Chỉ nghe Diệp Thu chém xong một kiếm rồi chậm rãi kết thúc công việc, nói:
“Chiêu kiếm này tên là ‘nhất kiếm tuyệt trần trảm’, là chiêu thức do vi sư kết hợp với Tử Hà kiếm pháp mà thành, là một chiêu kiếm tuyệt học với kiếm thế bá đạo, uy lực vô cùng.”
“Ngươi vừa rồi có thấy rõ không?”
Lâm Thanh Trúc gật đầu, bản thân nàng có bản lĩnh đã gặp qua là không thể quên, cho nên một màn thi triển vừa rồi của Diệp Thu hoàn toàn hiện lên trong đầu nàng.
Diễn luyện một phen ở trong đầu thì nàng liền đem một chiêu kiếm này thông hiểu đạo lí rất nhanh.
Bởi vì chiêu kiếm này bản thân liền xuất phát từ Tử Hà kiếm pháp, cho nên nàng lĩnh ngộ cũng vô cùng đơn giản.
“Sư phụ, đệ tử đã học được rồi!”
Diệp Thu hài lòng gật đầu, nói: “Tốt lắm!”
Nhưng đây cũng không phải là ý đồ chân chính mà hôm nay hắn gọi Lâm Thanh Trúc tới.
[Đinh…]
[Ngươi truyền thụ cho đệ tử Nhất Kiếm Tuyệt Trần Trảm, kích động bạo kích trả lại.]
[Có mở ra hay không?]
“Mở ra!”
[Chúc mừng ngươi đạt được bí pháp Thiên Giai, Tu La Trảm.]
Khóe miệng Diệp Thu hơi nhếch lên, vì thứ hắn muốn chính là cái này.
[Có học hay không?]
“Học!”
Bỗng nhiên một luồng kinh văn dung nhập vào trong đầu Diệp Thu, Diệp Thu nhanh chóng lĩnh ngộ một phen sự huyền bí của Tu La Trảm.
Bên kia Lâm Thanh Trúc vẫn còn đang vì mình vừa học được một chiêu kiếm quyết mà cao hứng, nàng đang diễn luyện không ngừng, vui vẻ vô cùng.
Nàng thử luyện Tuyệt Trần Trảm một chút, mặc dù không có uy lực như Diệp Thu nhưng với thực lực hiện tại của nàng cho dù tu vi cao hơn nàng một cảnh giới thì nàng cũng có thể ung dung gây khó dễ.
“Sư tôn, chiêu kiếm quyết này Thanh Trúc rất thích! Đệ tử nhất định sẽ tu luyện thật tốt, sẽ không phụ kỳ vọng của sư tôn đối với đệ tử.” Lâm Thanh Trúc nói chuyện với ngữ khí thành khẩn.
Nàng chuẩn bị diễn luyện thêm một phen thì Diệp Thu lại nói.
“Đồ nhi, kiếm quyết này tuy mạnh nhưng không phải là mạnh nhất.”
Lâm Thanh Trúc: “? ? ?”
Đây là gì?
Chẳng lẽ sư tôn còn có kiếm quyết mạnh hơn muốn truyền thụ cho mình?
Hai mắt Lâm Thanh Trúc sáng lên, trong lòng nàng chờ mong mà nhìn về phía Diệp Thu.
Chỉ thấy hắn chậm rãi nói:
“Kỳ hội võ đã tới gần, ngươi lần này đại diện cho thể diện của Tử Hà phong chúng ta. Sư muội ngươi vừa mới nhập môn nên tu vi không cao, lần này coi như là ngươi đi gặp một chút việc đời. Vinh nhục của Tử Hà Phong chúng ta chỉ có thể dựa vào một mình ngươi.”
“Sư phụ suy đi nghĩ lại, vì cân nhắc an toàn của ngươi mà sẽ truyền cho ngươi một chiêu tàn nhẫn.”
Trong lòng Lâm Thanh Trúc vô cùng cảm động, nàng không ngờ tới sư tôn lại quan tâm mình như vậy mà lập tức bày tỏ: “Sư tôn yên tâm, Thanh Trúc nhất định sẽ không làm sư tôn thất vọng. Tử Hà Phong chúng ta tuyệt đối sẽ không thua Tàng Kiếm Phong.”
Ánh mắt Lâm Thanh Trúc lộ ra vẻ kiên định đi tới trước mặt Diệp Thu. Chỉ thấy tay phải hắn đặt ở đỉnh đầu nàng.
Trong phút chốc, một luồng kinh văn dung nhập vào trong đầu Lâm Thanh Trúc, khi nàng chiếu theo kinh văn diễn luyện một chút thì cả người đều ngây ngẩn.
“Cái này...”
“Thiên Giai Kiếm Quyết, Tu La Trảm!”
Lâm Thanh Trúc hít sâu một hơi, cái tên công pháp này vừa nghe liền bá đạo vô cùng.
Tỉ mỉ thưởng thức một phen trong đó lại càng khiến cho nàng kinh ngạc.
Kiếm quyết cực mạnh này chưa từng có trong lịch sử, đều mạnh hơn so với bất kỳ loại kiếm quyết nào mà nàng học được lúc trước.
Hơn nữa, nếu như cộng thêm sự phụ trợ của Cửu U Băng Sương Quyết, vậy uy lực của bộ kiếm quyết này sẽ càng thêm khủng bố.
Không chỉ khiêu chiến vượt một tiểu cảnh, cho dù là khiêu chiến vượt năm tiểu cảnh thì cũng có thể.
“Đa tạ sư tôn đã truyền thụ bí pháp này.” Lâm Thanh Trúc cảm động quỳ xuống hành lễ, nàng nhất thời không biết nên biểu đạt tâm tình lúc này như thế nào.
Có lẽ trên đời này cũng chỉ có một mình sư tôn chịu dốc túi truyền thụ cho mình mà không giấu giếm cái gì. Vì giúp đỡ mình mà sư tôn thậm chí đều lấy ra bí thuật áp đáy hòm.
Diệp Thu gật đầu thản nhiên nói: “Đồ nhi, bộ kiếm quyết này chính là Bí Pháp Thiên Giai, sâu xa vô cùng. Ngươi chỉ cần học tới nhập môn thì việc đối phó với hội võ lần này hẳn là đã đủ rồi.”
Đến lúc Diệp Thu chuẩn bị trở về thì...
[Đinh......]
[Chúc mừng túc chủ, thời gian làm lạnh truyền công đã qua, ngươi đã có thể truyền công lần nữa, kích động bạo kích trả lại.]
“Hả?”
Chân hăn vừa mới bước ra thì lập tức rụt trở về.
Diệp Thu quay đầu lại nhìn xem đại đồ đệ của mình một chút mà lộ ra nụ cười tà ác.
Xem ra ta lại phải nhổ long dê nữa rồi! Lần truyền công này hạn mức cao nhất tăng lên tới một ngàn năm a!
Lúc trước Diệp Thu đã truyền công cho Lâm Thanh Trúc một lần, lần này hắn vốn định truyền công cho Triệu Uyển Nhi. Nhưng sau khi cân nhắc đến việc công lực hiện tại của nàng còn nhiều chưa dùng hết, khối bảo cốt kia giống như là nước suối cuồn cuộn không ngừng mà cung cấp cho nàng hấp thu, nàng căn bản không thiếu công lực mà chỉ thiếu thời gian.
Về phần Lâm Thanh Trúc thì khác, nàng hiện tại đã không có bất kỳ bảo vật phụ trợ nào, chỉ toàn dựa vào thiên phú để tu luyện.
Suy đi nghĩ lại, Diệp Thu quyết định vẫn là tiếp tục nhổ lông dê trên thân đại đệ tử.
Khà khà khà!