ, vớ ngay lấy một thanh kiếm ngắn gần đó, xông tới người đứng trước mặt khóc lớn.
“Nguyễn Khải, ta nguyền rủa ngươi! huhu! ”.
Tiếng hét vang lên nhanh như chớp, ngay lập tức nắm tay Uyển Nhi, bẻ cong thanh kiếm làm nó rơi lẻng kẻng xuống sàn, lúc này hắn nhìn Uyển Nhi tràn đầy thú vị, đúng là nữ nhân này đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, liếc thấy Triệu Tử đã dẫn lính ra ngoài, Nguyễn Khải liền ôm ngang Uyển Nhi giọng khàn khàn vang lên.
“Đêm nay hầu hạ ta”.
Đứng cạnh gần đó, Ngọc Nhi nghe vậy liền vừa bò vừa quỳ đến nắm gấy gấu quần của Nguyễn Khải cầu xin.
“Tướng quân, đêm nay! để nô tì hầu hạ người”.
“Cút! ”.
Dứt lời Nguyễn Khải đã ôm Uyển Nhi rời đi, để lại đống xác chết ngổn ngang và khuôn mặt sợ hãi kinh hoàng của Ngọc Nhi và Đàn Nhi, là hai phi tần được Nguyễn Khải tha mạng, các nàng thẫn thờ nhìn nam nhân cao lớn ôm nữ nhân kia rời đi.
Điện Càn Ninh là một dãy cung điện liền kề, sảnh chính là để thượng triều, phía sau là một lối đi rải đá dẫn đến tẩm cung, Uyển Nhi bị Nguyễn Khải vác trên vai, nàng vừa vùng vẫy, vừa đập vào lưng hắn khóc lóc chửi rủa.
“Thả ta ra, đồ khốn nạn! huhu”.
Khi đi đến tẩm cung của Cố Thanh Ca, hắn giơ hai chân đạp, cảnh cửa gỗ nặng nề mở toang, tức thì bên trong một làn hương thơm mát bay đến, vác Uyển Nhi đi đến giường rồng, ném mạnh nàng ta xuống thuận thế đè lên.
“Haha! ngoan ngoãn nào”.
.