Vào lúc này, lại có một đạo cực quang hiện lên, phía lầu các bên kia cũng xuất hiện vài bóng người.
Mọi người nhao nhao nhìn lại và càng thêm chấn động.
Chỉ thấy trên mái hiên kia là một vị mỹ nhân khuynh thành, đi chân trần không chạm đất, chậm rãi bay giữa không trung.
Mọi người có thể cảm giác được lực lượng pháp tắc quanh thân nàng chính là khí tức tới gần Vô Cự cảnh.
“Vãi chưởng! Phù Diêu Tiên Tử! Nàng như thế nào cũng tới đây?” Tiêu Dật lại chửi bậy một câu làm đánh vỡ hiện trường đang yên tĩnh.
Mỹ nhân trên mái hiên kia chính là Phù Diêu Tiên Tử của thánh địa Dao Trì, là nữ thần trong mộng của ngàn vạn nam tử.
Dung mạo của nàng không kém Lâm Thanh Trúc chút nào, có lẽ chỉ có Triệu Uyển Nhi mới có thể miễn cưỡng phân cao thấp. Bởi vì trên người nàng mang theo khí chất quý tộc thật sự quá mãnh liệt.
Lâm Thanh Trúc xuất thân bần hàn nên bẩm sinh đã có cảm giác tự ti, vì vậy nàng có chút tự rút lui.
“Hôm nay là thế nào đây? Thành Quảng Lăng như thế nào lại đột nhiên đi tới nhiều nhân vật trong truyền thuyết như vậy?” Giờ khắc này, Tiêu Dật đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.
Hắn dù có kiêu ngạo phách lối như thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể kiêu ngạo ở bên trong thành Quảng Lăng. Nhưng một khi gặp phải những người này thì đều phải nhượng bộ ba phần.
Nhìn thấy Phù Dao tiến đến, Hạc Vô Song chỉ nhìn thoáng qua rồi sau đó nói với Dương Hạc: “Hôm nay tộc trưởng Dương đã nói cho chúng ta biết thế nào mới gọi là không biết xấu hổ! Hổ thẹn, hổ thẹn! So với tộc trưởng Dương thì chúng ta còn quá trẻ tuổi!”
Khóe miệng Dương Hạc co rút, ông ta biết Hạc Vô Song đang cố ý gài bẫy hắn, nhưng cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Hiện tại Dương Hạc có chút không nắm chắc mấy tiểu thái gia này làm sao đột nhiên có hứng thú chạy đến cái thành Quảng Lăng này?
Tất cả mọi người ở đây để cho áp lực của mọi người tăng gấp bội, người duy nhất có thể duy trì bình tĩnh cũng chỉ có Triệu Uyển Nhi. Dù sao xuất thân của nàng rất không đơn giản.
“Hạc công tử nói đùa gì vậy? Lão phu nào dám giở trò xấu trước mặt công tử!” Dương Hạc còn muốn giải thích thì Hạc Vô Song liền khoát tay một cái cắt đứt một cách không nể tình.
Hắn không muốn nghe Dương Hạc nói gì thêm, và cũng không muốn phản ứng với ông ta.
Hạc Vô Song đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Trúc. Đầu tiên là hắn thán phục đối với khí chất lạnh lùng đẹp tuyệt trần của nàng, nhưng cũng chỉ là thán phục vẻ đẹp mà thôi.
Hạc Vô Song chính là một vị thánh tử cao quý, cũng không phải là loại con nhà giàu như Dương Tiêu và Tiêu Dật có thể so sánh, cho nên tầm mắt của hắn rất cao.
Người có thể lọt vào pháp nhãn của hắn ngoại trừ sắc đẹp ra thì còn phải có thực lực.
“Tử Hà kiếm!”
“Năm đó Huyền Thiên Chân Nhân đã mang phong thái tuyệt đỉnh cỡ nào? Sau nhiều năm thật không nghĩ tới bội kiếm của ông ta vậy mà xuất hiện ở trong tay một vị tiểu bối. Cô nương, ngươi có thể cho ta mượn kiếm xem thử không?” Hạc Vô Song lộ ra vẻ mặt đáng tiếc nói.
Lâm Thanh Trúc không hiểu Tử Hà kiếm trong tay nàng có cái gì đẹp đẽ nên nói: “Đây chỉ là một thanh bảo khí bình thường, thậm chí ngay cả linh khí cũng không tính.”
Hạc Vô Song không có phản bác mà chỉ nói:
“Thanh kiếm này tuy rằng có phẩm giai không cao, nhưng chủ nhân của nó đã từng là tồn tại mà bao nhiêu người theo không kịp.”
“Đối với kẻ yếu mà nói càng nhiều hơn chính là ỷ lại vào sự cường đại của bảo khí, mhưng mà đối với cao thủ kiếm đạo tuyệt đỉnh chân chính mà nói, cho dù là thiết kiếm bình thường thì cũng có thể vô địch thế gian.”
“Lúc ta còn nhỏ đã từng nghe nói, Huyền Thiên Chân Nhân của Bổ Thiên Giáo chỉ một thân một mình đi vào khu không người và dùng một kiếm càn quét sáu ngàn dặm, đem vạn tộc chặn ở ngoài rãnh trời. Đó là sự kiện kinh khủng đến cỡ nào?”
“Thanh kiếm này có quá nhiều truyền thuyết, mặc dù nó chỉ là một cái bảo khí cực phẩm mà ngay cả linh khí cũng không tính.”
Nghe Hạc Vô Song giải thích như vậy mà Lâm Thanh Trúc lập tức hiểu được.
Lúc trước khi Diệp Thu đem thanh kiếm này tặng cho nàng thì tại sao Minh Nguyệt Chân Nhân lại lộ ra biểu cảm ngạc nhiên. Thì ra thanh kiếm này còn có một cái truyền thuyết như vậy.
Nghĩ tới đây mà trong lòng Lâm Thanh Trúc vô cùng vui vẻ, thì ra nàng ở trong lòng sư tôn lại quan trọng đến thế. Ngay cả loại bảo bối này mà hắn cũng truyền cho nàng.
Lâm Thanh Trúc rất cảm động, nàng có thể cảm giác được Diệp Thu rất yêu thương nàng. Diệp Thu là người duy nhất thật lòng đối với nàng sau khi cha mẹ nàng qua đời.
“Lấy đi!” Lâm Thanh Trúc cũng không keo kiệt mà ném Tử Hà kiếm lên.
Hạc Vô Song mỉm cười tiếp nhận Tử Hà kiếm và nhìn xem tường tận một phen.
Hắn vẫn có thể cảm giác được tia kinh thiên kiếm ý mà năm đó Huyền Thiên Chân Nhân đã lưu lại ở phía trên Tử Hà kiếm.
Hạc Vô Song là một thiên tài kiếm đạo, hắn càng là kẻ yêu kiếm thành ma, cho nên mỗi khi gặp được một thanh kiếm tốt thì hắn đều muốn thưởng thức một chút.