Nghe tin Phó Tôn Trạch đã tìm được Vũ Dịch Đức và đang đưa anh vào bệnh viện thì ông bà Vũ vui mừng thông báo cho cảnh sát và đội cứu hộ ngưng tìm kiếm, xong rồi nhanh chóng rời đi đến bệnh viện với anh.
Đặng Song Nhi nghe thấy vui mừng đến quỵ xuống, vỡ òa nức nở, bảo Nam Cung Nhật Đăng đưa mình đến bệnh viện gặp Vũ Dịch Đức ngay tức khắc.
Đứng trước phòng bệnh quan sát nhưng không ai dám vào vì Vũ Dịch Đức đang ngủ, sợ vào làm anh thức giấc.
Đặng Song Nhi đứng ở bên ngoài, trước cửa phòng. Nhìn anh hốc hác, xanh xao, gầy yếu nằm trên giường bệnh làm lòng cô đau như cắt. Nghĩ đến biến cố hơn một năm về trước, anh một mình đấu tranh với bệnh tật, làm mọi thứ đều nghĩ cho cô, vậy mà cô lại nuôi nấng hận thù với anh.1
“ Hiểu An, hay là em về thay đồ, ăn uống, nghỉ ngơi một lát. ”
“ Em không muốn. ”
Đặng Song Nhi cự tuyệt lắc đầu, đưa tay quẹt nước mắt nước mũi đang tèm lem trên mặt, ánh mắt lúc nào cũng dán vào người của Vũ Dịch Đức.
Ông bà Vũ im lặng không nói gì, nói thật thì ông bà có sợ Nam Cung Nhật Đăng. Khi nãy ông đã thông báo với Hắc Nhạc để anh sắp xếp, hai ngày nữa ông sẽ lên tập đoàn tuyên bố phá sản. Khi nãy trên xe, ông bà đã bàn tính và quyết định sẽ sang Pháp sinh sống, không phải lần nào Vũ Dịch Đức cũng may mắn an toàn.
“ Sao mọi người không vào? ”
Phó Tôn Trạch lên tiếng hỏi.
Khi nãy ông bà Vũ vừa đến thì anh về nhà thay đồ, tình trạng của Vũ Dịch Đức không quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày đã ổn.
Sở Kiều Ân cúi đầu chào hỏi ông bà Vũ, sau đó nhìn qua Đặng Song Nhi âm thầm thở dài.
Yêu là thế đấy, khổ lắm!1
“ Dịch Đức đang ngủ nên không dám vào, từ lúc phẫu thuật đến giờ nó rất khó ngủ. ”
Bà Vũ lên tiếng trả lời, Đặng Song Nhi nghe thấy liền cúi mặt, mếu máo lén lút rơi nước mắt.
Sở Kiều Ân lên tiếng nói ông bà Vũ:
“ Cháu có nấu ít món mang tới, cô chú vào trong ăn đi ạ, nhẹ nhàng một chút chắc không đánh thức Vũ tổng đâu. ”
“ Vợ cháu nói phải, với lại Dịch Đức cũng cần thức dậy, mấy ngày rồi cậu ấy chưa ăn uống gì cả. ”
Ông Vũ gật đầu, đứng dậy cùng với Phó Tôn Trạch vào trong phòng bệnh.
Đặng Song Nhi lưỡng lự muốn vào, nhưng lại không dám vào. Sở Kiều Ân bước tới, nhìn cô, mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Em cũng vào ăn uống một chút đi! ”
Đặng Song Nhi mím môi lắc đầu, Sở Kiều Ân chủ động nắm lấy tay cô, dứt khoát kéo cô vào bên trong.
Phó Tôn Trạch định ra ngoài tìm vợ, nhưng chưa gì thì đã thấy vợ anh và Đặng Song Nhi mở cửa bước vào.
Khuôn mặt anh liền không vui nhìn vợ, cau mày ra hiệu cho Sở Kiều Ân như bảo cô đừng nhúng tay vào việc này.
Đúng lúc này, Vũ Dịch Đức cũng tỉnh lại, anh nhíu mày nhăn mặt vì cả người ê ẩm.
Bà Vũ lau nhanh tới, sờ vào trán kiểm tra, gấp gáp lên tiếng hỏi:
“ Dịch Đức, con thấy trong người thế nào? ”
Vũ Dịch Đức hoang mang bất ngờ khi chợt thấy Đặng Song Nhi tồn tại ở đây. Anh ngồi dậy, lắc đầu, nhắm mắt rồi mở mắt mấy lần để xác định mình không hoa mắt, nhìn nhầm.
“ Cậu sao rồi, có cần tôi gọi bác sĩ khám lại không? ”
“ Không cần, tôi khỏe rồi...”1
“ Cậu vào vệ sinh cá nhân rồi ra ăn cháo, vợ tôi có nấu mang tới. Cậu may mắn lắm đấy, có bao giờ vợ tôi nấu cháo cho tôi ăn đâu, cũng hy vọng sắp tới...”1
Chưa nói hết câu thì Sở Kiều Ân đưa tay bụm miệng của Phó Tôn Trạch lại, không có anh tiếp tục nói bậy.
“ Anh có bị gì không vậy? Cơm không muốn ăn, lại thích ăn cháo, anh muốn bị bệnh lắm sao? ”
Đặng Song Nhi nhìn họ hạnh phúc, rồi nhìn sang Vũ Dịch Đức đang nhìn cô trân trân. Bàn tay nhỏ đan xen chặt vào nhau, cúi đầu trốn tránh, khuôn mặt đỏ trạch vì cố kiềm nén không khóc, nhưng miệng thì vặn vẹo mếu máo.
“ Tôn Trạch, chú có việc muốn bàn bạc với cháu, chúng ta ra ngoài nói chuyện. ”
Ông Vũ đưa mắt nhìn bà Vũ ám chỉ, Phó Tôn Trạch dĩ nhiên nghe hiểu, ôm vợ anh bước ra bên ngoài.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn Đặng Song Nhi và Vũ Dịch Đức, cô vẫn một tư thế đứng mãi không đi, cũng không có ý định ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mấy phút trôi qua, Vũ Dịch Đức chủ động lên tiếng:
“ Em về nghỉ ngơi đi, sắc mặt của em kém quá! ”
Đặng Song Nhi không kiềm nén nữa, òa khóc chạy tới ôm anh, vùi mặt vào bờ vai của anh nức nở thành tiếng:
“ Em xin lỗi... Dịch Đức, em xin lỗi anh... huhu ”
“ Mọi chuyện qua rồi, em không có lỗi, không cần xin lỗi anh! ”
Thay vì thấy vui vì Đặng Song Nhi cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao anh làm vậy, nhưng anh lại thấy buồn, thấy đau lòng vì thời gian vừa qua Ngô Tân Vinh đã thay thế vị trí của anh trong tim cô.1
Trên người của Song Nhi toàn mùi hương nam tính, khi cô đang khoác trên người áo chiếc vest của ai đó. Ngón tay đeo chiếc nhẫn cưới cũng thay thế bằng một chiếc nhẫn kim cương của Ngô Tân Vinh.
“ Anh Dịch Đức, sao anh không nói cho em biết, em sẽ cùng anh vượt qua. ”
Vũ Dịch Đức khẽ cười tổn thương, kéo nhẹ Đặng Song Nhi ra, dịu dàng lau đi nước mắt, trầm ổn trả lời:
“ Tại anh ngốc thôi! ”1
Đặng Song Nhi tiếp tục mếu máo, đôi mắt long lanh ứa nước nhìn anh tha thiết, dứt khoát ôm lấy anh một lần nữa.
Đêm qua cô rất sợ, sợ anh vì tổn thương những câu nói tàn nhẫn của cô mà làm chuyện dại dột.
Cô nhận ra rằng, dù thâm tâm cô hận anh nhưng cô vẫn yêu anh, cô sẽ không sống nổi nếu không có anh.!1