Khương chưởng môn thấy vậy liền vội ra hiệu với trưởng lão dưới đài tỉ thí, trưởng lão kia cũng nhanh nhẹn ngăn lại kiếm của Hàn Mặc Quân rồi hô to.
"Hàn Mặc Quân thắng! Đại hội Tinh Hiển lần thứ mười hai, Hàn Mặc Quân của Thanh Lăng môn giành hạng nhất!"
Lại một lần nữa tiếng hò reo vang lên, các đệ tử Thanh Lăng môn ôm nhau mà hét.
Hàn Mặc Quân cũng không muốn làm lớn chuyện nữa.
Hắn lạnh lùng thu kiếm, trực tiếp nhảy xuống phía khán đài mà Thẩm Nhược Y đang đứng.
...!
Từ bên trên nhìn con trai mình trọng thương đang nằm r.ên rỉ, Khương chưởng môn cười trừ nói với Dương Thừa Tử: "Năm nay xin chúc mừng Dương chưởng môn!"
"Là do Bạch Ân dạy tốt!" Dương Thừa Tử khiêm tốn đáp.
Bên dưới đài, tiếng hò reo vẫn chưa ngưng.
Thẩm Nhược Y cũng vội chạy về phía Hàn Mặc Quân.
Đột nhiên lọt vào tầm mắt của nàng là Khương Trí Viễn vừa xuống đài đã thì thầm to nhỏ với tên thân cận bên cạnh.
Nàng còn đang suy nghĩ cái tên kia lại có ý nghĩ xấu gì thì Hàn Mặc Quân đã đứng trước mặt nàng.
"Sư tôn nhìn gì vậy?"
Thấy Hàn Mặc Quân hỏi mình, Thẩm Nhược Y không để ý nữa, nàng nhanh chóng giúp hắn kiểm tra vết thương.
Thẩm Nhược Y lo lắng hỏi: "Đau lắm không?"
Hàn Mặc Quân vì sự quan tâm này mà vui vẻ trong lòng, hắn dùng giọng điệu trêu chọc mà nói: "Cái này không quan trọng, chỉ là sư tôn đột nhiên quan tâm ta như vậy, có phải..."
Vẫn không ngẩng đầu lên nhìn Hàn Mặc Quân, thấy hắn không để tâm vết thương của mình nên Thẩm Nhược Y không vui nói: "Nhưng ta đau lòng."
Bị câu nói này của Thẩm Nhược Y làm cho thất thần, một lúc sau Hàn Mặc Quân cầm lấy tay nàng, ngăn nàng sử dụng linh lực, trầm giọng nói: "Vì sư tôn mà bị thương, ta nguyện ý."
Cảm nhận bàn tay to lớn có vết chai sạn do luyện kiếm của Hàn Mặc Quân đang nắm tay mình, đầu óc của Thẩm Nhược Y đột nhiên trống rỗng.
Vì nàng cái gì? Lại còn nguyện ý cái gì?
Thẩm Nhược Y bị mấy câu ám muội của Hàn Mặc Quân làm mất hết lí trí.
Nàng còn đang phân vân nên bảo hắn bỏ tay ra trước hay là giải thích lời nói kia trước thì đột nhiên xung quanh trở nên hỗn loạn.
Đám ma tu từ đâu xuất hiện, tất cả mọi người đều ở trong tâm thế không chút phòng bị, cứ thế bị đánh ngã.
Ma khí dày đặc trong chốc lát bao vây toàn bộ khu vực tỉ thí.
Nhưng chỉ trong chốc lát ma khí lại tự động tan biến, khi tất cả nhìn rõ xung quanh thì lại không phát hiện ra bóng dáng một tên ma tu nào cả.
Tiếp đó là tiếng của Khương Trí Viễn la lên: "Mọi người mau nhìn Hàn Mặc Quân, tất cả đều bị ma tu làm bị thương không nặng thì nhẹ.
Chỉ có mình hắn là không có vấn đề gì, chắc chắn hắn có quan hệ với ma tu!"
Tiếng xì xào to nhỏ vang lên, hầu hết là thừa nhận Khương Trí Viễn nói có lí, cho rằng Hàn Mặc Quân cấu kết với ma tu.
Lúc này Hàn Mặc Quân cũng vừa mới nhận ra mình không hề bị thương, tạm thời chưa biết nên giải thích thế nào.
Hắn không để ý người khác nghĩ gì về mình, chỉ lo lắng nhìn về phía Thẩm Nhược Y, lo sợ nói: "Sư tôn..."
Không để Hàn Mặc Quân nói hết, Thẩm Nhược Y nắm chặt lấy bàn tay hắn trấn an.
Nàng tức giận nhìn Khương Trí Viễn, lớn tiếng: "Ngươi có bằng chứng để nói đồ đệ ta cấu kết với ma tu không?"
"Vậy Thánh Quân có bằng chứng để chứng minh hắn trong sạch không?" Khương trưởng môn cũng từ trên đài cao đáp xuống trước mặt Thẩm Nhược Y.
Dương Thừa Tử đương nhiên không chỉ đứng nhìn, hắn đáp lại Khương chưởng môn: "Chuyện này trước mắt còn chưa rõ ai đúng ai sai, xin Khương chưởng môn cho một hướng giải quyết công bằng."
Ông ta nghe thế vội nói: "Mặc Hàn Quân tạm thời chưa thể trở thành người chiến thắng của đại hội năm nay.
Chuyện xảy ra ở Nhạc Vân môn thì phải do Nhạc Vân môn giải quyết, tạm nhốt hắn ở đây nửa tháng chờ Thanh Lăng môn cho bọn ta câu trả lời.
Nếu không có vấn đề thì Nhạc Vân môn liền thả, còn có vấn đề thì ngũ đại môn phái sẽ cùng nhau giải quyết."
Thẩm Nhược Y nghe chỉ thấy nực cười, có khác nào đang bắt Hàn Mặc Quân nhận tội đâu?
Nàng không kiêng nể gì, trực tiếp nói: "Vậy thì ta thật hiếu kỳ, không biết ai có thể động tới đồ đệ ta?"
Vừa dứt lời thì trên tay Thẩm Nhược Y đã xuất hiện Nguyệt Quang kiếm, tất cả hoảng sợ lùi lại một bước.
Khưởng chưởng môn mặc dù đã sợ tới mặt tái mét nhưng vẫn già mồm nói thêm vài câu: "Ta không hề dám nói Thánh Quân, nhưng còn toàn bộ Thanh Lăng môn thì sao? Tu chân giới này cũng không chỉ có mỗi Thanh Lăng môn các người."
Các trưởng lão khác cũng bắt đầu hùa theo: "Đúng vậy, Thanh Lăng môn thật không coi ai ra gì."
Những lời này làm Thẩm Nhược Y đột nhiên không biết phải làm sao, toàn bộ Thanh Lăng môn mấy nghìn người sao có thể vì sự tức giận của nàng mà gặp nguy hiểm được?
Hàn Mặc Quân thấy Thẩm Nhược Y chưa thu lại linh lực liền nhẹ giữ lấy tay nàng.
Dương Thừa Tử đương nhiên không muốn đệ tử mình bị thiệt nhưng chuyện này cũng không thể giải quyết ngay bây giờ.
Hắn nói nhỏ với Thẩm Nhược Y: "Ông ta chỉ đang tức giận việc hạng nhất năm nay không thuộc về Nhạc Vân môn, Hàn Mặc Quân ở đây thì ông ta cũng không dám làm gì hắn.
Chúng ta nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của mấy tên ma tu kia trả lại trong sạch cho Hàn Mặc Quân là được."
Thẩm Nhược Y biết Dương Thừa Tử cũng rất quan tâm tới Hàn Mặc Quân.
Có lẽ đây là cách tốt nhất hiện giờ rồi, suy nghĩ một hồi nàng đành bất lực đồng ý.
Khương chưởng môn thấy uy hiếp Thanh Lăng môn rất có tác dụng liền nói tiếp: "Thánh Quân đứng đầu Tu Chân Giới lại có một đồ đệ liên quan tới Ma Giới thì quả là không được, ảnh hưởng cực lớn tới thanh danh của người."
Thẩm Nhược Y không vòng vo đáp: "Thánh Quân muốn thu nhận đồ đệ thế nào còn cần nhìn ánh mắt của người khác?"
Khương chưởng môn đã hơn bốn mươi tuổi, nếu không vì đây là Thánh Quân thì có lẽ ông ta đã giết "con nhãi" hai mươi tuổi đầu này rồi.
Cuộc đời chưa từng bị sỉ nhục nhưng vẫn cố nuốt cục giận này xuống, ông ta nhẹ giọng: "Ta cũng vì nghĩ cho thanh danh của Thánh Quân và toàn bộ Thanh Lăng môn, nếu như là một đệ tử ngoại môn thì không sao, đây lại là đồ đệ thân truyền của Thánh Quân.
Lòng người bất bình, Thanh Lăng môn cũng vì thế mà tuột khỏi chỗ đứng trong ngũ đại môn phái cũng không biết chừng!"
Hàn Mặc Quân thấy Dương Thừa Tử và Thẩm Nhược Y nhìn nhau khó xử vì mình liền lặng lẽ đến trước mặt nàng.
Hắn dứt khoát nói: "Đa tạ Thánh Quân năm năm nay nhận ta làm đồ đệ.
Đệ tử ngoại môn Hàn Mặc Quân, bái kiến Thánh Quân."
Thẩm Nhược Y giật mình nhìn Hàn Mặc Quân, nàng không ngờ đột nhiên hắn lại làm thế.
Thấy tay cầm kiếm của Thẩm Nhược Y ngày càng siết chặt, Dương Thừa Tử vội vàng ngăn nàng, "Chỉ nửa tháng thôi, nếu nhanh thì chưa tới nửa tháng."
Cuối cùng vẫn quyết định để Hàn Mặc Quân tạm thời giam ở Nhạc Vân môn.
Dương Thừa Tử và một số để tử sẽ trở về Thanh Lăng môn trước, còn lại Thẩm Nhược Y cùng vài người khác sẽ giải quyết chuyện này.
Vào lúc Hàn Mặc Quân bị người của Nhạc Vân môn đưa đi, Thẩm Nhược Y chỉ kịp nói một câu "Đợi ta".
Không biết hắn có nghe thấy hay không.
- ------------------
Thẩm Nhược Y nhìn thấy Lãnh Nguyệt Tâm và Kim Hạ Huyền đang đi theo sau mình thì chợt dừng chân lại.
Nàng khó hiểu hỏi: "Sao hai ngươi lại đi theo ta?"
"Thánh Quân, ta cũng muốn giúp người cứu Hàn ca ca." Lãnh Nguyệt Tâm hào hứng nói.
Thẩm Nhược Y nghe xong liền thấy nghẹn trong lòng.
Hàn ca ca? Thân thiết như vậy rồi?
"Còn ta muốn giúp Thánh Quân, người đi đâu ta liền đi đó." Kim Hạ Huyền cũng hào hứng không kém.
"Nếu hai người có chuyện gì thì Thanh Lăng môn sao có thể chịu trách nhiệm với Phong Tiêu Cung và Dạ Thiên môn." Lục Thần lên tiếng giúp Thẩm Nhược Y.
"Yên tâm đi, ta đã viết thư gửi về rồi!"
Sau Lãnh Nguyệt Tâm là câu nói "Ta cũng thế" của Kim Hạ Huyền.
Thấy Thẩm Nhược Y phải suy nghĩ nên Tuyết Nhã cũng góp ý kiến: "Ta thấy tu vi của hai người họ cũng không tồi, đi theo còn có thể giúp chúng ta, đông người một chút cũng tốt."
Cảm thấy Tuyết Nhã nói có lí nên Thẩm Nhược Y cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, đồng ý cho hai người đi cùng.
Ngày đầu tiên chẳng làm được gì vì ra khỏi Nhạc Vân môn đã là buổi xế chiều, Thẩm Nhược Y đưa đám đệ tử đi ăn tối sau đó tìm khách điế.m nghỉ chân.
Sau khi chia phòng xong thì Thẩm Nhược Y mới thoải mái ôm mèo vào phòng.
Vừa ra khỏi Nhạc Vân môn thì con mèo này chạy theo Thẩm Nhược Y, là con mèo lúc trước nàng cứu.
Sợ để nó chạy ra ngoài sẽ lại bị bắt nên nàng liền bế nó theo cả quãng đường.
"Thánh Quân." Lục Thần ở bên ngoài cửa gọi nàng.
Sau khi được Thẩm Nhược Y đồng ý, hắn cầm theo một bát cháo đi vào.
"Vừa rồi ta thấy người chỉ ăn một vài miếng, sợ người đói nên nấu cháo cho người." Lục Thần nói.
Hắn đặt bát cháo xuống bàn sau đó cẩn thận giúp Thẩm Nhược Y lau thìa.
Không quen khi người khác quá chăm sóc cho mình như vậy nên nàng lấy lại thìa từ tay hắn, cười nói: "Ta tự làm được."
Tay Lục Thần chợt ngừng lại, buồn bã nhìn Thẩm Nhược Y, hắn biết nàng không cần sự quan tâm này của hắn.
Chỉ là cả ngày hôm nay thấy nàng như người mất hồn, không ăn uống cẩn thận.
Hắn cực kì đau lòng.
Thẩm Nhược Y nhìn bát cháo liền bất ngờ hỏi: "Sao ngươi biết ta thích cháo thịt băm có nấm tuyết?"
Lục Thần với tay lấy lại chiếc thìa, giúp nàng tiếp tục lau, hắn nói: "Lúc trước Hàn sư huynh nói bị người tránh mặt nên huynh ấy có kể cho ta về một vài sở thích của người, nhờ ta để tâm tới người nếu người không muốn gặp huynh ấy."
Nghe Lục Thần nói xong Thẩm Nhược Y cảm thấy mình sắp khóc rồi.
Bảo Lục Thần về phòng trước, nàng chỉ muốn nhanh chóng ăn hết bát cháo, tắm rửa rồi lên giường.
Thẩm Nhược Y có một thói quen, chỉ cần cảm thấy buồn thì lên giường ngủ một giấc cho xong, ngủ rồi không cần nghĩ nữa, ngày mai thức dậy sẽ vui ngay thôi.
Chỉ là nằm trên giường lăn lộn một lúc rồi Thẩm Nhược Y vẫn không ngủ được, trùm chăn qua đầu rồi bật khóc, nước mắt chảy xuống ướt một khoảng gối.
Về tình cảm với Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y biết mình đối với hắn không đơn giản chỉ là đồ đệ.
Mấy ngày trước cứ luôn tránh mặt hắn là bởi vì nàng không dám chấp nhận tình cảm này, càng không thể chấp nhận tình cảm này.
Nàng vẫn luôn tự nhủ mình rằng đây chỉ là thế giới trong truyện thôi, nàng phải về nhà cùng cha mẹ đoàn tụ, vì vậy mà nàng không muốn tình cảm này níu giữ mình lại đây.
Nhưng mà làm như thế...!Nàng có thực sự vui vẻ không?
Không ngủ nổi, trong đầu nàng đều là Hàn Mặc Quân.
Là tại ta...!Sao ta lại tránh mặt hắn chứ?
Hàn Mặc Quân quan tâm ta, bảo vệ ta, từ bao giờ đã luôn để ý tới từng sở thích nhỏ của ta.
Vậy mà ta còn không bảo vệ tốt cho ngươi.
"..."
"Khóc xong chưa?"
Đột nhiên nghe thấy một giọng nam tử xa lạ, Thẩm Nhược Y lập tức ngừng khóc.
Tiếng ở đâu ra vậy?
Tay Thầm Nhược Y dần dần kéo chăn xuống để hở ra hai con mắt nhìn xung quanh phòng.
Nàng nhìn thấy một nam tử, trên đầu hắn có hai cái tai mèo.
"Mèo yêu...?" Thẩm Nhược Y bật dậy xuống giường.
"Đông Phương Thừa Minh." Hắn ngồi xuống ghế, ung dung nói tiếp, "Vì ngươi cứu ta nên ta sẽ nói cho ngươi biết manh mối của đám ma tu."
Thấy Thẩm Nhược Y ngu ngốc nhìn mình, Đông Phương Thừa Minh khó chịu nói tiếp: "Ta thấy Khương Trí Viễn lén gặp ma tu sau núi."
"Ngươi cùng ta tìm hắn được không?" Thẩm Nhược Y trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Nói manh mối nhưng nàng có biết gì về ma tu đâu, bao giờ mới tìm được? Tốt nhất là bắt tên mèo yêu này đi cùng, như vậy mới nhanh chóng bắt được ma tu.
Đông Phương Thừa Minh lắc đầu, cũng không ngoài dự đoán của Thẩm Nhược Y.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Vậy có thể lập khế ước linh thú không?"
Nghe thấy câu này, Đông Phương Thừa Minh khinh bỉ nhìn Thẩm Nhược Y, hắn nói: "Muốn làm chủ nhân của ta? Không có chuyện đó! Tiểu gia rất bận, trả lời ngươi xong ta sẽ đi luôn.
Hơn nữa tiểu gia cũng không cần ngươi cứu, ta còn định tối hôm đó tự chạy thoát nữa kìa."
"Nhưng rõ ràng lúc chiều ngươi tự đi theo ta..."
Nghe thấy Thẩm Nhược Y lẩm bẩm Đông Phương Thừa Minh lại nói: "Ta chỉ muốn trả ơn, cho ngươi manh mối, thế thôi.
Ta không phải một con mèo yêu tầm thường, không ai có thể lập khế ước với ta."
Xòe lòng bàn tay ra trước mặt Thẩm Nhược Y, Đông Phương Thừa Minh biến ra một kết ấn hình tròn màu đỏ.
Hắn nói: "Không tin thì thử xem? Nhỏ máu vào đây."
Thẩm Nhược Y thấy thế liền cắt ngón tay, nàng cũng biết phần lớn là không được nhưng vẫn muốn thử, để cứu Hàn Mặc Quân thì cách nào cũng được.
Vừa nhỏ xong ba giọt máu thì ánh sáng liền tắt, kết ấn trên tay cũng biến mất luôn.
Thẩm Nhược Y tuyệt vọng nhìn lòng bàn tay không còn chút phản ứng nào của Đông Phương Thừa Minh.
"Ta đã nói rồi..."
Đông Phương Thừa Minh còn chưa nói hết câu thì hắn cảm thấy ấn đường có chút nóng, một lúc sau ánh hào quang màu vàng xuất hiện trên ấn đường của hắn.
"Sao có thể...?" Dường như không tin được, hắn lắp bắp nói.
Thẩm Nhược Y không hiểu chuyện gì, lặng lẽ nhìn theo phản ứng của Đông Phương Thừa Minh, một lúc sau nàng mới chậm rãi hỏi: "Thành công rồi...?"
Đông Phương Thừa Minh vô cùng tức giận đưa bàn tay ra, kết ấn hình tròn màu đỏ lại xuất hiện.
Hắn quát lên: "Giải! Trừ! Khế! Ước!"
Thẩm Nhược Y sợ hãi đẩy bàn tay đang đưa ra của Đông Phương Thừa Minh, nàng cũng sợ tên này chẳng may giết mình lắm, nhưng mà cứu Hàn Mặc Quân quan trọng hơn!
"Chỉ cần giải oan cho đồ đệ xong ta liền thả ngươi đi." Nàng nhẹ giọng bàn điều kiện với hắn.
"Một con nhóc mà cũng muốn làm chủ nhân của ta?!" Đông Phương Thừa Minh tức giận mắng một câu rồi rời khỏi phòng.
Thẩm Nhược Y không để ý được nhiều như vậy, đột nhiên có thêm cơ hội giúp Hàn Mặc Quân, nàng ngay lập tức vui vẻ lên giường ngủ.
- ---------------------
Ngày hôm sau tất cả đều dậy từ sớm để đi dò hỏi xung quanh.
Đông Phương Thừa Minh vẫn còn đang bị thương, vì không còn đủ linh lực để duy trì hình người nên lại biến về mèo, vì vậy Thẩm Nhược Y lại ôm hắn suốt một quãng đường.
Mặc dù Đông Phương Thừa Minh đã nói ra đặc điểm nhận diện tên ma tu kia rồi nhưng vẫn không nghĩ ra phương hướng tìm hắn.
Ai mà biết hắn vẫn còn ở Tu Chân Giới hay trở về Ma Giới rồi chứ?
Khương chưởng môn không cho phép ai tới môn phái hỏi bất cứ điều gì nên Thẩm Nhược Y đành bảo mọi người canh chừng
những đệ tử Nhạc Vân môn xuống trấn.
...!
Kết thúc một ngày, tập trung ở trong khách điế.m.
Tất cả cùng nhau ăn uống rồi báo lại kết quả tìm được.
"Ta có hỏi được một người, nhưng hắn ta cứ chối đây đẩy, cái gì cũng bảo không biết." Kim Hạ Huyền vừa ăn vừa nói.
"Ta không gặp ai xuống trấn cả." Ba người còn lại đồng thanh đáp.
Thẩm Nhược Y chán nản gật đầu, ngày hôm nay nàng đi tới những nơi có xuất hiện ma khí nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng tên ma tu nào.
"Thánh Quân đừng nghĩ nữa, dù gì cũng phải ăn đã." Lãnh Nguyệt Tâm khắp cho Thẩm Nhược Y chút đồ ăn.
Sau đó Lãnh Nguyệt Tâm lại thẹn thùng gắp vào bát cho Lục Thần, nhỏ nhẹ nói: "Lục ca ca cũng ăn đi, cảm ơn huynh hôm nay đã giúp ta trên đường."
"Không sao, việc nên làm." Lục Thần trả lời.
Thẩm Nhược Y nhìn hai người rồi đột nhiên bật cười, cảm thấy không khí căng thẳng nên muốn trêu chọc một chút, nàng nói: "Hai ngươi..."
"Không có." Lục Thần và Lãnh Nguyệt Tâm ngắt lời nàng.
Kim Hạ Huyền cười ha ha rồi nói: "Thánh Quân, Lục sư huynh sẽ không thích kiểu nữ tử đanh đá như Lãnh Nguyệt Tâm đâu, dịu dàng như vừa rồi là do nàng ta giả vờ đó."
Kim Hạ Huyền vừa dứt lời thì đã bị Lãnh Nguyệt Tâm đuổi chạy ra cửa, hai người họ cứ động tí lại cãi nhau, mọi người cũng sắp quen rồi.
Thấy Tuyết Nhã chưa ăn gì, Thẩm Nhược Y múc cho nàng một bát canh, nhẹ nhàng hỏi: "Sao không ăn? Ngươi thích món này nhất mà?"
Tuyết Nhã nhìn vào bát canh nấm trước mặt rồi lại nhìn Thẩm Nhược Y, nàng kinh ngạc nói: "Sao Thánh Quân biết?"
Đối với câu hỏi này Thẩm Nhược Y thực sự không biết nên trả lời thế nào, lúc trước nam chính và nam phụ cũng hỏi nhưng nàng đều lảng sang chuyện khác.
Nàng đâu thể nói là do mình đọc trong truyện được chứ?!
"Cái này không quan trọng, vì biết ngươi thích nên ta mới gọi món này, mau ăn đi." Thẩm Nhược Y cười đáp.
Tuyết Nhã xúc động nhìn Thẩm Nhược Y, nàng lại nhớ mẹ rồi.
Dạo này nhận được nhiều hành động ấm áp từ Thẩm Nhược Y, nàng đối với vị Thánh Quân này không còn cảm giác xa lạ như trước nữa.
Trong lòng Tuyết Nhã là những suy nghĩ đối lập giằng xé nhau, ánh mắt nàng nhìn Thẩm Nhược Y dần trở nên u tối..