Bên trong phòng riêng trên tầng hai, một vị nữ tử tuyệt sắc giai nhân mặc áo bào đỏ, đeo khăn lụa đang không nhanh không chậm ngắm nghía cái chén trong tay và trong miệng lẩm bẩm: "Bổ Thiên giáo, Diệp Thu..."
"Công chúa! Ngài đang suy tính điều gì vậy?" Triệu Uyển Nhi đang suy nghĩ thì thị nữ bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
Trên gương mặt hoàn mỹ của Triệu Uyển Nhi nở một nụ cười, cử chỉ ưu nhã, ngón tay thon dài nõn nà trượt theo ấm trà.
Nếu không phải có tấm bình phong che chắn thì chắc hẳn toàn bộ nam nhân trong tửu lâu đều sẽ mê đắm nàng đến thần hồn điên đảo.
Đây là một bị nữ tử vô cùng ưu nhã, kiểu ưu nhã này thực chất đã khắc tận sâu bên trong người nàng.
Triệu Uyển Nhi mang ngữ khí bình thản nói: "Không có gì, ta chỉ là rất hiếu kì người tên Diệp Thu kia có kinh khủng như lời bọn họ nói hay không?"
Tiểu Linh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:
"Chúng ta đã gặp qua hai vị cao thủ của Lâm gia, quả thực đều rất mạnh! Nhưng hắn đã có thể khiến cho hai người họ trọng thương chỉ bằng một chiêu thì ắt hẳn phải có chút thủ đoạn."
"Công chúa, không phải ngài vẫn luôn phiền muộn muốn đến tu hành ở một toà tiên sơn nào đó hay sao? Ta thấy Bổ Thiên giáo cũng không tệ!"
Hai mắt Triệu Uyển Nhi lấp lánh nói: "Ừm, ý kiến này cũng không tồi!"
Lần này nàng xuất cung hoàn toàn là vì muốn bỏ trốn, bởi vì phụ hoàng muốn nàng liên hôn với vương tử Hãn Hải mà nàng không nguyện ý. Cho nên nàng liền nghĩ đến chuyện tu hành tại thánh địa tiên sơn để nhờ đó thoát khỏi cảnh liên hôn.
Triệu Uyển Nhi thân là công chúa vương triều, do đó việc liên hôn là vận mệnh mà nàng không thể tránh khỏi. Chỉ là nàng không muốn phải khuất phục theo.
Suốt một tháng qua Triệu Uyển Nhi đã ghé thăm không ít thánh địa tiên sơn, nhưng đáng tiếc nàng đều không hài lòng.
Hiện giờ nghe được cái tên Bổ Thiên giáo này đã khiến cho nàng bỗng nhiên hứng thú. Đặc biệt là vị thủ toạ Diệp Thu của Tử Hà phong kia.
"Ta cảm thấy mình có thể tới đó xem sao!" Triệu Uyển Nhi đặt xuống chén trong tay và kéo lên áo bào đỏ.
"Đi thôi!"
Hai người rời khỏi quán rượu. Vì lần này là chạy trốn cho nên nàng chỉ dẫn theo thị nữ Tiểu Linh bên người, ngay cả một tên hộ vệ cũng không có. Cho nên để tránh phiền toái không cần thiết thì nàng luôn phải mang khăn lụa che kín mặt.
Nếu không một khi dung nhan khuynh thành của nàng lộ ra thì chỉ sợ không ra được tửu lâu này.
Sau một tiếng, xe ngựa của Triệu Uyển Nhi dừng lại một vùng đồng bằng, Tiểu Linh hoảng sợ nhìn xem Hoang Nguyên trước mặt nói: "Công chúa, hình như chúng ta gặp phiền phức rồi!"
Triệu Uyển Nhi từ bên trong xe ngựa ló đầu ra và nhìn thấy một cặp mắt đỏ ngầu nơi Hoang Nguyên đang nhìn chằm chằm bọn họ.
"Nơi này sao có thể có hung thú chứ?" Triệu Uyển Nhi cũng rất hoang mang, vì các thánh địa tiên môn và cao thủ của ba đại vương triều đều đã bắt đầu càn quét hung thú khắp Đông Hoang rồi mà.
Dưới sự càn quét của nhiều cao thủ như vậy thì theo lí mà nói nơi đây sẽ không thể còn sót lại hung thú được.
Dọc đường bọn họ cũng chưa từng gặp chuyện này cho nên ngay lập tức liền cảm thấy hoảng sợ.
Lần này Triệu Uyển Nhi xuất cung mà không đem theo thị vệ, bên người nàng chỉ có một mình Tiểu Linh nhưng tu vi của Tiểu Linh chỉ mới đạt tới Luyện khí cửu phẩm, còn nàng thì vẫn chưa bắt đầu tu luyện.
Vì ngay từ đầu Triệu Uyển Nhi đã bị xem như công cụ liên hôn, cho nên nàng căn bản không có cơ hội tu luyện, chỉ có mấy người ca ca của nàng mới được tu luyện mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Triệu Uyển Nhi muốn đi tới thánh địa tiên môn để bái sư tu hành.
"Xích Luyện Xà sao?"
Hung thú ở trong Hoang Nguyên là một con mãng xà màu đỏ đang liên tục lè lưỡi và lạnh lùng nhìn bọn họ. Nội tâm Triệu Uyển Nhi liền run rẩy và thầm biết đại sự không ổn.
"Công chúa đi mau! Để ta đến ngăn nó lại!" Tiểu Linh mang ngữ khí kiên định nói ra. Mặc dù nàng biết mình đánh không lại Xích Luyện Xà nhưng vẫn phải bảo hộ công chúa thật an toàn.
Từ khi Tiểu Linh bị người nhà đưa vào Hoàng cung thì đã một mực đi theo Triệu Uyển Nhi. Triệu Uyển Nhi cũng coi nàng như chị em ruột thịt nên vô cùng che chở nàng.
Trong lòng Tiểu Linh rất cảm kích Triệu Uyển Nhi, bây giờ chính là lúc báo để nàng đáp tấm lòng của công chúa nên không thể lùi bước.
"Công chúa, đi mau!" Tiểu Linh rút ra bảo kiếm bên hông và nhảy từ trên xe xuống rồi quay đầu nói với Triệu Uyển Nhi.
Nhưng Triệu Uyển Nhi lại không có bất kỳ hành động gì mà chỉ nhàn nhạt cười, giống như nàng đã thông suốt mà mang ngữ khí bình thản nói: "Ta không thể bỏ ngươi mà đi được! Vả lại con Xích Luyện Xà kia vô cùng ác độc và có tốc độ rất nhanh, con mồi nào bị nó để mắt tới thì đề không thể trốn nổi!"
Triệu Uyển Nhi không có nửa điểm hối hận, bởi vì so với việc phải trở về nơi hoàng cung lạnh lẽo và khuất phục vận mệnh liên hôn thì có lẽ cái chết sẽ là một loại giải thoát cho nàng.
Triệu Uyển Nhi hô lên: "Tiểu Linh, ngươi đi đi, không cần để ý đến ta!"
Tiểu Linh có tu vi Luyện Khí cửu phẩm, nếu nàng dùng hết sức để chạy trốn thì xem ra còn có chút cơ hội, mà Triệu Uyển Nhi dường như không có khả năng này nên đã dứt khoát chặn lại Xích Luyện Xà để tranh thủ thời gian cho Tiểu Linh thoát thân vì cũng không uổng công nàng theo mình lâu như vậy.
"Không được, công chúa! Tiểu Linh cho dù có chết cũng sẽ không mặc kệ công chúa!" Tiểu Linh hơi mất kiềm chế cảm xúc mà thanh kiếm trong tay trở nên run rẩy, tuy nàng rất sợ hãi nhưng vẫn đứng chặn ở phía trước.