Lúc này, Mạnh Thiên Chính đi tới.
Ông ta cũng có chút thương xót Tề Vô Hối, nhưng cũng không tiện nói cái gì.
Dù sao đây cũng là Tề Vô Hối chủ động khiêu khích Diệp Thu, hơn nữa thủ tọa qua các thời kỳ của Tử Hà Phong cùng Tàng Kiếm Phong đều như vậy nên đã quen rồi.
“Chưởng giáo sư huynh!” Thấy Mạnh Thiên Chính đi tới, mọi người cùng kêu lên và không bàn luận chuyện này nữa, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cười trộm.
“Hừ, tất cả giải tán đi! Kỳ thất mạch hội võ đã tới gần, tất cả mọi người đều trở về chuẩn bị cho ta.”
“Vâng!” Mọi người đồng thanh đáp lại và lần lượt rời đi.
Mạnh Thiên Chính nhìn xem Diệp Thu thật sâu mà trong lòng vô cùng hài lòng.
Xem ra truyền thừa của Tử Hà Phong nhất mạch xem như được bảo tồn rồi!
Mấy tháng trước Tề Vô Hối còn đề nghị với ông ta rằng có nên phế bỏ Tử Hà Phong nhất mạch hay không, dù sao cái mạch này chỉ có một mình Diệp Thu nên không cần thiết phải tồn tại.
Rất may là Mạnh Thiên Chính lúc ấy đã không đồng ý với đề nghị của Tề Vô Hối.
“Diệp sư đệ, sư huynh về trước, chúng ta sẽ gặp lại tại thất mạch hội võ.” Dương Vô Địch
Rất nhanh sau đó, Tử Hà Phong vừa mới náo nhiệt mà thoáng cái cũng chỉ còn lại Diệp Thu và hai đồ đệ của mình cùng với Minh Nguyệt, Liễu Như Yên và Liễu Thanh Phong.
Thấy tất cả mọi người đi rồi thì Minh Nguyệt lưu luyến nói: “Diệp sư đệ, ta cũng trở về đây! Chúng ta gặp lại sau nhé!”
“Ừm, sư tỷ đi thong thả, có thời gian thì tới đây chơi một chút.” Diệp Thu bình thản nói làm cho vẻ mặt Minh Nguyệt có chút mất mát.
Ngươi không giữ lại ta sao? Đáng ghét! Ta chỉ thuận miệng nói thôi mà! Ta không muốn về!
Người đàn ông chết tiệt này, chẳng lẽ ta không có sức hấp dẫn như vậy sao?
Minh Nguyệt lại một lần nữa sinh ra nghi ngờ đối với nhan sắc của mình. Nói như thế nào nàng cũng là đệ nhất mỹ nhân của Bổ Thiên giáo, thành thục vững vàng, trí tuệ hào phóng, là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu nam nhân. Nhưng ở chỗ Diệp Thu thì sắc đẹp của nàng hình như không có tác dụng lắm.
Chẳng lẽ hắn thật sự thích đàn ông sao?
Suy nghĩ này thật đáng sợ...
“Như Yên, chúng ta đi thôi!” Minh Nguyệt u oán nói ra và xoay người rời đi.
Liễu Như Yên lặng lẽ đi theo phía sau Minh Nguyệt mà không nói một lời. Cho đến giờ phút này nàng vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi cú sốc vừa rồi.
Vị Diệp sư thúc đã từng bị cho là phế vật mà lại một lần nữa để cho các nàng bị chấn động.
Sau khi Minh Nguyệt rời đi, hiện trường cũng chỉ còn lại Liễu Thanh Phong.
“Ồ, ngươi không đi sao? Ta nơi này không cần ăn cơm.” Diệp Thu quay đầu liếc nhìn Liễu Thanh Phong nói.
Tiểu tử này sẽ không muốn ở lại Tử Hà Phong luôn chứ?
Liễu Thanh Phong cười nói: “Diệp sư thúc, ta còn chưa cảm tạ ngài mà. Nếu không có Diệp sư thúc hôm nay chỉ điểm thì Thanh Phong cũng không có khả năng đốn ngộ dễ dàng như vậy.”
Diệp Thu hài lòng gật đầu. Tiểu tử này cũng không tệ lắm, mấy năm nay đã chiếu cố ta không ít.
Trong khi trên dưới bổn giáo đều đối đãi lạnh nhạt với ta thì cũng chỉ có hắn vãn có thể duy trì lễ kính với ta.
Diệp Thu cười nói: “Ừm, cảm ơn thì không cần! Được rồi, ngươi thân là đệ tử của Thủ phong nên sự vụ bận rộn, mau về sớm một chút đi.”
Liễu Thanh Phong không phản bác mà trịnh trọng hành lễ, nói: “Vậy Thanh Phong xin cáo lui!”
Diệp Thu khoát tay nói: “Ừm, ngươ đi đi!”
Rất nhanh sau đó Liễu Thanh Phong cũng rời khỏi Tử Hà Phong. Tử Hà Phong lại lần nữa trở về sự thanh tịnh ban đầu.
Diệp Thu biết chuyện hôm nay nhất định sẽ được lưu truyền rộng rãi trong Bổ Thiên giáo, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Thấy mọi người đi rồi, Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi mới đi lên.
Triệu Uyển Nhi quay đầu nhìn về phương hướng của Tàng Kiếm Phong, nói: “Sư tôn, vì cái gì mà vị Tề sư bá kia luôn một mực nhằm vào ngài vậy?”
Nàng không rõ ràng lắm đối với ân oán đời đời của Tử Hà Phong và Tàng Kiếm Phong, cho nên nàng vô cùng tò mò.
Vừa rồi hai người bọn họ một mực quan sát và toàn bộ quá trình không hề nói gì. Nhưng bọn họ vẫn có thể cảm giác được trong ánh mắt của Tề Vô Hối tràn đầy sự ngạo mạn và khinh thường, nhưng cuối cùng hắn đã rời với sự chật vật không chịu nổi.
Diệp Thu mỉm cười giải thích:
“Bởi vì Tử Hà Phong của chúng ta và Tàng Kiếm Phong thuộc về ân oán đời đời. Từ rất lâu trước đây cuộc đấu tranh này đã tồn tại, hầu như mỗi vị thủ tọa đều đối chọi nhau rất gay gắt. Nhưng thật đáng tiếc, từ đầu tới cuối Tàng Kiếm Phong đều bị Tử Hà Phong của chúng ta đè ép một đầu.”
“Dưới sự oán hận chất chứa nhiều năm, loại mâu thuẫn này càng ngày càng kịch liệt. Từ sau khi Tề Vô Hối kế nhiệm chức vị thủ tọa thì hắn lại càng coi Tử Hà Phong là đại địch duy nhất. Nhưng lúc ấy sư tổ của các ngươi vẫn còn cho nên hắn vẫn không dám quá mức lỗ mãng.”
“Tuy nhiên, loại tình huống này đã theo sư tổ của các ngươi qua đời, Tử Hà Phong cứ như vậy mà xuống dốc. Tề Vô Hối bắt đầu thấy được hi vọng nên đã dần dần điên cuồng chèn ép Tử Hà Phong của chúng ta.”
“Mười năm qua hắn không ngừng tạo áp lực cho ta, làm khó ta đủ điều là vì muốn chứng minh Tàng Kiếm Phong không hề kém Tử Hà Phong của chúng ta.”
Nghe Diệp Thu giải thích xong mà Triệu Uyển Nhi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra Tử Hà Phong và Tàng Kiếm Phong còn có một đoạn quá khứ như vậy.