“ Thiếu gia ơi, thiếu gia à! ”
Lâm Niên tội nghiệp đứng trước cửa phòng gõ cửa, luôn miệng gọi Vũ Dịch Đức.
Chuyện là khi tối, thiếu gia của anh đã bảo anh trở về Vũ gia, sáng mang quần áo đến đây. Nhưng hiện tại đã gần 8 giờ sáng vẫn chưa thấy thiếu gia gọi điện, thế nên liều mạng xin phép ông Nam Cung lên phòng.
Trong phòng, trên giường Vũ Dịch Đức và Đặng Song Nhi ôm nhau ngủ say sưa, bù cho những ngày giông bão khi trước.
Nhưng Vũ Dịch Đức rất nhạy thức, tiếng gõ cửa đầu tiên đã làm anh tỉnh dậy.
Nhẹ nhàng gỡ tay gỡ chân của Đặng Song Nhi ra khỏi người, anh chỉnh lại chiếc khăn, bước ra mở cửa.
• Cạch...
Lâm Niên đứng hình mất mấy giây, sau đó nhìn từ trên xuống dưới của Vũ Dịch Đức, xong rồi ló đầu nhìn vào bên trong.
“ Cậu nhìn cái gì? ”
“ Haha... có nhìn gì đâu ạ, thấy phòng đẹp thôi. À... quần áo của cậu đây. ”
“ Này, tôi đâu ở rể. ”
Vũ Dịch Đức cay mày nhìn xuống, tận một vali quần áo. Đêm qua anh căn dặn rất rõ ràng, chỉ đem một bộ âu phục đến thôi.
“ Thiếu gia, cậu biết hiện tại mấy giờ rồi không? Cậu quên mình đang ở đâu rồi sao? ”
Lâm Niên gãi gãi đầu, lo sợ nhắc nhở dùm Vũ Dịch Đức.
“ Lo xa! Yên tâm, tôi có người bảo kê! ”
Vũ Dịch Đức chống tay vào tường, nhướn mày, hắt mặt vào bên trong mỉm cười.
Sục nhớ ra chuyện gì đó, anh đưa tay nhìn vào đồng hồ, vội vàng nói với Lâm Niên.
“ Cậu chuẩn bị xe đi, một lát tôi xuống, đến chúc mừng Phó Tôn Trạch. Không đến không được, cậu ấy giúp tôi quá nhiều rồi. ”
“ Vâng! ”
Kéo vali đi vào, đóng cửa phòng lại. Vũ Dịch Đức mở ra, lấy một bộ âu phục tiến đến phòng tắm.
Đặng Song Nhi quơ tay quơ chân tìm kiếm Vũ Dịch Đức, nhưng với đôi mắt đang híp chặt. Cảm nhận bên cạnh trống không, tiếng nước chảy róc rách làm cô mở mắt, ngồi dậy nhìn xung quanh xác định phương hướng.
Xác định Vũ Dịch Đức bên trong phòng tắm, Song Nhi tiếp tục nằm xuống, ôm chiếc chăn như muốn ngủ nữa.
Bỗng nhiên Vũ Dịch Đức bước ra với một bộ âu phục rất chỉnh tề, phẳng phiu, bàn tay còn đang thắt caravat.
“ Em ở lại đây đi, đầu giờ chiều anh sẽ đến đón. ”
Đặng Song Nhi nghe xong ngay lập tức tỉnh ngủ, lồm cồm ngồi dậy, đầu xù tóc rối hỏi anh:
“ Anh đi đâu ạ? ”
“ Anh đến chúc mừng Phó Tôn Trạch khai trương Văn phòng luật sư. ”
“ Anh chờ em! ”
Vũ Dịch Đức chưa kịp phản ứng thì Đặng Song Nhi đã chạy vèo vào bên trong phòng tắm, đóng cửa cái rầm.
“ Anh Dịch Đức, anh lấy cho em chiếc đầm, nhanh đi anh. ”
Giọng nói gấp gáp của Đặng Song Nhi vọng ra bên ngoài, Vũ Dịch Đức chau mày nhìn vào đồng hồ.
Có khi nào anh đến thì tiệc đã tàn rồi không?
Dù là vậy nhưng anh nào dám nói không cho theo cùng. Đi lại tủ quần áo của Song Nhi mở ra, vạch tới vạch lui, chọn qua chọn lại, cuối cùng lấy cho cô chiếc đầm màu đỏ rượu sang chảnh.
Mở cửa phòng tắm, chiếc đầm trên tay muốn rớt xuống nền. Đặng Song Nhi đang cầm vòi sen xả bọt sữa tắm trên người, tất nhiên lúc này cơ thể cô chẳng có gì che chắn. Từng đường cong cơ thể, từng điểm nhấp nhô, da thịt trắng hồng khiến Vũ Dịch Đức như hồn rơi phách lạc, nhìn chăm chăm không chớp mắt một lần, nuốt nước bọt ừng ực trong miệng.
“ Aa, anh để bên ngoài đi, em đang tắm mà. ”
“ Sắp trễ rồi, để anh giúp em cho nhanh nha? ”
Nói rồi, không đợi Song Nhi từ chối, Vũ Dịch Đức nhanh trí nhanh chân bước vào.
Đặng Song Nhi xả nhanh, lấy khăn lau người. Ngại ngùng nhìn anh, tiếp tục nhờ vã:
“ Lấy thêm đồ lót nữa ạ! ”
“ Em để ở đâu nhỉ? ”
“ Dưới tủ đó... ”
Vũ Dịch Đức hăng hái đi ra, không chút bực bội. Rất nhanh, anh đã mang vào cho cô.
“ Anh đi ra ngoài, có anh sao em mặc được. ”
Đặng Song Nhi đẩy mạnh anh ra ngoài, không quên khóa cửa.
Vũ Dịch Đức nhếch mép vui vẻ, nếu hôm nay không gấp, anh cũng chẳng dễ dàng thỏa hiệp vậy đâu.
Mặc đồ vào xong, Song Nhi đi ra bên ngoài nhưng chẳng thấy Vũ Dịch Đức trong phòng. Không có thời gian để đi tìm, cô lấy điện thoại bấm gọi cho anh, vừa mở loa ngoài vừa ngồi xuống bàn trang điểm.
[ “ Gì vậy em? Cần anh giúp gì nữa sao? ” ]
“ Anh đâu rồi? ”
[ “ Dưới nhà, anh đang nói chuyện với ba. ” ]
“ Dạ, anh chờ em một lát! ”
Hai vợ chồng của Vũ Dịch Đức vừa bước xuống xe đi vào thì báo chí phóng viên đã tấp nập ào đến liên tục đặt câu hỏi và chụp ảnh, nhưng anh nhất quyết im lặng từ chối, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào xoay quanh những chuyện hôm trước.
Lúc đầu, anh không muốn cô theo cùng là vì vấn đề này...!
Đặng Song Nhi nép vào người của Vũ Dịch Đức, trong lòng ân hận vô cùng. Vệ sĩ kết thành vòng tròn bảo vệ, Lâm Niên đi phía trước mở đường cho cả hai tiến vào bên trong.
“ Cậu đi tới đâu là phiền phức tới đó! ”
Lý Thiên chề môi lắc đầu, chán nãn Vũ Dịch Đức đến thâm sâu cùng cực.
“ Cậu làm như tôi muốn lắm vậy. ”
“ Song Nhi, em và Vũ tổng đến rồi đấy à. Sao đến trễ vậy em? ”
Sở Kiều Ân và Phó Tôn Trạch khoác tay thân mật bước lại.
Cô mỉm cười trả lời:
“ Anh Dịch Đức bận chút công việc chị ạ. ”
Vũ Dịch Đức bất ngờ nhìn xuống Song Nhi, Phó Tôn Trạch bật cười nhìn Lý Thiên, lớn tiếng châm chọc:
“ Vũ tổng bây giờ bận lắm đấy Lý Thiên. ”
“ Hôm qua Vũ tổng như người sắp chết, hôm nay tươi tắn hẳn lên. Đêm qua chắc uống thuốc tiên.! ”
Đặng Song Nhi cúi mặt ngại ngùng, chúm chím môi cười. Vũ Dịch Đức quá quen với những lời châm chọc, công kích nên cũng chẳng có thái độ đáp trả. Tầm mắt của anh lại hướng nhìn Ngô Tân Vinh đang đứng nói chuyện với chuyện Âu tổng gần đó.
“ Song Nhi khi nào sinh em bé để chơi cùng với tiểu Quân và tiểu Hiển đây ta? ”
Ninh Du đứng bên cạnh phụ họa với chồng, Song Nhi bất giác nhìn lên Vũ Dịch Đức, bẽn lẽn trả lời:
“ Em làm sao biết được ạ! ”
“ Cậu ta bất lực rồi! ”
Năm người với mười cặp mắt hướng về người phát ra âm thanh, chẳng ai khác là Lý Thiên. Khuôn mặt ai cũng căng cứng như hóa đá, chỉ riêng Ninh Du là đổ mồ hôi hột, huých khủy tay vào người anh, nghiến răng nhỏ giọng vào tai:
“ Anh còn câu nói nào có duyên hơn không, Lý Thiên! ”