Triệu Uyển Nhi hỏi thăm: "Sư tôn, ngài cảm thấy chúng ta cũng có hi vọng đột phá Giáo Chủ cảnh sao?"
Diệp Thu đáp: “Chỉ cần các ngươi chăm chỉ cố gắng tu luyện thì Giáo Chủ cảnh cũng không đáng giá nhắc đến.”
Triệu Uyển Nhi liền vui vẻ nói: "Đa tạ sư tôn, chúng đệ tử nhất định sẽ nghiêm túc tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá Giáo Chủ cảnh.”
Nhìn vào ánh mắt Diệp Thu mà nàng bỗng nhớ tới cái gì mà đột nhiên đỏ mặt.
Đoán chừng nàng lại nhớ tới chuyện vừa rồi nên có chút ngượng ngùng.
Diệp Thu cũng đoán được nhưng hắn không có chọc thủng để miễn cho hai người đều xấu hổ.
Lâm Thanh Trúc nghi hoặc nhìn xem Triệu Uyển Nhi và tò mò hỏi: "Sư muội, ngươi làm sao vậy?
Khụ khụ......
Triệu Uyển Nhi ho nhẹ một tiếng và liếc nhìn Diệp Thu một cái, nàng phát hiện hắn cũng không có nhìn mình mà nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng lập tức khôi phục lại khí chất ưu nhã trước kia mà thong dong nói: "Không, ta chỉ vì sư tôn đột phá mà cảm thấy cao hứng thôi, sư tỷ suy nghĩ nhiều rồi.”
"Thế à?" Lâm Thanh Trúc nhìn nàng rồi lại nhìn Diệp Thu mà cảm giác trong lòng hai người này có quỷ.
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian ta rời đi thì hai thầy trò này đã xảy ra chuyện gì không thể miêu tả?
A...... Không có khả năng! Sư tôn là người chính trực như vậy thì làm sao có thể làm ra loại chuyện đó được? Chắc là ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi! Làm sao ta có thể nghi ngờ nhân phẩm của sư tôn như thế chứ?
Lâm Thanh Trúc thổi bay suy nghĩ vặn vẹo trong đầu mà phục hồi tinh thần, nói: "Sư tôn, đệ tử và Tiểu Linh ở phụ cận đã thành công săn bắn được một con hươu hoang nguyên, ngài có muốn bây giờ chúng ta nướng nó hay không?"
Nghe vậy mà Diệp Thu đứng lên nhìn quanh bốn phía một chút. Vừa rồi bởi vì hắn đột phá mà phạm vi vài dặm liền trở thành một mảnh hỗn độn.
Khóe miệng Diệp Thu hơi co rút, hắn đột nhiên có 1 ý nghĩ kỳ quái.
Ta phá hư môi trường sinh thái thì có thể sẽ bị người ta phạt tiền hay không nhỉ?
Diệp Thu gật đầu nói: “Ừm, đi thôi, sắc trời đã tối rồi, các ngươi xử lý nó mau một chút để ăn rồi đi nghỉ ngơi sớm. Sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải đi sâu vào trong hoang nguyên."
Lâm Thanh Trúc cung kính đáp: "Vâng, đệ tử sẽ lập tức đi xử lý.”
“Sư tỷ, để ta giúp ngươi.” Triệu Uyển Nhi đề nghị
Nhưng Lâm Thanh Trúc liền cự tuyệt: "Ta tới làm là được rồi! Sư muội, ngươi ở lâu trong hoàng cung thì làm sao biết cách làm những thứ này! Mà ngươi chỉ vừa mới nhập môn nên còn có rất nhiều điều không biết, vừa vặn thừa dịp chút thời gian này mà để sư tôn giảng giải cho ngươi thật tốt đi!"
Triệu Uyển Nhi cũng không có phản bác, vì nàng quả thật không biết. Nhưng nàng có chút không dám đối mặt với Diệp Thu cho nên mới muốn đi hỗ trợ Lâm Thanh Trúc. Nàng lại nhớ tới chuyện vừa rồi mà liền đỏ mặt.
A...... Ta xấu hổ chết mất!
Vừa nhập môn ngày đầu tiên mà đã bị sư tôn nhìn thấy hết rồi, sau này thầy trò làm sao sống chung được?
Nhưng mà Triệu Uyển Nhi không hổ là công chúa nên năng lực chịu đựng của nàng vẫn rất cường đại.
Lâm Thanh Trúc và Tiểu Linh đi xử lý thịt hươu, Triệu Uyển Nhi thì đứng ngồi không yên ngồi ở phía trước Diệp Thu. Nàng bất tri bất giác lại lộ ra đôi chân dài kia.
Khóe miệng Diệp Thu liền co rút, hắn nghiêm trọng hoài nghi vị đồ nhi này của mình đang câu dẫn hắn.
Lần đầu tiên có thể là do nàng không cẩn thận, nhưng lần thứ hai thì rất có thể là cố ý!
Triệu Uyển Nhi mỉm cười, trong nụ cười cất giấu thâm ý mà nhìn chăm chú vào ánh mắt Diệp Thu.
Đúng như Diệp Thu đã dự đoán, nàng chính là đang cố ý, chủ yếu là do nàng muốn nhìn xem sư tôn mình có phải thật sự trong lòng không loạn hay không?
Kết quả đã để nàng thất vọng vì Diệp Thu vẫn không có biểu tình gì!
“Đồ nhi, ngươi có tâm sự gì sao?” Nhìn ánh mắt ưu thương của Triệu Uyển Nhi mà Diệp Thu nghi hoặc hỏi.
“Tâm sự ư?” Triệu Uyển Nhi cúi đầu và nhớ tới cảnh ngộ của mình mà nội tâm có chút thất lạc.
Nàng xuất thân hoàng cung, từ nhỏ đã bị xem như công cụ thông gia, mẫu thân lại chết sớm.
Trước khi gặp Diệp Thu nàng chưa từng được ai thật lòng đối tốt với nàng. Người duy nhất có thể xưng là bằng hữu của nàng cũng chỉ có một mình Tiểu Linh.
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Diệp Thu mà Triệu Uyển Nhi cảm nhận được sự quan tâm, ấm áp; làm cho nàng không tự giác được mà hưởng thụ trong đó.
Triệu Uyển Nhi ngồi trên tảng đá, mái tóc dài đen nhánh tung bay theo gió mát, không lúc nào là không thể hiện ra khí chất ưu nhã đến từ hoàng tộc.
Nàng là một cô gái rất hoàn hảo, nhưng mà trong lòng nàng chỉ có khát vọng được một lần nếm trải mùi vị của sự yêu thương.
“Sư phụ... Kỳ thật đệ tử có một việc vẫn luôn dối gạt ngài, vì đệ tử sợ sau khi nói cho ngài biết thì ngài sẽ không thu đệ tử làm đồ đệ.”
“Nội tâm đệ tử đã trăn trở thật lâu vì sư tôn đối với đệ tử tốt như vậy mà. Ngài không những chỉ dẫn đệ tử trên con đường tu tiên mà còn đưa tặng bảo cốt cho đệ tử.”
“Uyển Nhi rất xấu hổ trong lòng vì mình không nên dối gạt sư tôn, để cho sư tôn dưới tình huống không biết mà bị cuốn vào trong vương triềuđầy quyền mưu này.”
“Sư tôn, đệ tử sai rồi, đệ tử có lỗi với ngài!”
Giờ khắc này, Triệu Uyển Nhi rốt cuộc đã lựa chọn thẳng thắn thành khẩn, giọng nói của nàng mang theo vài tia nức nở.
Nghe vậy mà Diệp Thu chỉ cười nhạt và yên lặng gật đầu, vì hắn đã sớm đoán được Triệu Uyển Nhi có chuyện giấu diếm. Tuy nhiên hắn cũng không để ý đến nó nên cũng không gặn hỏi nàng.
Nếu như nàng muốn nói thì chính nàng sẽ tự nói ra cho hắn biết thôi.