Cả hai về lại thành phố B sớm hơn một ngày cho Đặng Song Nhi nghỉ ngơi lấy sức để quay lại với việc học.
Mọi thứ đâu lại vào đấy, quay về cuộc sống bình thường lúc trước. Chỉ có đều cả hai bây giờ đã là vợ chồng, cô hiện tại danh phận tôn quý khiến người khác phải dè dặt khi tiếp xúc.
Ngày đầu tiên đi học sau hôn lễ, ngồi trên xe Đặng Song Nhi cứ thấy lo âu. Từ lúc báo chí đăng tin cả hai kết hôn, có nhiều người đang ghét tự nhiên lại thích cô, còn người đang chơi thân thiết lại quay lưng nói xấu. Thật lòng, cô chẳng biết mọi người đang nghĩ gì.
“ Em sao vậy? ”
Vũ Dịch Đức xoay mặt Song Nhi lại, khuôn mặt đỏ hồng làm nao lòng người đối diện.
“ Không có gì. ” Song Nhi mỉm cười lắc đầu.
“ Hôm nay em học hai buổi sao? ”
“ Dạ! ”
“ Buổi trưa sẽ có tài xế đón em. Buổi chiều anh sẽ thu xếp công việc rồi đón em. ”
“ Thật ạ? ”
Đặng Song Nhi vui vẻ, hớn hở cả người. Cứ ngỡ đến tối muộn thì anh mới về, nào ngờ buổi chiều đã có thể gặp nhau.
“ Thật! Nhớ lời anh nói đó, không được tiếp xúc với người lạ... ”
Vũ Dịch Đức hắng giọng, nhướn mày một cái, sau đó cất giọng nói tiếp:
“ Và đặc biệt là với đàn ông, dù quen hay không quen gì cũng vậy! ”
“ Em biết rồi ạ! ”
Chiếc xe dừng lại trước cổng trường đại học, tài xế bước vội ra mở cửa cho Đặng Song Nhi bước xuống, cúi thấp người cung kính.
Vũ Dịch Đức cũng bước ra, khó chịu kéo tay cô lại khi cô chưa làm thủ tục đã vội vội vàng vàng muốn đi.
“ Sao ạ? ”
Vũ Dịch Đức híp mắt bực tức, cúi thấp xuống, đưa một bên mặt gần sát với Song Nhi.
“ Sao...sao ạ? Em không hiểu! ”
Vũ Dịch Đức cau mày, nghiến răng tức giận với cô gái ngây thơ này.
“ Hôn tạm biệt! ”
“ Hả, không hôn đâu, em mắc cỡ lắm! ”
Đặng Song Nhi đỏ mặt nhìn anh tài xế rồi nhìn sang các sinh viên đang đi vào trường, có một số người còn cố tình đứng lại chiêm ngưỡng nhan sắc ngoài đời thật của Vũ Dịch Đức.
“ Không hôn thì đi về, không cho học nữa! ”
Vũ Dịch Đức quê độ liền nóng tính hẳn lên, chụp lấy cánh tay của cô kéo vội vào trong xe.
Hai chân hai tay của Đặng Song Nhi ghì chặt lại, nhăn mặt lắc đầu, lên tiếng kháng nghị:
“ Không, không, em sắp trễ giờ rồi! ”
“... ”
“ Em hôn, em hôn! ”
Vũ Dịch Đức âm thầm nhướn mày nhếch môi đắc ý, nhưng rất nhanh đã thu lại. Hắng giọng một cái, đứng thẳng người, phong thái của một Vũ tổng tàn khốc trên thương trường xuất hiện, vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm.
“ Anh cúi thấp xuống a~ ”
“ Em tự tìm cách đi! ”
Đặng Song Nhi cố gắng nhón chân nhưng vẫn không chạm được, anh quá cao còn cô hơi thấp. Nhưng người đàn ông nào đó vẫn cứ trơ mặt, chẳng có ý định cúi thấp mà còn hơi ngửa mặt về sau.
Bất lực quá, Song Nhi đành chơi ngược, nhìn anh tài xế hỏi:
“ Anh bế em lên được không ạ? ”
• Chụt...
Anh tài xế chưa kịp trả lời thì Vũ Dịch Đức đã vội vàng ôm lấy khuôn mặt của Song Nhi hôn mạnh vào gò má một cái, giọng trầm trầm có hương vị sát khí vang lên:
“ Vào trường đi! ”
...----------------...
•4 giờ chiều...
“ Lưu Gia Huân không làm khó cậu chứ? ”
Vũ Dịch Đức vừa duyệt văn kiện vừa tiếp chuyện với Phó Tôn Trạch, anh đang tranh thủ để còn đón Đặng Song Nhi tan học.
“ Không, nhưng hơn hai tháng nay tôi không thấy Thái Tuyết Như đi làm, cậu định thế nào với cô ta? ”
Vũ Dịch Đức nhếch mép, đưa mắt lên nhìn Tôn Trạch trả lời.
“ Chú Thái có gọi điện cho ba tôi xin nghỉ phép dài hạn cho cô ta. ”
“ Xem ra luật sư Thái đang rất giận cậu. Mà này, tại sao cậu lại làm vậy? ”
“ Thôi thôi, tốt nhất là cậu lo kiếm mẹ cho tiểu Quân...Trời sắp mưa rồi, tôi phải đi đón vợ! ”
Vũ Dịch Đức vừa nói vừa nhìn vào đồng hồ, thấy đã trễ anh liền đứng dậy cầm lấy áo vest vắt ở sau ghế da mặc vào. Phó Tôn Trạch cũng nhìn vào đồng hồ, nhíu mày ngẫm nghĩ, sau đó móc điện thoại trong túi quần ra, đứng dậy vừa đi vừa gọi cho ai đó.
“ Kiều Ân à, em không cần đón tiểu Quân đâu. Trời sắp mưa rồi, lái xe rất nguy hiểm, tôi sẽ đón thằng bé ”
“ Kiều Ân...? Em...? Cậu ta nhanh vậy sao? ”
Vũ Dịch Đức lẩm bẩm rồi tự cười một mình, thảo nào hôm nay anh thấy Phó Tôn Trạch vui vẻ yêu đời hẳn ra. Nhưng anh cũng rất mừng cho cậu ta, cậu ta đã hy sinh quá nhiều rồi, cũng đến lúc tìm tình yêu đích thực của đời mình.
•••
Bên ngoài trời mưa rất lớn, y như thác đổ. Các sinh viên trong trường đều không về được và đang đứng ở sảnh. Đặng Song Nhi cũng vậy, đứng lóng ngóng nôn nóng nhìn ra bên ngoài cổng trường tìm kiếm chiếc xe của Vũ Dịch Đức.
Bỗng nhiên lúc này có một chiếc xe ngang nhiên lái vào bên trong trường, dừng ngay trước sảnh. Vũ Dịch Đức mở cửa bước xuống, trên tay cầm chiếc ô tiến đến gần Song Nhi.
“ Trời mưa lớn quá nên không thể lái nhanh, em đợi anh lâu chưa? ”
Trái tim của Song Nhi đập nhanh thùm thụp, chúm chím trả lời:
“ Em vừa ra thôi à! ”
Vũ Dịch Đức gật đầu, nắm lấy bàn tay của cô đặt lên tay cầm chiếc ô, sau đó cởi áo vest của mình chùm vào người của Song Nhi.
“ Về thôi! ”
Cầm lại chiếc ô, ôm cô bước đi ra xe. Khuôn mặt của Song Nhi bây giờ y như một con ngốc, quá choáng ngợp với hành động quá đỗi dịu dàng, chu đáo này của anh.
• 10 giờ tối...
Đặng Song Nhi ngồi ở sofa xem ảnh của cả hai lúc đi hưởng tuần trăng mật, miệng cười khúc khích y như trẻ con. Hình như khung cảnh buổi chiều vẫn còn dư âm trong lòng, khiến lòng cô ấm áp.
Vũ Dịch Đức từ thư phòng trở về, anh đi lại gần Song Nhi. Ngồi xuống, để điện thoại xuống bàn, nhấc cơ thể mềm mại thơm tho trắng trẻo của cô đặt xuống đùi mình.
“ Anh làm việc xong rồi à? ”
Đặng Song Nhi thoáng chút giật mình, cánh tay khẽ vòng qua cổ anh níu lấy.
“ Muốn xong là xong! ”
Vũ Dịch Đức mỉm cười, bàn tay hư hỏng đặt ở mông cô bắt đầu sờ soạng.
“ À...em...”
• Ting
Tiếng chuông thông báo tin nhắn vang lên cắt đứt câu nói của Đặng Song Nhi. Cô nhìn vào màn hình, lại là một số lạ không lưu tên.
Vũ Dịch Đức nhíu mày, nhướn người tới trước cầm lấy điện thoại mở lên xem.
Song Nhi quay mặt sang hướng khác, mặc dù lòng rất muốn xem nội dung tin nhắn là gì, là ai đã gửi cho anh, nhưng đó là sự riêng tư, cô biết anh rất khó tính.
“ Sao? Em muốn nói gì? ”
Vũ Dịch Đức đặt điện thoại xuống bàn, xoay mặt Song Nhi lại.
“ Anh Dịch Đức, em muốn nói là...em yêu anh...em rất yêu anh. Dù mai sau sướng hay khổ, dù anh có trắng tay, hay dù là thế nào đi chăng nữa em vẫn sẽ bên cạnh anh và yêu anh. Nhưng mà...”
“ Nhưng mà thế nào? ”
Khuôn mặt của Vũ Dịch Đức tràn đầy ý cười, dựa người về sau sofa để ngắm kỹ gương mặt đang rất ghen tuông hờn dỗi của Song Nhi.
“ Nhưng mà nếu như anh một chân đạp hai thuyền, em sẽ không yêu anh nữa... em sẽ bỏ đi. ”
Vũ Dịch Đức không nhịn nữa liền bật cười thành tiếng, Đặng Song Nhi tức tối đến xanh mặt, nhắm mắt hét lên:
“ Em nói thật đó! ”
“ Sao em không đánh ghen nhỉ, em là vợ hợp pháp cơ mà! ”
“ Đánh thì được gì chứ, càng làm em thêm tổn thương! ”
Ngữ điệu của Đặng Song Nhi ỉu xìu, cúi mặt, tay bấu bấu vào nhau trông rất đáng thương.
“ Ha...em ghen với Hắc Nhạc à? ”
Vũ Dịch Đức không chọc ghẹo cô nữa, cầm lấy điện thoại đưa cho cô xem nội dung tin nhắn khi nãy.
“ Này, sau này em có ghen thì cũng đừng trù tập đoàn nhà mình phá sản nhé! ”