Lúc này trong lòng Tề Vô Hối vô cùng phức tạp, hắn rất không phục nhưng Diệp Thu càng biểu hiện xuất sắc thì lại một lần đưa hắn chìm vào đáy cốc.
Tề Vô Hối có thể mơ hồ cảm giác được biến hóa trong lòng Mạnh Thiên Chính, ông ta đang hướng về phía Diệp Thu.
Thân phận đệ nhị Bổ Thiên Giáo của Tề Vô Hối đã bắt đầu có chút bất ổn.
Hắn rất không phục nhưng khi đối mặt với tiềm lực kinh người mà Diệp Thu bộc phát ra thì đã không còn là điều mà hắn có thể khống chế.
Giờ phút này Tề Vô Hối đâu có còn thong thả tự mãn như mấy tháng trước, hết thảy tâm tính kia đều đã biến mất. Nói cho cùng hắn cũng chỉ là một cái thằng hề khắp nơi gây khó cho Diệp Thu, nhưng mà Diệp Thu lại chưa bao giờ làm qua đáp lại đối với chuyện này. Bởi vậy mà khoảng cách cảnh giới giữa cả hai đã dần kéo dài.
Trời sinh tài nghệ, hoa của lẽ phải.
Tư thế thiên nhân như thế thì ta làm sao có thể áp chế được hắn?
Chẳng lẽ ta cả đời này nhất định phải cúi đầu bởi hắn sao?
Tề Vô Hối tự hỏi trong lòng, hắn tìm mọi cách mà đều không dễ dàng cảm thụ.
Tất cả mọi người đều không ngờ Diệp Thu lại ẩn tàng sâu như vậy.
Hắn vừa có được thể chất vạn cổ đệ nhất mà còn yên lặng ở trong tong giáo mười năm, chịu đựng nhục nhã mười năm mà chưa bao giờ làm ra phản kháng.
Đây là loại tâm tính mạnh đến cỡ nào?
Nếu diệp Thu nói ra, lấy thiên phú của hắn thì coi như là cả Bổ Thiên giáo cung cấp toàn bộ tài nguyên cho hắn tu luyện thì cũng không hẳn là không thể. Nhưng mà hắn lại lựa chọn giấu giếm.
Mạnh Thiên Chính dường như có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Thu.
Thiên tài dễ gãy! Tại trước khi mình không có đầy đủ thực lực để tự bảo hộ mình thì việc quá mức phô trương, bại lộ tiềm lực của mình sẽ chỉ mang đến sự đả kích mang tính hủy diệt.
Giờ phút này, vẻ mặt của Diệp Thu cứng lại. Hắn không ngừng tôi luyện đạo tâm và đem nó vững chắc hoàn toàn.
Thấy thời cơ đã chênh lệch không nhiều lắm mà hắn liền lập tức phát lực.
Trong phút chốc, quanh thân Diệp Thu đã hình thành một tầng khí tràng cực lớn, tất cả mọi người ở đây đều bị ảnh hưởng.
“Không tốt, mọi người mau lui lại.” Minh Nguyệt hô lên và vội vàng nắm lấy tay Liễu Như Yên lui về phía sau.
Đây chính là lực lượng của Giáo Chủ cảnh, nếu như bị đánh trúng nhẹ thì trọng thương, nặng thì hẳn phải chết.
May mắn đã có Mạnh Thiên Chính là cường giả Giáo Chủ cảnh đỉnh phong ở đây. Chỉ thấy ông ta vung tay lên, một cái bát hình tròn bay ra bao lấy Diệp Thu và đem luồng lực lượng kia đè xuống.
Dưới sự đảo ngược gấp trăm lần, thiên địa linh khí trong phạm vi trăm dặm lập tức giống như bị Diệp Thu rút sạch mà điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn.
Không đến một canh giờ, tu vi của hắn rốt cuộc đã từ Giáo Chủ cảnh sơ kỳ thành công bước vào Giáo Chủ cảnh trung kỳ.
Bởi vì tu vi càng đến phía sau tăng lên càng khó, cho nên hao phí thời gian sẽ càng nhiều. Lấy sự đốn ngộ của Liễu Thanh Phong mà tính toán, dưới cường độ gấp trăm lần thì Diệp Thu cũng chỉ có thể tăng lên một cái tiểu cảnh giới.
Nhưng như vậy đã là vô cùng kinh khủng rồi!
Chỉ một giờ mà đã hoàn thành mười năm tu luyện của Diệp Thu, hoặc ngay cả trăm năm cũng đều chưa chắc có thể hoàn thành.
Sau khi tu vi đột phá, Diệp Thu chậm rãi mở ra hai tay và nhẹ nhàng bay lên trên không. Hắn phảng phất như một vị Chân Tiên mà ngồi vững vàng bên trong cuồng phong.
Lực lượng gấp trăm lần cộng thêm sự tăng cường của Đại Đạo Chi Hoa, Diệp Thu bắt đầu diễn hóa công pháp thần cấp Càn Khôn Vô Cực Thủ mà mấy ngày trước mới được trả về.
Công pháp này hắn đã đạt được vài ngày nhưng vẫn không có tu luyện, hôm nay đúng lúc mượn lần đốn ngộ này mà nhất cử đem nó luyện thành.
Ở trước mắt bao người, Diệp Thu bắt đầu diễn luyện Càn Khôn Vô Cực Thủ. Bộ chưởng pháp vô cùng tuyệt diệu này vừa mở ra thì tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Chưởng pháp nhìn như bé nhỏ vô lực không đáng kể, nhưng trong đó lại ẩn chứa Thiên Cương Chi Khí vô cùng bá đạo.
Phá núi cắt sông, dời non lấp biển, tựa như xu thế xoay chuyển của Càn Khôn.
Giờ khắc này, dường như trời đất bốn phương đều nằm trong bàn tay Diệp Thu.
Mạnh Thiên Chính run rẩy thân thể, trong lòng ông ta tràn đầy rung động, nói: “Dĩ nhiên lại là công pháp Thần Cấp!”
“Cái gì?!!” Mọi người đều kinh hãi.
Phải biết rằng, cho dù là đạo thống thời thượng cổ như Bổ Thiên Giáo thì cũng chưa từng có được công pháp Thần Cấp. Vả lại công pháp Thiên Cấp cao nhất cũng chỉ có chưởng giáo mới có thể tu luyện là Bổ Thiên Thuật.
Nhưng Diệp Thu tiện tay diễn hóa chưởng pháp lại là công pháp Thần Cấp trong truyền thuyết!
“Chưởng giáo sư huynh, ngươi không nhìn lầm đấy chứ? Đây thật sự là công pháp Thần Cấp sao?” Minh Nguyệt không thể tin nổi nên hỏi.
Mạnh Thiên Chính lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói:
“Ta sẽ không nhìn lầm đâu, chưởng pháp này có uy lực cực lớn, hơn nữa còn biến hóa khó lường, cho dù là Bổ Thiên Thuật của ta cũng không cách nào so sánh được.”
“Thật không nghĩ tới Diệp sư đệ lại có tài năng ngút trời như vậy! Hắn được thiên địa ban tặng thể chất vạn cổ đệ nhất và lại có thể từ đó ngộ ra loại chưởng pháp này ư?”
“Diệp sư đệ không hổ là người có trời sinh đạo thể, là thể chất vạn cổ đệ nhất!”
…