Chương 37: Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Phiên bản 10401 chữ

Edit: Qiezi

Mọi người xung quanh cô nương kia lập tức lui lại, vô cùng sợ hãi nhìn nàng. Người đứng ở chỗ này đều là các gia tộc tinh anh, trong nháy mắt thấy con rắn nhỏ kia đều nhận ra đó là một loài yêu thú kịch độc.

Bị con vật kia cắn một cái, cho dù có giải độc kịp thời cũng sẽ có một đoạn thời gian dài suy nhược, đừng nhìn tiểu cô nương này thoạt nhìn khả ái, chỉ nhìn kỹ xảo của nàng thuần thục điều khiển rắn, nàng nhất định không phải khả ái như mặt ngoài.

“Bích Vân à, ta không muốn cùng thằng ngốc tham gia khảo hạch đâu, không bằng ngươi cắn hắn một cái có được không?” Tiểu cô nương mang biểu tình thiên chân vô tà đang thương lượng cùng độc xà nhà mình.

Những người vây xem đều không khỏi rùng mình, ánh mắt nhìn nàng cũng thay đổi. Không hề nghi ngờ, tiểu cô nương này cũng là nhân vật nguy hiểm.

Rất nhiều người ở đây âm thầm để mắt đến nàng.

“Ngươi! Ngươi nói cái gì!” Mập mạp thoạt nhìn rất tức giận, hắn thấy tiểu cô nươngrất khả ái, không nghĩ rằng đối phương dám nói như vậy, quả thật là không để hắn vào mắt.

“Chậc chậc, không chỉ ngu ngốc, mà tai còn có tật, thực sự thương cảm nha.” Tiểu cô nương ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đang nói với con rắn nhỏ nhà mình.

Mập mạp tức giận đến đỏ bừng cả mặt, giơ tay lên đánh về phía tiểu cô nương.

Tiểu cô nương làm như không nghe thấy, mí mắt cũng không nâng, dường như hoàn toàn không phát hiện mập mạp xuất thủ với nàng.

Phịch.

Thân thể của mập mạp khi tiếp xúc với tiểu cô nương chưa tới một giây đã bay ra ngoài, đạo cô nhìn như an tĩnh tĩnh tọa chậm rãi mở mắt: “Ở đây không được động thủ.”

Mập mạp chật vật bò dậy, thất kinh nhìn đạo cô. Hắn không ngờ người tiếp đón của Lưu Quang Tông sẽ ra tay, lúc này lại càng hoảng sợ, sợ mình sẽ bị hủy bỏ tư cách.

Bối cảnh của hắn và Từ Tử Nham cũng không khác nhau lắm, cũng là con em của gia tộc tu chân ở một vùng đất xa xôi. Chẳng qua hắn tiếp nhận giáo dục rõ ràng không được tốt lắm, hoàn toàn không biết có những người hắn căn bản không thể chọc nổi.

Những người xung quanh nhìn về phía mập mạp, ánh mắt mang theo trào phúng nồng đậm, người sáng suốt đều nhìn ra được người tiếp đón kia đang nói với tiểu cô nương kia, mà nàng đứng gần càng thấy rõ ràng, lúc đạo cô ra tay đá bay mập mạp, con bò cạp màu lam trên tay tiểu cô nương kia bò vào trong tay áo cô nàng thật nhanh.

Con bò cạp kia chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng trên người lại hiện lên ánh sáng u lam. Không cần nhìn cũng biết con bò cạp kia có độc tính không nhỏ, buồn cười là mập mạp này lại cho rằng người tiếp đón đánh bay hắn là bảo vệ cho tiểu cô nương.

Từ Tử Nham đứng xa xa xem náo nhiệt, tình huống này giống y hệt trong trí nhớ, mà người mập mạp kia sẽ nhanh chóng bị loại trong cuộc tranh tài sau đó. Tiểu cô nương kia không khác gì trước kia… Kiêu ngạo.

Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung đang ngồi bên cạnh mình, anh cảm thấy rất vui vẻ, quả nhiên là đệ đệ ta tốt nhất, nghe lời hiểu chuyện, tốt hơn tiểu cô nương kia nhiều.

Nghỉ ngơi một lúc, kỳ hạn tập hợp cũng đến rồi ——–

Người tiếp đón của Lưu Quang Tông chậm rãi đứng lên, ánh mắt sắc bén quét một vòng.

Bị tầm nhìn của nàng chạm đến, mọi người lạnh hết cả sống lưng, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Có mấy người thần tình cao ngạo, vẫn luôn xem thường người tiếp đón cũng thu liễm một chút, vốn dĩ bọn họ cho rằng người tiếp đón Lưu Quang Tông chắc là sư huynh đồng hạng với mình, nhưng bây giờ xem ra, vị đạo cô này tối thiểu cũng là tu sĩ ngưng mạch trở lên.

“Nếu đều đến đầy đủ rồi thì đi đi.” Đạo cô lạnh nhạt, nói xong liền ném ra một tờ giấy màu vàng, giấy vàng gặp gió liền cháy, phút chốc hóa thành tro bụi.

Làm xong hết thảy, đạo cô lạnh lùng liếc nhìn những người phía dưới: “Từ giờ trở đi, các ngươi đều là đệ tử dự bị của Lưu Quang Tông, lát nữa trong khảo hạch, cấm các ngươi tàn sát lẫn nhau, nếu ai làm trái, trục xuất!”

Sau khi nói xong, nàng liền thả người nhảy xuống, một con tiên hạc màu trắng đột ngột xuất hiện, mang đạo cô nhanh chóng rời khỏi.

Mọi người nhìn nhau, không rõ vị tiếp đón này có ý gì, ngay cả nội dung khảo hạch cũng không nói cho bọn họ biết, khảo hạch như thế nào?

Nghi hoặc của bọn họ cũng không duy trì được lâu lắm, sau khi vị đạo cô biến mất không lâu, từ xa liền truyền đến âm thanh gầm gừ thật lớn.

Tất cả những người tham gia tuyển chọn giật mình, tiếng gầm cự ly xa như vậy lại có thể làm dao động không ít người tinh thần bất ổn, đủ thấy âm thanh mà yêu thú phát ra, thực lực mạnh biết bao nhiêu.

Từ Tử Nham vội đứng lên, kéo Từ Tử Dung gia nhập đám đông, bị tiếng gầm của yêu thú kích động, mọi người tự động đứng sát vào nhau. Tuy rằng làm vậy không có tác dụng gì, thế nhưng nhiều người tốt xấu gì cũng có thêm chút can đảm.

Kỳ thực Từ Tử Nham biết người sắp đến là giám khảo lần khảo hạch này của bọn anh, mà tiếng gầm phát sinh kia là tọa kỵ của hắn. Chẳng qua anh không muốn bị người phát hiện anh đã biết được bí mật này, cho nên quyết định đứng chung với những người khác.

Trong vài hơi thở, khí tức của yêu thú phát ra tiếng gầm thật lớn kia sắp đến gần đây, trong những người đứng ở phía ngoài, đã có người không nhẫn nại được lấy pháp khí của mình ra.

Trong rừng cây mọi người đã lờ mờ nhìn thấy được con yêu thú to lớn kia, trong lòng đã có suy đoán. Mặc dù mọi người đều đoán có thể là khảo nghiệm của Lưu Quang Tông, nhưng nếu thật sự là yêu thú, e rằng bọn họ sẽ phải vào dạ dày yêu thú.

Ầm!

Một tiếng này lập tức làm các thiếu niên đang khẩn trương đến cực điểm bộc phát, những người ở vòng ngoài thậm chí còn chưa thấy rõ bóng dáng yêu thú kia đã không kiềm được thả ra các loại chiêu thức.

Dường như con yêu thú kia bị những chiêu thức này kích thích, tức giận há to miệng gầm rú. Những người đứng trước mặt bị cỗ tanh hôi xông hơi, thiếu chút nữa đã ngất đi. Nhất thời chiêu thức trên tay càng gấp gáp hơn, hận không thể đánh đuổi yêu thú kia ngay lập tức.

“A!” Sát bên mé rừng, một thiếu niên đứng gần nhất bỗng nhiên hét thảm thiết, con yêu thú to lớn há cái miệng to như chậu máu, nhào lên đầu hắn cắn một cái.

Nguy cơ trước mắt, thiếu niên kia bị dọa sợ ngất đi, té trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

“A!”

“A!”

Ngoại trừ tên thiếu niên xui xẻo kia ra, còn có rất nhiều người phát ra tiếng kêu rên, phàm là người phát ra tiếng la hét, đa số đều ngã trên mặt đất. Chẳng biết khi nào, bên người bọn họ lại xuất hiện rất nhiều tu sĩ mặc hắc y, choàng áo choàng đen che mặt.

“Chậc, trình độ như vậy cũng dám đến khảo hạch đệ tử nội môn?” Một đại hán tóc đỏ từ trong rừng cây chậm rãi đi ra, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm.

Hắn lạnh lùng nhìn mười mấy thiếu niên, đưa ngón tay ra, gập một cái: “Ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, phản ứng không tồi.” Theo ngón tay hắn hạ xuống, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người ba người kia.

Không hề bất ngờ, ba người này theo thứ tự là Vệ Kình, Hồ Thiên Vũ và Hạ Hầu Liên.

Điểm danh biểu dương ba người này xong, đại hán tóc đỏ chỉ chỉ vào những người áo đen, lớn tiếng nói: “Những người này đều là sư huynh sư tỷ đồng môn của các ngươi, cũng là địch nhân của các ngươi ở cuộc khảo hạch lần này. Nhưng mà các ngươi yên tâm, thực lực của bọn họ bị hạn chế ở luyện khí kỳ, một khi bọn họ sử dụng tu vi vượt qua luyện khí kỳ, coi như là bọn họ thua.”

Những người mặc hắc y nhìn những thiếu niên này, lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý… Thời điểm khảo hạch lần trước, lúc đó bọn họ cũng bị sư huynh sư tỷ giáo huấn rất thảm, hiện tại đã có cơ hội báo thù.

Con báo đen lớn cũng dời miệng từ trên người thiếu niên bị dọa ngất đi, trong con ngươi màu vàng đầy trêu tức.

Đại hán liếc mắt nhìn thiếu niên kia, hừ lạnh: “Thật vô dụng.” Hắn phất phất tay, có người đứng dậy từ trong đám áo đen kia, đỡ tên đệ tử này lên, sau đó – khi hắn còn chưa tỉnh thì tát cho hai cái.

Tên hắc y nhân không biết là sư huynh hay sư tỷ ra tay thật sự là nhanh-chuẩn-độc, tát hai cái, mặt của thiếu niên đã sưng lên, nhưng hắn cũng đã tỉnh.

Đại hán tóc đỏ nhíu nhíu mày, tất cả mọi người đều cho là hắn bất mãn hắc y nhân ra tay ác độc, lại không nghĩ tới hắn lại nói: “Ngươi đánh mặt hắn làm gì? Lát nữa đưa hắn ra, những người đó lại oán trách. Ngươi đánh bụng hắn không được sao? Dù sao có y phục che lại, chỗ bị đánh cũng không bị nhìn thấy!”

Nhất thời trong lòng mọi người phát lạnh, ánh mắt nhìn đại hán tóc đỏ như nhìn ác ma. Tên hắc y nhân kia bị hắn răn dạy, tuy rằng cúi đầu nhìn như nhận sai, nhưng dưới lớp mặt nạ bảo hộ che phủ lại không nhịn được trợn mắt: Dã Quỷ sư thúc lại đang hù dọa người!

Đại hán tóc đỏ ra hiệu, đám người áo đen kia nhanh chóng đi ra ngoài, đứng thành hai hàng. Số lượng hắc y nhân và thí sinh ở đây tương đối bằng nhau, thoạt nhìn mỗi người phải đối đầu với một người.

Tên hắc y nhân phụ trách đánh tỉnh thiếu niên kia cũng trở về đội ngũ, mà tên thiếu niên vừa tỉnh lại kia còn quay lại, vẻ mặt thất thần, mờ mịt nhìn bốn phía.

“Ngươi bị đào thải.” Đại hán tóc đỏ thuận miệng nói một câu rồi không quan tâm đến cái tên thất bại này nữa, lần thứ hai dời ánh mắt sang những thí sinh kia.

Những thí sinh còn lại nhất thời bị một câu nói nhẹ bẫng của hắn làm cho hoảng sợ, trong lòng không hẹn mà cùng nghi ngờ: Người này bị đào thải?

Dường như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng của những người này, đại hán tóc đỏ nhíu mày: “Không sai, ta chính là giám khảo của các ngươi cho lần khảo hạch này, loại phế vật bị yêu thú dọa ngất, nếu để hắn vào Lưu Quang Tông thì chính là vũ nhục ta.”

Mọi người rùng mình, dù biểu hiện bên ngoài vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng đều tự có tính toán.

Đại hán tóc đỏ không để ý tới bọn họ nữa, trái lại liếc mắt nhìn Từ Tử Nham đầy suy tư, sau đó ngoắc tay với anh…

Từ Tử Nham bất đắc dĩ sờ sờ mũi, không nghĩ rằng bị phát hiện nhanh như vậy.

Nhìn thấy Từ Tử Nham bị chỉ đích danh, có vài người lộ ra biểu tình kinh ngạc. Những người còn lại nhìn có chút hả hê, thực lực của Từ Tử Nham đúng là rất tốt, nếu anh cũng bị đào thải, nói không chừng thứ tự của bọn họ có thể sẽ tiến lên một nấc.

Trong khảo hạch nhập môn ở Lưu Quang Tông, mỗi một thứ tự đều có phần thưởng khác nhau. Tuy rằng không thể so sánh với phần thưởng của ba người đứng đầu, nhưng đối với những người này mà nói đều đặc biệt khả quan.

Lẽ nào Từ Tử Nham đắc tội giám khảo?

Vệ Kình lạnh lùng nhìn Từ Tử Nham đi ra khỏi đội ngũ, trong lòng đang nghi ngờ.

Hạ Hầu Liên kinh ngạc, mà Hồ Thiên Vũ lại lộ ra vẻ kinh hỉ. Với hắn mà nói, bất luận là Vệ Kình hay Hạ Hầu Liên, hoặc là Từ Tử Nham đều là kình địch của hắn, nếu có thể sớm để cho bọn họ bị nốc-ao, đối với hắn mà nói rất có lợi.

Bạn đang đọc Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!