Những ngày tiếp theo trôi qua lại giống như chậm hơn.
Nhưng đương nhiên không phải vì thời gian chậm đi mà là do nỗi nhớ của Thẩm Nhược Y ngày một nhiều lên.
Kể từ khi biết được tâm tư của Hàn Mặc Quân thì Thẩm Nhược Y cũng đã hỏi Tuyết Nhã về chuyện năm đó.
Biết rằng do mình hiểu lầm tất cả nên trong lòng càng mong gặp lại hắn hơn.
Thẩm Nhược Y đang ngẩn người thì bị tiếng gọi của Tuyết Nhã làm giật mình.
"Thánh Quân!"
Nàng lập tức bỏ sách xuống bàn, vội chạy ra, tầm này thường là lúc mà Tuyết Nhã tới báo tin về Ma Vực.
Thấy Thẩm Nhược Y đi ra Tuyết Nhã liền nói ngay: "Ta tìm ra cách phá kết giới rồi, đây là loại kết giới Song Chiếu."
Kết giới Song Chiếu bắt buộc phải có hai người cùng thi triển linh lực, tu vi không được quá chênh lệch nhau, cùng một lúc đánh từ hai phía đối diện thì mới có thể mở được.
"Chẳng trách ta làm thế nào cũng không thể phá được." Thẩm Nhược Y buồn rầu nói tiếp, "Nhưng Thanh Lăng môn cũng không còn ai có tu vi cao ở lại..."
"Ta giúp người." Tuyết Nhã kiên định đáp.
Thẩm Nhược Y lắc đầu nói: "Không được, nếu tu vi quá khác biệt ngươi sẽ bị phản hệ."
Sau một hồi Tuyết Nhã cứ khuyên nhủ còn Thẩm Nhược Y từ chối thì cả hai cũng bắt đầu thi triển linh lực.
Cuối cùng đúng như sự kì vọng của Thẩm Nhược Y, kết giới quả thật bị phá vỡ.
Không ngờ sức mạnh của nó lại lớn như vậy, nàng vội vàng chạy tới đỡ Tuyết Nhã vừa ngã xuống đất.
"Ngươi không sao chứ?"
Trong lòng Thẩm Nhược Y mặc dù rất cảm kích Tuyết Nhã nhưng vẫn cảm thấy kì quái.
Linh lực vừa rồi của Tuyết Nhã không được xem là ngang sức với nàng, thế nhưng cũng không thể coi thường, so với trước đây thì mạnh hơn rất nhiều.
Sau khi Tuyết Nhã từ đầu tới cuối đều ổn rồi thì Thẩm Nhược Y lập tức cùng nàng xuống núi.
Đáp xuống trấn Vân Phàm.
Cả hai bị ma khí xung quanh làm cho choáng ngợp.
Không phải chỉ mình trấn Vân Phàm mà có rất nhiều nơi khác cũng bị ảnh hưởng rồi.
Tất cả nhà dân đều đóng cửa, trên đường vắng tanh không một bóng người.
Kết giới Thiên Tử bị phá rồi, những người có tu vi cao thì tu bổ kết giới, những đệ tử khác thì tập trung giết ma tu cùng oán linh đang chạy tán loạn khắp nơi.
Thẩm Nhược Y tới ngay Ma Vực, linh lực xanh trên tay nàng trong chốc lát đã hướng về phía kết giới.
Cùng lúc này là mấy chục đôi mắt dồn hết về phía Thẩm Nhược Y, ai cũng không ngờ nàng đột nhiên lại xuất hiện.
"Sư tôn!" Hàn Mặc Quân và Lục Thần lên tiếng.
Tiếp đến là ánh mắt ngạc nhiên và tức giận của Dương Thừa Tử, Thẩm Nhược Y không dám chào hắn, nàng sợ bị mắng.
Nam Cung Nhạc Vận, Lăng Vô Huyền, Đông Phương Thừa Minh cũng không được vui vẻ cho lắm, mọi người hình như đang giận vì nàng đã tới đây.
Cũng may là các đệ tử đều vui mừng, nửa tháng nay thay phiên nhau tu bổ kết giới và giết ma tu nên bọn chúng cũng mệt rồi, Thẩm Nhược Y vừa tới đã làm kết giới xuất hiện thêm một lớp nên ai cũng trầm trồ.
"Thánh Quân tới rồi, tốt quá!"
Đám đệ tử đang reo hò thì bị lời nói không mấy vui vẻ của các trưởng lão khác cắt ngang.
"Ai cũng tới đây tu bổ kết giới từ nửa tháng trước, chỉ có mình Thánh Quân ở lại Thanh Lăng môn ăn không ngồi rồi."
"Chuyện xảy ra bao lâu nay Thánh Quân không xuất hiện, giờ đây tới góp chút công sức lấy danh lợi hay gì?"
Thẩm Nhược Y định im lặng cho qua thì nghe thấy tiếng Hàn Mặc Quân vang lên: "Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng Dạ Thiên môn cũng chỉ có Kim Hạ Huyền xuống núi, nếu không phải ma khí lan tới Dữ Ngọc Sơn thì e rằng trưởng lão cũng vẫn ở trên núi ăn không ngồi rồi."
Cảm động nhìn Hàn Mặc Quân, Thẩm Nhược Y thấy bình thường hắn luôn ít nói, không ngờ hắn lại mở miệng vì mình.
Trong lòng nàng cảm thấy ấm áp vô cùng, hóa ra trước nay Hàn Mặc Quân vẫn luôn để ý tới nàng, quan tâm nàng, bảo vệ nàng, chỉ là nàng ngu ngốc không hiểu.
Kim Hạ Huyền cũng lên tiếng: "Bây giờ mới là lúc nguy hiểm nhất, nếu muốn trốn thì Thánh Quân sẽ trốn lúc này chứ sao phải xuống đây giúp chúng ta?!"
"Đúng thế!" Lãnh Nguyệt Tâm cũng phụ họa theo.
"Ngươi rốt cuộc là đệ tử của Dạ Thiên môn hay Thanh Lăng môn hả?!" Một đệ tử Dạ Thiên môn lên tiếng.
"Dạ Thiên môn có đệ tử không biết phân biệt tốt xấu như ngươi sao?" Kim Hạ Huyền tức giận quát.
Sau đó là tiếng của Phong Tiêu Cung, đều có ý bênh Thẩm Nhược Y.
Nghe nói môn qu.y đầu tiên của phái là đúng sai không cần biết, cứ có chuyện thì bênh nữ nhân trước.
Tiêu chưởng môn quả là có hận thù sâu sắc với nam nhân!
Người của Thanh Lăng môn cũng không chịu để yên, lập tức bênh vực: "Thánh Quân của chúng ta không sai!"
Cuối cùng là tiếng quát tháo của Dương Thừa Tử chấm dứt chuyện này, những người khác cũng không nói gì nữa mà tức giận bỏ đi, không tu bổ kết giới nữa.
Xung quanh chợt im lặng, lúc này Thẩm Nhược Y mới lén nhìn sang Hàn Mặc Quân thì thấy hắn cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt ôn nhu khó tả này của Hàn Mặc Quân làm Thẩm Nhược Y có chút ngại ngùng, nàng quên hết đầu đuôi những gì đã nghĩ sẵn, trực tiếp nói luôn.
"Mặc Quân, ta thích..." / "Xảy ra chuyện lớn rồi!!"
Cùng một lúc nói ra, chỉ là tên đệ tử kia hô lên quá to khiến tiếng của Thẩm Nhược Y bị lấn át.
Tất cả dừng tay, cùng nhau chạy về hướng tây.
Hàn Mặc Quân kịp thời nắm lấy tay Thẩm Nhược Y giữ lại, hắn gấp gáp nói: "Sư tôn, vừa ta nghe không rõ."
Thẩm Nhược Y cười nhìn hắn, nắm lấy tay hắn kéo đi, nàng đáp: "Tới bên kia xem trước đã, việc này đợi chút nữa lại nói cho ngươi."
Ở phía tây, nửa tháng trước mọi người đã tạm dựng một nơi nghỉ ngơi để tiện thay nhau tu bổ kết giới.
Đột nhiên vừa rồi những người ở đây đều trúng độc, sau đó không lâu thì nhóm người từ Ma Vực chạy tới cũng đột ngột cũng mất hết sức lực, hộc máu ngay tức khắc.
"Mặc Quân!"
Hàn Mặc Quân cũng không ngoại lệ, Thẩm Nhược Y ở ngay bên cạnh kịp thời đỡ lấy hắn.
Nàng vừa truyền linh lực cho Hàn Mặc Quân vừa quan sát tình hình những người khác, lo lắng nói: "Mọi người..."
Thẩm Nhược Y còn chưa nói hết thì tiếng của Nam Cung Nhạc Vận vang lên: "Đan dược có vấn đề."
Lúc này, những người của Chương môn ung dung bước ra trước mặt tất cả mọi người, vẻ mặt ai nấy đều thản nhiên, không chút lo lắng.
Các chưởng môn khác lập tức hiểu tình hình, tức giận lên tiếng: "Các ngươi phản bội Tu Chân Giới?! Ngũ đại môn phái đã mất một chỉ còn bốn môn phái chúng ta giúp đỡ nhau..."
"Ngũ đại môn phái? Vậy thì tại sao Chương môn ta luôn bị các ngươi coi thường vì tu vi không cao, luôn khinh những người luyện đan bọn ta?!" Người lên tiếng là Mộc chưởng môn của Chương môn.
Dương Thừa Tử khó khăn nói: "Ta chưa từng nghĩ tới việc coi thường những người luyện đan, Tinh Hiển đại hội cũng đưa ra ý kiến về tỉ thí luyện đan..."
Không để hắn nói hết, nàng ta ngắt lời: "Đủ rồi, bớt giả nhân giả nghĩa.
Cũng nể tình các ngươi chưa từng gây khó dễ cho bọn ta nên đệ tử của Thanh Lăng môn ta không hề hạ độc."
Sau đó Mộc chưởng môn hướng về phía Tuyết Nhã, cung kính nói: "Những người của Thanh Lăng môn cần hạ độc, đều nghe theo lời của công chúa điện hạ."
"Tuyết Nhã? Công chúa?" Tất cả đồng thanh.
Không ai hiểu mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, một đệ tử của Thanh Lăng môn lại có thân phận gì đây?
Tuyết Nhã lặng lẽ bỏ vài lọ đan dược trên tay xuống, đi tới trước mặt Thẩm Nhược Y.
Hàn Mặc Quân nhìn từng nhất cử nhất động của Tuyết Nhã, một tay nắm chặt tay Thẩm Nhược Y, một tay dùng chút linh lực cuối cùng triệu Tu Lam kiếm.
"Công chúa Tuyết Nhã, con gái của Ma tôn, bái kiến chư vị."
Tuyết Nhã vừa dứt lời thì tiếng xì xào bàn tán, oán hận lập tức vang lên.
"Người của Ma Giới! Nàng ta là công chúa Ma Giới!"
"Thanh Lăng môn giấu giếm người của Ma giới! Còn không mau cho chúng ta một lời giải thích?!"
"Là đệ tử của Thanh Lăng môn, phái các người có phải đã theo Ma giới không?!"
Dương Thừa Tử uất nghẹn trong họng, không biết nên nói gì cho hợp lí, cũng không biết chuyện là thế nào.
Hắn còn đang tự trách mình bất cẩn, thu nhận người của Ma Giới làm đệ tử suốt bao nhiêu năm không hề phát hiện ra.
Tuyết Nhã không muốn nhiều lời với người khác, trực tiếp nói với Thẩm Nhược Y: "Thánh Quân, chỉ cần người theo ta về Ma Giới thì những người này sẽ được giải độc."
Nghe thấy vậy, tiếng cãi nhau lại vang lên.
"Thánh Quân mang trọng trách cứu Tu Chân giới, mong Thánh Quân hãy giúp bọn ta!"
"Vừa rồi các ngươi nói Thánh Quân không ra gì, giờ lại vội vàng muốn Thánh Quân chết thay mình?!"
Nghĩ lại lúc Tuyết Nhã giúp mình phá kết giới Song Chiếu, Thẩm Nhược Y cũng không cảm thấy quá bất ngờ về chuyện này, chỉ là không ngờ Tuyết Nhã lại có thân phận thế này.
Nhưng có một điều Thẩm Nhược Y đoán đúng, mục đích để Ma Giới làm tới mức này chính là nàng.
Biết chuyện này đều do mình mà ra, nàng đương nhiên sẽ không trốn tránh.
Điều khiến Thẩm Nhược Y nuối tiếc là Hàn Mặc Quân, là tình cảm chưa kịp nói với hắn.
Không dám nhìn hắn, cố gắng thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt mình, nàng trực tiếp bước đi.
"Sư tôn..."
Giọng Hàn Mặc Quân run run gọi khiến Thẩm Nhược Y nghe mà đau lòng, nàng cảm thấy bàn tay mình đang bị Hàn Mặc Quân nắm chặt tới mức đau.
Hắn không muốn nàng rời đi.
Hàn Mặc Quân lại khó khăn cất tiếng: "Đừng đi, mọi chuyện đều có ta cùng người, đừng bỏ ta lại một mình..."
Hắn vẫn cố gắng triệu linh lực nhưng Tu Lam kiếm lúc phản ứng lúc không.
Sợ rằng sử dụng linh lực sẽ làm độc phát tán nhanh, Thẩm Nhược Y muốn bảo Hàn Mặc Quân dừng lại thì hắn lại nói trước, tay vẫn nắm ngày càng chặt.
"Sư tôn, đêm đó ta không say.
Ta thích người."
Thẩm Nhược Y lặng rơi nước mắt, không dám quay lại nhìn Hàn Mặc Quân, nàng dứt khoát thoát khỏi bàn tay của hắn.
"Nguyệt Quang, phá!"
Một chiêu này của Thẩm Nhược Y khiến kha khá người của Chương môn ngã xuống.
Nàng muốn quyết chiến một trận, không muốn cứ thế bỏ đi để lại Hàn Mặc Quân.
"Các ngươi có khả năng đưa ta về Ma Giới sao?" Thẩm Nhược Y lạnh giọng nói.
"Bọn ta đương nhiên không thể đưa người về Ma giới, chỉ là đám người tiên môn này cứu hay không thì tùy vào người." Tuyết Nhã đáp.
Một lời này của Tuyết Nhã đúng là kích động mạnh tới đám người kia.
Tiếng van xin cũng có, tiếng chửi mắng cũng có, tất cả đều nhằm vào Thẩm Nhược Y.
Nàng như chết lặng.
Thật sự không còn cách nào khác rồi.
Nắm chặt Nguyệt Quang kiếm trong tay, Thẩm Nhược Y mệt mỏi nói với Dương Thừa Tử: "Sư huynh bảo vệ Thanh Lăng môn, ta không thể liên lụy mọi người."
Chưa ai kịp đáp lại, chỉ trong chớp mắt Tuyết Nhã đã đem Thẩm Nhược Y biến mất.
Hàn Mặc Quân bất lực nhìn Thẩm Nhược Y bị mang đi, trước khi rời đi hắn còn nhìn thấy nàng cũng hướng về phía mình.
Hình như Thẩm Nhược Y đã nói gì đó nhưng mà hắn không nghe thấy, dựa vào khẩu hình mà hắn tự đoán ra nàng vừa nói "Chờ ta".
Ma Giới.
"Hoan nghênh công chúa điện hạ trở về!"
Tuyết Nhã bước đi tới đâu là nghe thấy tiếng xì xào của đám thuộc hạ tới đấy.
Cũng đã bảy năm kể từ ngày nàng rời khỏi ma giới, thực ra có nhiều người còn chẳng biết nàng trông như thế nào.
Không muốn chào hỏi, Tuyết Nhã đem theo Thẩm Nhược Y một mạch đi thẳng về cung điện của mình.
Tuyết Nhã đặt Thẩm Nhược Y đang bất tỉnh lên giường.
Lấy một chiếc bình đựng máu, rạch một nhát nhỏ ở tay Thẩm Nhược Y để máu chảy vào bình, dùng linh lực giúp nàng làm lành vết thương rồi đi ra ngoài.
...
Tuyết Nhã tới Phí Diêm Điện.
Đây là chính điện của Ma Tôn Ôn Trụy Phong, ông ta là cha của Tuyết Nhã.
Đối với người cha này nàng chỉ có nỗi sợ hãi chứ không có tình thương, bảy năm rồi mới gặp lại nên nỗi sợ lại càng thêm lớn.
Trong điện âm u tăm tối tới khó thở, khắp nơi đều là máu và linh hồn được hiến tế lên Ôn Trụy Phong.
Sống ở Tu Chân Giới đã lâu, quen với việc ánh nắng và không khí trong lành khắp nơi nên Tuyết Nhã tạm thời chưa thích ứng được.
Vào bên trong một lúc thì bị mùi máu tanh sộc lên mũi, Tuyết Nhã không chịu được liền cảm thấy buồn nôn, vội đưa tay lên bịt miệng.
"Sống ở đó lâu rồi liền tưởng mình thành tiên hay sao? Chê bai nơi ở của ta?"
Giọng nói ồm ồm ghê rợn phát ra từ một người gầy còm ốm yếu, người này chính là Ma Tôn.
Hơn ba mươi năm trước, Ôn Trụy Phong vì muốn thực thi cấm thuật nên đã bắt nhiều người ở Tu Chân Giới đem đi tu luyện.
Từ đó hai giới xảy ra tranh chấp, ngày Tu Chân Giới đánh xuống Ma Giới cũng là ngày ông ta tu luyện tới bước cuối cùng.
Không ngờ vào ngay lúc sắp thành công lại bị vây đánh, Ma Tôn lập tức bị cấm thuật phản hệ.
Do ảnh hưởng từ cấm thuật nên xác Ôn Trụy Phong bị đứt hết linh mạch, vì thân thể không thể hấp thụ linh lực nên ông ta đã tìm một cái xác phù hợp với thần hồn của mình để nhập vào, cho đến bây giờ ông ta vẫn sống trong thân xác này.
Từ lúc đó Ôn Trụy Phong đã lên kế hoạch hồi sinh lại thân xác của mình, ông ta không chấp nhận việc sống nhờ trong thân thể nhân loại pháp lực yếu kém.
Vì thế ông ta chờ và nhẫn nhịn chịu nhục suốt hơn mấy chục năm là để có được ngày hôm nay.
Khi nghe tin Tuyết Nhã trở về Ôn Trụy Phong liền vô cùng nóng lòng, ông ta không thể chờ đợi thêm nữa mà vội vàng tiến tới trước mặt Tuyết Nhã.
"Đưa máu cho ta."
Tuyết Nhã dùng hai tay run run nâng bình máu lên trước mặt Ôn Trụy Phong, nàng hỏi: "Cha, không biết Tuyết Nhã có thể đi gặp mẹ không?"
Ôn Trụy Phong liếc mắt khinh bỉ, giật bình máu đi tới thân thể mình đang được ngâm trong bể linh dược.
Thi triển cấm thuật, Ôn Trụy Phong đổ máu vào phía tim, thân xác kia lập tức phát ra hào quang, linh lực dồi dào xuất hiện.
Khi ông ta phấn khích muốn hét lên thì bỗng nhiên mọi thứ lại trở về như cũ.
Ngay sau đó Ông Trụy Phong tức giận, giống như phát điên mà lao về phía Tuyết Nhã, bóp cổ nàng tới mức nghẹt thở.
"Ngươi dám lừa ta? Chẳng phải ta đã nói phải là máu ở tim hay sao?"
Nãng khổ sở nói: "Đây, đây chính là máu ở tim, chỉ là lúc con lấy được nàng ta đã chết rồi, không biết đây có phải lí do khiến nó không còn tác dụng hay không..."
Ôn Trụy Phong buông tay ra, nhìn Tuyết Nhã ngã khụy xuống đất, ông ta đằng đằng sát khí hỏi lại: "Chết rồi?"
Tuyết Nhã vội vàng quỳ hai chân, dập đầu với Ôn Trụy Phong mà giải thích: "Tuyết Nhã không dám nửa lời dối trá, con còn chưa được gặp lại mẹ nên..."
Ôn Trụy Phong không muốn ép hỏi thêm nữa, ông ta nghĩ Tuyết Nhã cũng không dám lừa mình.
Dù sao thì đây cũng không phải cách duy nhất, ông ta đã lường trước có điều bất trắc và việc này cũng nằm trong dự đoán rồi.
Nếu lấy được máu khi cơ thể còn sống đương nhiên sẽ có tác dụng ngay tức khác, còn không thì vẫn có thể thành công chỉ là tốn thêm chút thời gian.
Cho Tuyết Nhã lui ra, Ôn Trụy Phong lập tức gọi Thiên Viêm – người thân cận bên cạnh của mình.
Chỉ trong một khắc đã xuất hiện, Thiên Viêm cung kính nói: "Ma Tôn."
"Mau xem mệnh cách của nàng ta." Ôn Trụy Phong nói.
Thiên Viêm lôi ra La Bàn Tinh Hỏa, đây là bảo vật giúp Ma Tôn tìm ra người có mệnh cách tương thông với mình.
Hắn vừa thi triển linh lực thì các cơ quan trên đó bắt đầu di chuyển, hiện lên ánh sáng một lúc rồi chợt tắt.
Thiên Viên nói: "Đúnglà không cảm nhận được khí tức của người này nữa.
Nhưng ngài không cần lo lắngvề việc này, ta đã chuẩn bị xong cho việc tu luyện, chỉ cần chờ thêm một thờigian ngắn nữa là có thể hồi sinh thân thể.".