Phiên ngoại 2.2
Edit: Qiezi
Lặc Hổ đương nhiên không biết lần này hắn đánh Vệ Kình tơi bời tạo thành đả kích lớn cỡ nào cho Vệ Kình —— đánh người không đánh mặt, tên khốn này nhằm mặt mà đánh, tuyệt đối là báo thù cá nhân! (#‵′)
Vệ Kình ngã trên mặt đất, nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Hắn hỏi Lặc Hổ: “Huấn luyện hôm nay kết thúc rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, kết thúc rồi. Ngươi có thể đi về, nhưng nhớ lần sau tới đúng giờ nha ~~~” Lặc Hổ trả lời rất nhanh, thậm chí vì tâm trạng vui sướng mà chữ nha cuối cùng cũng đầy uốn lượn.
“Tốt, nếu huấn luyện đã kết thúc thì tiếp theo đây không liên quan tới huấn luyện ha.” Vệ Kình lẩm bẩm.
Lặc Hổ không nghe rõ Vệ Kình nói gì, tò mò cúi đầu hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Vệ Kình chật vật mỉm cười đầy dữ tợn, đột nhiên ném ra một quả cầu lửa, giận dữ hét lên: “Ta cho tên khốn nhà ngươi báo thù riêng này!”
Lặc Hổ không kịp đề phòng bị quả cầu lửa đập vào mặt, khuôn mặt lập tức cháy đen, ngay cả tóc đều bị đốt trụi.
“Ngươi!” Lặc Hổ tức giận, vung quyền đánh tới.
Hai người ngươi tới ta đi, không còn hạn chế không thể sử dụng pháp thuật, hỏa cầu hỏa long hỏa vũ liên tục đập lên người Lặc Hổ.
Trận đánh ngắn ngủi qua đi, Lặc Hổ nằm trên đất, vết thương không khác Vệ Kình cho lắm, cũng là nội tạng chưa vỡ, xương chưa gãy, thế nhưng gương mặt đó —— khụ khụ, cũng biến thành đầu heo song sinh với Vệ Kình.
Từ lúc đó, hai người ganh nhau gay gắt hơn, hầu như mỗi một lần huấn luyện là một lần hành xác —— cho dù là đối với Vệ Kình hay Lặc Hổ.
Đối với chuyện này, Vệ Ưng lại thấy rất mừng, nhìn hai tiểu tử kia đánh rất hung ác, nhưng trên thực tế đôi bên đều có chừng mực, chưa bao giờ ảnh hưởng đến tính mạng.
Hơn nữa trong quá trình tranh đấu của hai tiểu tử này, tu vi và kinh nghiệm chiến đấu đều có tiến bộ vượt bậc, còn nhanh hơn tự tu luyện nhiều, Vệ Ưng dứt khoát làm như không thấy bọn họ lén lút ẩu đả.
Không chỉ làm như không thấy, thỉnh thoảng Vệ Ưng còn gây xích mích cho hai người, để bọn họ càng thêm kịch liệt…
Vệ Kình/Lặc Hổ: Người thật sự là tộc thúc/sư phụ của ta sao!!!
Những ngày vui vẻ (không phải đâu!) luôn trôi qua rất nhanh, thấm thoát thoi đưa, Vệ Kình đã nghênh đón lần lịch hiểm bí cảnh tiếp theo.
Là con trai trưởng của thế gia tu chân, Vệ Kình không quá cần tham gia bí cảnh. Dù sao Vệ gia cũng có thể cho hắn tất cả tài liệu hắn cần, chỉ là tu hành không chỉ có tu vi mà còn phải có tâm cảnh tương xứng.
Tu sĩ đã trải qua nhiều loại rèn luyện mới có thể trưởng thành, nếu không thì như Lặc Hổ đã từng chứng kiến, đóa hoa được nâng niu trong nhà kính, một khi thoát khỏi sự che chở của gia tộc sẽ nhanh chóng héo tàn.
Xuất phát từ sự tôi luyện bản thân, Vệ Kình đương nhiên cũng muốn vào bí cảnh, không mong tìm được bảo vật, chỉ hy vọng có thể khiến tâm cảnh của mình tiến thêm một bước!
Trong các bí cảnh, bí cảnh Lãng Vũ không tính là nguy hiểm, Vệ Kình cho rằng dù chỉ có mình hắn cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Nhưng hảo hữu Từ Tử Nham đã hẹn gặp nhau nên Vệ Kình rất vui vẻ tổ đội với anh, chỉ tiếc là đội ngũ này hơi đông, hơn nữa trong đó có một nửa người hắn nhìn rất chướng mắt.
Được rồi, nể mặt Từ Tử Nham, hắn nhịn. Người xuất thân thế gia luôn có phong độ, không giống tên thô lỗ, ngay cả chút lễ nghi cơ bản cũng không biết! ╭(╯^╰)╮
Sau khi vào bí cảnh Lãng Vũ, rốt cuộc Vệ Kình cũng tự trải nghiệm cái gì gọi là nguy hiểm. Không nói đến Kim Kiếm Ngư chen chúc như thủy triều, còn có vô số thụ yêu trên đảo, đáng sợ nhất là —— hắn đột nhiên phát hiện mình có cảm xúc khó nói đối với Lặc Hổ!!
Chết tiệt! Nhất định là hắn bị Từ Tử Nham và Từ Tử Dung ảnh hưởng! Đều tại đôi cẩu nam nam luôn vô thức khoe ân ái trước mặt hắn, cho nên hắn mới sinh ra hiểu lầm với Lặc Hổ!!!
Chắc chắn là như vậy!
Chỉ là… Vì sao khi thấy tên Bạch gì gì đó cố ý rù quến Lặc Hổ, hắn lại cảm thấy tức giận? Chuyện này không khoa học mà!
Vệ Kình càng nghĩ càng loạn.
Cũng không biết có phải bị huynh đệ Từ gia ảnh hưởng hay không, hắn luôn vô thức nhìn sang Lặc Hổ.
Đương nhiên, việc này cũng có một phần lý do là vì Lặc Hổ cứu hắn một mạng, nhưng hắn dám đảm bảo loại cảm giác kỳ quái này tuyệt đối không phải vì cảm kích đối phương đã cứu mình!
Dầu gì Vệ Kình cũng xuất thân từ thế gia, đồng thời được bồi dưỡng thành người thừa kế vị trí gia chủ. Tuy hắn không biết tất cả âm mưu quỷ kế nhưng ít nhất cũng từng chứng kiến phân nửa. Mấy thủ đoạn như mỹ nhân kế, vân vân… Hắn đều từng thấy qua, nhưng lại không mảy may động lòng. Nhưng cái tên cường trán thô lỗ Lặc Hổ này lại khiến hắn cảm thấy mơ hồ…
Vệ Kình cảm thấy muốn phát điên. Hắn không phải tên ngốc, đương nhiên phân rõ tình bạn và động lòng. Đừng nhìn Vệ Kình trêu chọc Lặc Hổ rất vui vẻ, nhưng trên thực tế hắn đã thừa nhận Lặc Hổ cũng là bạn của mình.
…..
Vấn đề là làm bạn thì cứ làm bạn đi, đột nhiên động lòng với bạn của mình là sao!! Trước đây hắn chưa từng có khuynh hướng này!!
Vệ Kình suy sụp một thời gian, hắn cũng thử tưởng tượng cảnh mình và một số nữ tu xinh đẹp ở bên nhau, đáng tiếc dù tưởng tượng ra khung cảnh đẹp đến cỡ nào, những nữ tu này xinh đến cỡ nào, hắn vẫn không có tí kích động, trái lại vô cùng lạnh nhạt, dùng thái độ cao cao tại thượng dò xét những nữ tu này…
Vệ Kình quả thực muốn quỳ, rõ ràng đây chính là khung cảnh do hắn tưởng tượng, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống hẹn hò, trái lại giống như đang khảo sát những nữ tu này có thể tin cậy hay không, có tư cách trở thành người theo đuổi hắn hay không.
Trốn trong khoang thuyền của mình, Vệ Kình vuốt mặt. Hắn dường như cảm nhận được nữ tu không hề có lực hấp dẫn với hắn, rơi vào đường cùng, hắn đành phải thử tưởng tượng mình và hảo hữu hẹn hò.
…..
…..
…..
Bỏ đi.
Ở mặt ngoài, Vệ Kình chỉ thừa nhận một người bạn duy nhất là Từ Tử Nham, nhưng mỗi khi hắn cố gắng nghĩ đến cảnh hẹn hò cùng Từ Tử Nham thì đều cảm thấy ơn ớn, giống như tiếp tục tưởng tượng nữa sẽ xảy ra chuyện gì đó rất tệ.
#Bàn về một tên thần kinh luôn có thể xoát độ tồn tại của chính mình…#
Vệ Kình hơi buồn rầu, nhưng trong một góc nào đó lại cảm thấy vui vẻ thầm lặng. Ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ, thứ vui sướng này là cái gì,nhưng mỗi khi hắn nhớ đã từng hôn Lặc Hổ hai lần ở cùng một chỗ, loại vui sướng kia sẽ mơ hồ nổi lên, khiến tâm trạng của hắn vô cùng khoan khoái.
Vệ Kình xoắn xuýt vài ngày, nhưng sau đó đã bình tĩnh trở lại.
Vệ Kình thừa nhận, tuy không biết từ khi nào hắn đã động lòng với tên thô lỗ kia, nhưng thích chính là thích, hắn sẽ không vì bản thân không thừa nhận mà biến thành không thích.
Vệ Kình không bao giờ thiếu thứ tên là tự tin. Đối với hắn mà nói, nếu hắn đã để ý Lặc Hổ, đương nhiên Lặc Hổ chắc chắn sẽ thuộc về hắn —— dưới tình cảnh Lặc Hổ hoàn toàn không biết gì, trên người Lặc Hổ đã dán đầy nhãn mang tên Vệ Kình.
( _(:3″ ∠)_
Sau này tình hình phát triển hơi ngoài dự tính của Vệ Kình, vốn hắn còn tưởng muốn bắt được Lặc Hổ ngốc nghếch phải mất rất nhiều thời gian, nào ngờ Bạch… Bạch gì nhỉ? Tên kia lại giúp hắn hoàn thành việc này.
Vệ Kình biết đối phương có mưu đồ với hắn, nhưng hắn không quan tâm. Không nói đến cái người họ Bạch này tu vi không cao bằng hắn, cho dù cao hơn hắn thì với những pháp bảo, bùa chú được cất trong Nạp Hư Giới, dù là tu sĩ kim đan kỳ tới cướp thì Vệ Kình cũng có sức liều mạng.
Muốn lấy đồ từ trên người hắn? Không dễ dàng như vậy đâu. Chẳng lẽ tên họ Bạch này cảm thấy Vệ Kình hắn quá ngu hay sao, lẽ nào hắn là người thấy mỹ sắc là hồ đồ à?
—— bổ sung thêm, Bạch Hoa cũng không phải gu của hắn!
Hiện tại Vệ Kình thích người hoang dại, ngang ngược, thân thể cường tráng, còn phải có màu da lúa mạch, được rồi, đường cong cơ thể cũng phải mượt mà, cái mông còn phải vểnh một chút —— nói chung là giống Lặc Hổ là tốt nhất!
Vệ Kình thờ ơ đuổi Bạch Hoa đi, quay về khoang thuyền không được bao lâu, lại nghênh đón một vị khách không mời mà tới.
“Mạc Tử Nguyên rất tốt…”
Khi nghe được câu này từ miệng Lặc Hổ, Vệ Kình giật mí mắt liên hồi. Giỏi lắm! Ngươi dám khen một nam nhân khác trước mặt nam nhân của ngươi! Việc này ta nhớ kỹ, sau này chúng ta tính sổ sau!!
(Từ Tử Dung tốt bụng cho Vệ Kình một quyển sổ nhỏ…)
“Vậy à? Ngươi cảm thấy người ta tốt thì đi tìm người ta đi, tìm ta làm cái gì!” Vệ Kình tức giận nói, trong lòng âm thầm xin thề, nếu Lặc Hổ dám nói đi tìm tên Mạc Tử Nguyên kia, hắn sẽ ngay lập tức đánh Lặc Hổ bất tỉnh rồi kéo lên giường!
Vẻ mặt Lặc Hổ hơi kỳ quái, dường như rất không hiểu tại sao Vệ Kình đột nhiên tức giận. Nhưng Lặc Hổ vẫn kiềm chế, tiếp tục nói: “Tên Bạch Hoa kia không có ý tốt với ngươi, ta thấy ngươi tránh xa hắn một chút thì tốt hơn!”
Vệ Kình nhướng mày, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều. Hắn ngồi trên giường, hai chân bắt chéo, nói lời sâu xa: “Sao ngươi biết?”
Chẳng lẽ người này luôn chú ý tới hắn? Phải biết rằng Bạch Hoa lén câu dẫn hắn sau lưng Mạc Tử Nguyên, làm việc khá bí ẩn, trừ phi Lặc Hổ canh chừng hắn, nếu không thì rất khó giải thích vì sao đối phương phát hiện chuyện này.
Lợi dụng đối phương quan tâm chuyện này, Vệ Kình dứt khoát hỏi vấn đề khiến hắn luôn thấp thỏm bấy lâu nay.
Vệ Kình rất tự tin sức hấp dẫn của mình, nhưng vấn đề là —— nếu Lặc Hổ đánh chết cũng không chấp nhận hai nam nhân bên nhau, thì dù Vệ Kình có đẹp như hoa cũng không thể chiếm được người nam nhân này.
Suy cho cùng thì Vệ Kình phải xác định được tính hướng của Lặc Hổ, chỉ cần Lặc Hổ không ghét nam nhân thì việc này dễ làm rồi!
May là phản ứng của Lặc Hổ khến Vệ Kình an tâm. Đối phương không biểu lộ chán ghét quan hệ nam nam, hơn nữa từ miệng Lặc Hổ, Vệ Kình biét được đối phương thật sự âm thầm chú ý hắn.
Trong lòng Vệ Kình vui sướng không nói nên lời, đáng tiếc hắn vui chưa được bao lâu đã bị Lặc Hổ phá hư sạch sẽ…
“Hắn câu dẫn ngươi? Lúc nào? Câu dẫn thế nào? Ngươi có bị hắn sờ soạng không?” Vệ Kình siết chặt cổ tay của Lặc Hổ, tức đến mức mặt méo mó.
Tên Bạch chết tiệt, không những câu dẫn mình mà còn dám sờ soạng Lặc Hổ! Đúng là đáng chết!
Người của Vệ Kình hắn —— dù vẫn chưa có danh phận —— cũng không phải là người ai cũng có thể mơ ước!
Vệ Kình nổi giận đùng đùng nhất thời quá trớn, khiến Lặc Hổ tức giận bỏ đi. Nhìn bóng lưng của đối phương, Vệ Kình hối hận đập tay xuống giường. Lúc nãy hắn hơi kích động, nhưng nếu ai biết người mình yêu bị người khác động tay động chân, chắc chắn đều không bình tĩnh nổi!
Vẫn may là hắn còn cơ hội vãn hồi, không ngờ Lặc Hổ chỉ đi một lúc lại quay trở về, Vệ Kình rất vui, không nhịn được lặng lẽ theo sau Lặc Hổ.
Không biết lúc đó Lặc Hổ đang nghĩ gì, vậy mà không phát hiện Vệ Kình theo đuôi, cho đến khi đối phương muốn rời khỏi khoang thuyền thì lại thấy được ở một góc nào đó, đôi cẩu nam nam dường như đang thân mật.
Quấy rầy người khác thân mật sẽ bị sét đánh, nếu lúc này Lặc Hổ xông ra, có thể không bị sét đánh nhưng chắc chắn sẽ bị Từ Tử Dung xử một trận.
Người ta thường nói lão bà của mình mình thương, Vệ Kình cũng không muốn người trong lòng của mình bị Từ Tử Dung hành hung.
Vệ Kình một tay kéo Lặc Hổ vào lòng, lén lút chiếm chút tiện nghi nho nhỏ, ừm… Eo của Lặc Hổ hơi to, nhưng sờ rất thích.
Lúc này Vệ Kình đặc biệt cảm kích phong cách y phục của man tộc, áo rộng thoải mái đúng là thần khí để hắn tiện giờ trò!
“Ưm…” Cảm nhận được Lặc Hổ phản kháng, Vệ Kình ghé vào tai Lặc Hổ suỵt một cái, đồng thời chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
Vệ Kình cũng rất muốn biết Lặc Hổ có phản ứng gì về quan hệ của huynh đệ Từ gia, để hắn quyết định phải dùng cách nào truy thê mới thành công.
Là cách nước ấm nấu ếch, mưa rền gió dữ hay là âm thầm ra tay…
May mà Lặc Hổ không tỏ ra chán ghét quan hệ kinh hãi thế tục của huynh đệ Từ gia, điều này cũng khiến Vệ Kình thoải mái hơn rất nhiều, đồng thời bắt đầu liệt kê kịch bản, chuẩn bị đại kế theo đuổi.
Đáng tiếc là thực tế luôn biến hóa nhanh hơn kế hoạch. Vệ Kình không thể ngờ rằng trong một lần vô tình bị thương, hắn và Lặc Hổ đã xảy ra quan hệ trong tình trạng hắn mất ý thức…
(╯‵□′)╯︵┻━┻! Lần đầu tiên lại làm khi hôn mê, đây quả thực quá thảm mà!
Dù chuyện này nghe rất thảm nhưng cũng khiến quan hệ của hai người có bước tiến nhảy vọt.
Mấy thứ như có ơn phải báo… Vệ Kình sử dụng mấy chữ này rất vui vẻ, lại càng đừng nói đến… Lặc Hổ cũng có ý với Vệ Kình, hai người ỡm ờ một hồi, cuối cùng tự nhiên ở bên nhau…
Mấy ngày bên Lặc Hổ là thời gian ngọt ngào nhất của Vệ Kình từ lúc sinh ra đến nay.
Điều này không phải đang nói gia đình Vệ Kình không hạnh phúc, chỉ là người nhà cho hắn cảm giác hạnh phúc ấm áp, nhưng ở bên Lặc Hổ, hắn luôn cảm nhận được ngọt ngào xuất phát từ nội tâm.
Vệ Kình không tin quỷ, không tin thần, nhưng hắn đã từng âm thầm cảm tạ ông trời, để hắn gặp được Lặc Hổ.
Lặc Hổ là man tộc, thẳng thắn, phóng khoáng, chung thủy, một khi đã chọn đạo lữ thì vĩnh viễn sẽ không phản bội.
Vệ Kình rất vui vì ông trời cho mình gặp được một bạn đời hoàn mỹ như vậy. Trong mắt hắn, Lặc Hổ chính là nửa cung tròn mà hắn thiếu. Ngoại trừ Lặc Hổ, không ai có thể cho hắn cảm nhận được ngọt ngào dâng tràn từ đáy lòng như vậy…
…..
…..
…..
Lặc Hổ: (╯‵□′)╯︵┻━┻! “Ngọt ngào cái đầu ngươi! Tên khốn nạn nhà ngươi bôi mật ong lên người ta làm gì, ngươi là cẩu sao… Ưm! Đừng liếm nữa!”
Vệ Kình cười híp mắt, sờ soạng bụng nhỏ rắn chắc của Lặc Hổ, khẽ khàng hỏi: “Lặc Hổ, ngươi không muốn ta sao?”
Lặc Hổ hơi hốt hoảng, hắn đương nhiên biết những lời này của Vệ Kình có ý gì. Chỉ là —— hắn lúng túng gãi đầu, không muốn nói cho Vệ Kình biết lần đầu tiên của hắn thật sự rất đau, sau này mới dần thích ứng cảm giác bị người khác đâm vào.
Dù sao Lặc Hổ đã quen, cần gì phải khiến Vệ Kình trải nghiệm đau đớn đó?
Thân là người yêu, chẳng lẽ không nên cố gắng tránh làm đạo lữ của mình bị thương sao…
Trên người bọn họ có Song Liên Tịnh Đế Hà, Vệ Kình cũng đoán được đôi chút suy nghĩ của Lặc Hổ. Hắn dịu dàng hôn lên mặt Lặc Hổ, trong lòng cười thầm, tuy người yêu của hắn hơi thô lỗ nhưng thật ra lại là người rất dịu dàng đó…
Nửa khắc sau ——
Lặc Hổ dịu dàng đạp Vệ Kình bay xuống giường, giọng khàn khàn quát: “Tên khốn nhà ngươi! Đủ chưa! Chính sự hôm nay vẫn chưa làm đó! Mau đi làm việc!”
Vệ Kình: QAQ