Tề Vô Hối biểu lộ rất khó coi, hỏi: "Sư huynh, từ lúc nào ngươi giấu giếm thu về một vị đệ tử thiên phú siêu quần như vậy, rồi còn giấu hắn ở Tử Hà phong để tu luyện, đã vậy một nhúm tin tức cũng không nói cho bọn ta biết là sao?"
Dương Vô Địch hậm hực nói giọng ồm ồm: "Chưởng giáo sư huynh, ngươi chơi như vậy thật xấu quá đi! Ngươi đã nói từ nay sẽ không bao giờ thu đồ đệ nữa và còn bảo sẽ nhường hết cho bọn ta tự tuyển chọn đồ đệ, nhưng ngươi thế mà lại lén lén lút lút thu nhận một vị đồ đệ siêu việt như vậy! Đồng môn nhiều năm như thế mà ngươi lại còn giấu diếm bọn ta khiến cho bọn ta thật đau lòng!"
Mạnh Thiên Chính: "? ? ?"
Mẹ nó! Ta cái gì cũng đều không biết a!
Ta đã bao nhiêu năm không thu đệ tử mà từ bao giờ lại có thêm một vị đệ tử nữa vậy?
"Diệp sư đệ, ngươi đừng hòng mượn gió bẻ măng, mau mau hướng bọn hắn giải thích rõ ràng đi!" Mạnh Thiên Chính mặt toát mồ hôi nói.
Ông ta thật sự không có thu đệ tử thì làm thế nào lại lòi ra một vị được?
Chờ đã...
Mạnh Thiên Chính đột nhiên nhớ tới một việc, đó là Thủ phong dường như có một vị đệ tử đang ở trên Tử Hà phong.
Vào lúc ông ta đang mơ hồ nghi hoặc thì Diệp Thu cười nói: "Đến cùng là người phương nào thì các ngươi xem xét liền biết."
Sau khi nói xong hắn liền nhếch người ra để cho đám người nhìn về phía trong đạo trường, lúc này ở đó đang có một tên thanh niên tướng mạo tuấn dật, thân mặc lục bào ngồi ở đó."
"Cái này..."
"Đây không phải Thanh Phong sư điệt sao?"
Đám người run giọng nói, thì ra Diệp Thu nhắc đến đệ tử của Thủ phong lại là thủ tịch đại đệ tử của Bổ Thiên giáo, Liễu Thanh Phong!
"Ấy, thế mà lại là đại ca!" Liễu Như Yên đứng sau lưng Minh Nguyệt chân nhân kinh ngạc che miệng nói, ánh mắt nàng tràn đầy sự rung động.
Nàng vốn cho rằng dị tượng lần này là do đệ tử của Tử Hà Phong đưa tới, chứ cũng không nghĩ tới người đó lại là huynh trưởng của nàng.
Ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng giật nảy mình, vì Liễu Thanh Phong làm đệ tử của ông ta nên ông ta làm sao có thể không hiểu rõ hắn được.
Liễu Thanh Phong vào thời khắc này chỉ mới có tu vi Thiên Tướng ngũ phẩm, vậy hắn làm sao có thể bộc phát ra được dị tượng thiên địa luân hồi kinh người như thế?
"Diệp sư đệ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Mạnh Thiên Chính biểu lộ vẻ ngưng trọng hỏi.
Tất cả mọi người đều dương mắt nhìn theo, vì bọn hắn cũng rất tò mò Diệp Thu đến cùng đã làm cái gì mà khiến cho Liễu Thanh Phong đột nhiên gây nên dị tượng lớn như vậy?
Diệp Thu nhún vai hờ hững nói: "Cũng không có gì, ta chỉ là thuận miệng nói hai ba câu mà hắn liền đốn ngộ tại chỗ thôi."
Đám người: "..."
"Ngươi không thể nghiêm túc một chút được sao?"
"Ngươi xàm ngôn cái gì mà thuận miệng nói hai ba câu thì hắn liền đốn ngộ chứ?"
"Đốn ngộ mà có thể tùy tiện như vậy ư?"
"Đốn ngộ sao?" Minh Nguyệt chân nhân kinh ngạc nhìn về phía Liễu Thanh Phong, kết hợp với trên trời dị tượng thì quả thật thiên chân vạn xác đúng như những gì Diệp Thu đã nói.
Những người ở đây đều có tu vi thâm bất khả trắc, vậy bọn hắn làm sao có thể không biết rõ đốn ngộ là ý vị như thế nào được.
Việc này chính là kỳ ngộ trăm năm khó gặp a!
"Không thể tưởng tượng nổi, người tu đạo hao phí thời gian trăm năm thì cũng chưa chắc có thể đốn ngộ một lần. Vậy hắn đến cùng đã lảm nhảm cái gì mà khiến cho Thanh Phong đột nhiên đốn ngộ?"
Trong lòng tất cả mọi người đều có một nỗi nghi hoặc, trong số đó Mạnh Thiên Chính là tò mò nhất, dù sao người có lợi chính là đệ tử của ông ta.
Quay đầu nhìn lại thì quả thật cái tên thủ tọa của Tử Hà Phong này vốn luôn bị mọi người xem thường nhất thành ra chính là cái tên khó lường nhất của tông môn này.
Đám thủ tọa Tề Vô Hối, Dương Vô Địch đều biểu lộ vẻ mặt nghiêm túc, vì đây là lần thứ nhất bọn hắn chân chính ý thức được sự kinh khủng của Diệp Thu.
Vị thủ tọa trẻ tuổi này thâm tàng bất lộ, vô thanh vô tức mà đi tới một cái cảnh giới ngay cả bọn hắn đều muốn đặt chân tới.
Hắn thân mặc bạch bào, bên hông treo ngọc bội lủng lẳng, giờ phút này đột nhiên lại xuất hiện một loại phong thái tiên phong đạo cốt, tạo cho người khác một loại cảm giác vô cùng bí ẩn, tựa như chỉ cần hắn thích thì liền có thể lật tay thành mây, trở tay thành mưa, thủ đoạn thông thiên.
Trong các đệ tử có người chấn kinh và cũng có người hối hận.
"Đây có đúng là vị Diệp sư thúc kia không? Thật đúng là bất khả tư nghì! Ta vẫn còn cho rằng lời đồn thổi về hắn từ ngoại giới chỉ là tin vịt, nhưng không nghĩ tới ngài ấy lại có loại bản lãnh này!"
"Trước kia ta đều nghe nói Tử Hà phong là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, nhưng bây giờ lại biết hiện tại là như vậy thì sẽ có rất nhiều người khóc rống hối hận trong đêm khuya."
"So với các sơn mạch khác thì nơi này mới thật sự là thánh địa tiên gia. Non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, còn có tiên nhân phụ đạo một đối một, vậy muốn không thành tiên cũng khó khăn."
"Vả lại ta còn nghe nói vị Diệp sư thúc này chưa từng keo kiệt đối với đệ tử, mười phần hào phóng. Các thứ tốt như bảo khí, bí tịch, công pháp đều dốc lòng truyền dạy, và còn từng bước đi theo chỉ bảo đệ tử tên con đường tu luyện nữa chứ. Nhỡ đâu trong quá trình tu luyện xảy ra sai sót thì ngài ấy sẽ nhanh chóng chỉ ra để cho để tự sửa chữa."
Chúng đệ tử nghị luận ầm ĩ, càng nói càng hối hận trước đây vì cái gì mà không lựa chọn Tử Hà phong? Vị sư phụ tốt như vậy thì đi đâu mới tìm được đây?