Ông lão nhìn thiếu phụ suy nghĩ một lúc liền vội vàng lên tiếng.
“Hiện nay Nguyễn Khải đang truy quét tàn dư, ta không biết nguồn gốc của ngươi, cho ngươi vào ở, lỡ may làm liên lụy đến cả nhà ta thì sao! ngươi đi đi”.
Lời vừa dứt ông lão dứt khoát đóng cửa làm Diêu Diêu bàng hoàng sững sờ, sờ thấy hơi thở Cố Thanh Ca ngày càng mong manh, liền vội vàng rời đi nhưng khi gõ cửa mấy lần đều bị người dân từ chối, đang không biết làm sao thì Thích Trang kéo áo cô hồ hởi nói lớn.
“Tỷ nhìn xem, phía xa kia có một căn nhà tranh bỏ hoang! ”.
Theo ánh mắt thì phía trước là một căn nhà tranh lợp tạm, nằm trong rừng có lẽ là của thợ săn dựng lên trú tạm khi đi săn bắn, hai người vội vàng kéo ngựa đi đến, khi đến thì thấy đây là một nhà tranh được dựng từ lâu, nói là nhà cho “oai” chứ thật ra đó chỉ là một túp lều rách nát được dựng tạm bợ bằng vài tấm mành tre và lợp bằng rợm rạ cũng không được lành lặn, nó tồi tàn đến mức không có nổi được một cánh cửa, phía trong là một cái chõng tre đã gãy vạt, một cái thùng gỗ đựng nước mưa, hai cái xoong, một cái ấm cũ kỹ là tất cả những gì hiện diện trước mặt.
Đỡ Cố Thanh Ca vào phía trong đặt lên chiếc chõng tre, áo choàng lông cừu màu trắng ướt đẫm vết máu, sắc mặt tuấn mỹ tái nhợt, tóc hơi loạn nhưng không kém phần lạnh lùng và cao ngạo, Thích Trang dọn dẹp xong xuông liền lên tiếng.
“Đệ đi xung quanh kiếm xem có gì ăn được không”.
Khi tiểu hài tử rời đi thì Diêu Diêu cũng nhanh chóng nấu nước, chật vật nửa ngày trời thì nấu được nồi nước sôi nhỏ, xé ít vải ở trang phục nhúng vào nồi vắt khô, sau đó liền nhích tới cạnh Cố Thanh Ca, từ từ lau sạch khuôn mặt và tay, ngần ngừ một lúc cô dứt khoát cởi sạch y phục của hắn.
Từng vết chém từ nông tới sâu hiện trên cơ thể thon dài, trên ngực là một vết cắt xiệt qua, dưới đùi là vết đao chém, sau lưng là vết cắt dài, giữa bụng là vết đâm sâu, tuy là những vết đâm không phải chí mạng nhưng nếu không thuốc thang kịp thời sẽ trở nên lở loét thối rữa, nắm chặt bàn tay từng giọt nước mắt rơi xuống.
“Cố Thanh Ca, không cho phép người chết một cách lãng xẹt như vậy”.
Lau nước mắt, cô lấy mảnh vải nhỏ che đi bộ phận nhạy cảm, sau đó nhẹ nhàng lau sạch cơ thể cho hắn, từng vết thương được lau đi lau lại nhiều lần, băng bó cẩn thận, tuy nhiên vết đâm ở bụng thì không thể vì nó qua sâu, nếu xê dịch quá nhiều thì sẽ làm vết thương càng nghiêm trọng hơn.
Từng cơn gió lạnh ào ào thổi qua, giữa mái nhà tranh xiêu vẹo không thể che đi cái lạnh giá bủa vây, mặc trang phục ấm cho Cố Thanh Ca xong, cô đi ra ngoài lều nhìn trời đất, ngôi nhà tranh này nằm trong một khu rừng nhỏ, bên cạnh là những cây cổ thụ lớn, tuyết rơi phủ kín đường, không thể tìm thấy một nguồn thức ăn nào khác, Diêu Diêu thất vọng đi nhặt cành củi khô, lần trong đám cỏ mò những đám rau dạ, hi vọng là Thích Trang có thể tìm thấy chút gì đó ăn lót dạ.
Sau khi nhặt được một đống củi to, về lều cũng là lúc Thích Trang trở về, hài tử mặt mũi đỏ hồng vì cái lạnh, vui vẻ giơ lên một con gà và ít củ khoai hồ hởi vui mừng.
“Tỷ! xem này! ”.
Nhìn thấy con gà đã làm sạch sẽ, Diêu Diêu kinh ngạc, không ngờ Thích Trang lại nhanh nhẹn đến vậy, liền vội hỏi.
“Cái này!.
đệ tìm được ở đâu”.
Lời vừa dứt thì sắc mặc Thích Trang bỗng nhiên biến đổi, cậu lúng túng phân bua.
“Đệ! đệ! vào trong thôn! ”.
Theo lời kể thì sau khi đi xung quanh một vòng không tìm thấy đồ ăn, cậu đánh liều vào thôn, nhảy vào một hộ đinh thấy con gà làm sạch đang để trên bàn, liền không suy nghĩ gì nhiều, cầm chạy nhanh về đây.
Nghe xong Diêu Diêu cũng không trách mắng, vì hiện giờ nếu không có đồ ăn thì sợ mạng của Cố Thanh Ca sẽ không giữ nổi, hai người đi vào lều, thành thục luộc con gà và cắt khoai đổ vào, nhìn ánh lửa tí tách và bên ngoài trời cũng tối dần, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
“Hành động khi nãy của đệ là sai, nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác! ”.
Sau đó từ trong ngực móc là một khối bạc vụn đưa cho Thích Trang căn dặn.
“Đệ trộm gà là không đúng, ngày mai đem khối bạc này đến trả cho họ, coi như trả tiền mua con gà này”.
Thích Trang nhìn bạc vụn xong ngước mắt lưỡng lự.
“Có cần phải làm như thế không?”.
Lời vừa dứt thì gà cũng vừa chín tới, gắp ra xé nhỏ thịt gà và dần với khoai, bưng một bát đưa đến cho Cố Thanh Ca vừa cho hắn ăn vừa nói.
“Có câu đói cho sạch, rách cho thơm, dù khó khăn cùng cực đến nhường nào cũng phải giữ gìn nhân cách và phẩm chất, đệ ăn trộm lần một thì sẽ có lần hai, nhưng dù sao! tỷ rất cảm ơn đệ, vì đệ hôm nay chúng ta mới có được bữa ăn ngon như vậy”.
Từng miếng cháo được Cố Thanh Ca từng ngụm uống xuống, ăn xong thì hơi thở dần dần ổn định, ăn uống xong xuôi ba người nằm ngủ với nhau, Diêu Diêu nằm ngoài, Cố Thanh Ca nằm giữa và Thích Trang nằm trong để sưởi ấm cho hắn.
.