Đứng trước cửa phòng của Đặng Song Nhi, Ngô Tân Vinh đưa tay gõ cửa.
• Cốc cốc cốc...
“ Hiểu An, là anh đây! ”
Đặng Song Nhi đang nằm sấp, vùi mặt vào gối nức nở. Nghe tiếng gõ cửa và giọng nói của Ngô Tân Vinh, cô ngồi dậy, lau sạch nước mắt, hít một hơi ổn định tinh thần mới đi ra mở cửa.
• Cạch...
“ Anh vào đi! ”
Ngô Tân Vinh mỉm cười gật đầu bước vào, Song Nhi chỉ tay vào sofa, tiếp tục lên tiếng:
“ Anh ngồi đi...À... em trả lại cho anh chiếc nhẫn. ”1
Ngô Tân Vinh ngồi xuống, nhìn Đặng Song Nhi đang gấp gáp tiến lại bàn trang điểm.
Kéo ngăn tủ, cô lấy ra một hộp hình vuông màu đỏ, trong đó có chiếc nhẫn kim cương quý giá mà Ngô Tân Vinh đã cầu hôn cô.
Đi lại, Đặng Song Nhi đưa hai tay về phía Ngô Tân Vinh. Anh nhìn vào nó, âm thầm đau lòng, nhưng rồi cũng nhận lấy, nói đùa cho xua tan nỗi đau:1
“ Sao em không bán lấy tiền? ”1
“ Thôi, của anh mà. ”
Đặng Song Nhi ngồi xuống sofa, nhưng cách anh một đoạn, cô lên tiếng:
“ Anh Tân Vinh, em cảm ơn anh thời gian qua đã bên cạnh em, giúp em. Nhưng mà...”
“ Anh hiểu, em không cần phải nói gì đâu, anh cam tâm tình nguyện giúp em mà. ”1
Đặng Song Nhi hoàn toàn im lặng, Ngô Tân Vinh cảm thấy ngột ngạt, anh lái sang chuyện khác:
“ Em và Vũ Dịch Đức sao rồi? ”
“ Anh ấy không cần em! ”1
Đôi mắt của Đặng Song Nhi đỏ lên, dần dần có nước.
“ Sao em biết? Cậu ta nói với em như vậy à? ”
“ Không có, em hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không trả lời. Nhưng lúc em bỏ đi, anh ấy cũng không giữ em lại. ”1
Nước mắt nhỏ giọt rơi xuống, Song Nhi cắn môi, cúi mặt tủi thân.
Ngô Tân Vinh khom người cúi xuống, rút khăn giấy trong hộp đặt dưới bàn, đưa về phía Song Nhi.1
“ Em có nghĩ là, cậu ta đang hiểu lầm chúng ta không? ”1
Đặng Song Nhi đưa tay nhận lấy, sụt sịt mấy cái rồi tự lau nước mắt, trả lời anh:
” Chẳng lẽ anh ấy không hiểu, em yêu anh ấy nhiều thế nào, những lời nói lúc hiểu lầm sao có thể tính chứ. Em đến đó, cũng có nghĩa là em muốn ở lại. ”1
“ Cậu ta ngốc đến vậy sao có thể hiểu được, anh có cách này, thử không Hiểu An? ”1
Đôi mắt của Đặng Song Nhi lảo đảo qua lại, sau đó quyết tâm nhìn Ngô Tân Vinh hỏi lại:
“ Cách gì ạ? ”1
- ---------------
7 giờ tối, Vũ Dịch Đức đứng bên ngoài ban công, trên tay cầm chiếc nhẫn cưới của Đặng Song Nhi nhìn chằm chằm vào nó.1
Hôm đó nhìn cô dẫm đạp lên nó, lòng anh đau như xé nát.
Bỗng dưng, điện thoại của anh reo lên trong túi quần. Lấy ra xem, là một số lạ.
“ Alo. ”
[ “ Em đang ở sân bay, một tiếng nữa sẽ đi sang Mỹ. Nếu như hôm nay anh để em bước lên máy bay sang đó có nghĩa là anh không yêu em, anh không cần em, những gì anh nói đều là gạt em. Và điều đặc biệt, chúng ta chẳng còn là vợ chồng, sau này chúng ta có lỡ gặp nhau cứ xem như hai người không quen biết, chẳng cần chào hỏi. Anh yêu ai, em yêu ai, đó là chuyện riêng của mỗi người. ” ]1
“ Em sang Mỹ? ”
Vũ Dịch Đức gấp gáp hỏi, tâm tình hỗn loạn, nhịp tim của anh đang đập rất nhanh, như mỗi cú đấm vào lồng ngực.1
[“ Phải, nếu bây giờ anh không đến, không giữ em lại thì anh ký vào đơn ly hôn rồi gửi lên tòa án giải quyết đi. ”]1
Tút tút tút...
“ Song Nhi... Song Nhi! ”
Vũ Dịch Đức vội vàng hạ cánh tay xuống nhìn vào màn hình, thấy cô đã tắt máy.
Trái tim và lý trí đấu tranh giằng xé, anh đưa tay lên nhìn chiếc nhẫn cưới, nội tâm gào thét anh phải nhanh đến đó và giữ chặt Song Nhi lại.1
Cuối cùng, Vũ Dịch Đức lựa chọn chạy nhanh vào trong, kéo ngăn tủ đặt chiếc nhẫn cưới vào đó. Hối hả chạy đi thay đồ, anh chỉ kịp mặc chiếc quần tây, áo sơ mi thì vừa chạy vừa khuy nút.1
Xuống nhà, Lâm Niên chẳng biết thế nào đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài, mặt nhăn nhó cứ ngước lên nhìn trời cam chịu.1
Nghe tiếng bước chân dồn dập, Vũ Dịch Đức xuất hiện, Lâm Niên liền hỏi:
“ Thiếu gia...thiếu gia, cậu đi đâu vậy? ”
“ Đưa chìa khóa xe cho tôi. ”
“ Nhưng mà cậu đi đâu, để tôi đưa đi. Phu nhân mà biết cậu đi một mình sẽ rất lo lắng. ”
Vũ Dịch Đức ngẫm nghĩ.1
Ừ, Lâm Niên lái xe cũng giỏi hơn mình, chắc sẽ nhanh đến hơn.
Nghĩ vậy, anh vừa đi ra xe vừa ra lệnh:
“ Mau đưa tôi ra sân bay, nhanh lên! ”
Lâm Niên thở dài chán nãn một hơi, ngước nhìn lên trời, lẫm bẫm than vãn:
“ Con mệt mỏi lắm rồi ạ! ”1
“ Cậu còn đứng ở đó làm gì, nhanh lên! ”
Bên trong xe có tiếng hét vang dội, Lâm Niên vội chạy, lên tiếng đáp lại cho người kia an lòng:
“ Đến đây, đến đây! ”
Đến sân bay, Vũ Dịch Đức chạy như gió vào trong. Đứng ngay ở giữa sảnh, anh đưa mắt nhìn xung quanh, rà soát từng chỗ nhưng chẳng thấy bóng dáng của Đặng Song Nhi đâu cả.
Cung tay nhìn vào đồng hồ, vẫn còn hơn 20 phút, Song Nhi vẫn chưa lên máy bay.
Tiếp tục chạy đi tìm kiếm, anh chắc chắn cô đang ngồi đợi anh ở đâu đó.
Một vòng tìm kiếm, lướt qua rất nhiều người, nhưng kết quả chẳng thấy Đặng Song Nhi. Tâm tình của Vũ Dịch Đức dần dần hoảng loạn, hơi thở của anh dồn dập đến rối bời. Lấy điện thoại ra, bấm gọi cho cô, tiếng chuông tút tút bên tai nhưng cô chẳng nghe máy.1
•Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại reo vang in ỏi ở đằng sau lưng Vũ Dịch Đức, càng lúc càng gần, càng lúc càng nghe rõ ràng.
Vũ Dịch Đức cau mày cảm nhận, cánh tay bỗng dưng hạ xuống, đôi mắt cay xè.
Đột nhiên...
Một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy anh từ phía sau, tiếng chuông điện thoại tắt đi, lập tức vang lên tiếng thút thít uất ức của người phụ nữ, sau đó là giọng nói nghẹn ngào, điệu bộ như đang trách móc:
“ Sao không để người ta đi luôn đi, anh đến đây làm gì... hic... ”1