Edit: Qiezi
Chân mày Từ Tử Dung quả thực muốn vặn thành bánh quai chèo, y cũng không biết vì sao, mình vừa nghe ca ca muốn đi cứu người kia liền thấy vô cùng phẫn nộ.
Rõ ràng y chưa bao giờ giáp mặt với người phía dưới, nhưng đối với thân ảnh đó y lại phát sinh chán ghét từ nội tâm, thậm chí —— sát ý.
Phát hiện mình lại có loại tâm tình này, Từ Tử Dung sợ hãi than nhẹ, ca ca có tính cách gì, y hiểu rất rõ, nếu có người chọc đến cửa, ca ca tuyệt đối sẽ không nương tay, nhưng anh cũng tuyệt không cho phép bởi vì mình chán ghét liền giết người.
Nói cách khác, Từ Tử Nham không phản đối mình giết người, thế nhưng nhất định phải tìm một lý do hợp lý, bằng không, khẳng định chuyện này sẽ làm ca ca nổi giận, kết quả như thế nào, ngay cả y cũng không dám tưởng tượng.
“Này, ngươi không sao chứ?” Từ Tử Nham cũng không có trực tiếp đi đến trước mặt người đang hôn mê trên đất kia. Có giáo huấn sâu sắc của mỹ nhân ngư, Từ Tử Nham đã đem hai chữ đề phòng khắc sâu trong lòng.
“Ưm…” Người nằm trên mặt đất phát ra mấy tiếng rên rỉ khó mà nghe thấy, thân thể khó khăn giật giật vài cái, sau đó liền không có phản ứng.
Từ Tử Nham suy nghĩ một chút, dứt khoát gọi Từ Tử Dung cùng xuống phía dưới.
Từ Tử Dung cực kỳ không tình nguyện đi xuống bên cạnh anh: “Ca ca, huynh để ý đến hắn làm gì? Chúng ta đâu có quen hắn.”
“Đều là tu sĩ, có thể cứu liền cứu đi, ngày hôm nay chúng ta cứu hắn, nói không chừng tương lai hắn sẽ cứu chúng ta thì sao.” Từ Tử Nham dừng lại: “Nếu như thực sự cứu không được, cũng không cần lãng phí đồ trong túi càn khôn mà.”
Từ Tử Dung trầm mặc đỡ trán, tư tưởng ca ca nhà mình thực sự là quá mộc mạc… Tuy nói năm đó y cũng suy nghĩ như thế, nhưng từ khi có danh hào Huyết ma, y đã lâu không làm loại chuyện này.
Vì phòng ngừa chuyện bất trắc, Từ Tử Nham làm một ít pháp thuật lên người người nọ, bảo đảm đối phương không có năng lực phản kháng gì, lúc này mới đến gần một chút, tỉ mỉ quan sát.
Từ Tử Dung liền nhịn không được cau mày lại, mắt thấy ca ca đến gần người kia, làm y thấy người kia càng đáng ghét hơn, rõ ràng ngay cả mặt đối phương còn chưa thấy, nhưng trong lòng sôi trào sát ý lại đạt tới trình độ kinh người.
“Ừ? Còn chưa có chết?” Từ Tử Nham lật đối phương lên, lồng ngực hơi phập phồng, chứng tỏ người này còn có một hơi thở.
Kiểm tra một chút, phát hiện trên người đối phương cũng không có vết thương gì, ngược lại linh lực dao động có chút hỗn loạn, thoạt nhìn giống như là lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma.
Hơi do dự, Từ Tử Nham lấy từ trong túi càn khôn một bình sứ trắng, đổ một viên dược hoàn nhét vào miệng đối phương, thuốc vào miệng là tan, thực mau, người hôn mê liền phát ra một tiếng rên rỉ, sau đó tỉnh lại.
“Ngươi có sao không?” Từ Tử Nham để hắn nửa tựa trên người mình, ngoài miệng hỏi tình trạng thân thể hắn, nhưng cái tay giấu sau lưng hắn kia, ngón tay đang dập dờn lôi quang màu xanh cũng bắt đầu vui sướng dạo chơi.
Chính cái gọi là không thể phòng bị được lòng người, vẫn là cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Ca ca đề phòng người xa lạ này làm sắc mặt Từ Tử Dung dễ nhìn hơn một chút, nhưng chỉ là một chút mà thôi.
“Ngươi…” Thần sắc thanh niên được nâng dậy có chút mê man, đột nhiên lập tức tỉnh táo, hơi hoảng hốt nhìn xung quanh một lần: “Đây là đâu?”
Từ Tử Nham kinh ngạc nhíu mày, lẽ nào anh đã đoán sai, người này không phải là đệ tử của những môn phái khác đi cùng bọn họ?
“Nơi này là Thanh linh bí cảnh. Nếu ngươi không biết nơi này là đâu, làm thế nào vào đây?” Từ Tử Nham hỏi.
Thanh niên trợn mắt nhìn, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc: “Ta… Không biết, ta chỉ là ăn một trái cây trong rừng, sau đó liền ngất đi, chờ tới lúc ta tỉnh lại, liền xuất hiện ở nơi này.”
“Tại hạ là Bách Mục Hóa, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của đạo hữu.” Ngược lại Bạch Hoa cũng không ngốc, rất nhanh liền phản ứng ại, đây chính là tác dụng của Thanh linh dẫn, chỉ là hắn còn chưa thăm dò danh tính của người trước mắt này, không thể làm gì khác hơn là sử dụng một cái tên giả.
“Ta họ Từ.” Từ Tử Nham nhàn nhạt nói.
“Từ đạo hữu.” Bạch Hoa gật đầu, thấy đối phương không có ý giới thiệu, cũng không có truy hỏi.
“Tuy rằng không biết Bách đạo hữu tiến vào nơi này như thế này, nhưng nếu đã tới, đó là cơ duyên, Bách đạo hữu không ngại đi chung quanh xem xét xem, nói không chừng cũng có thể có thu hoạch gì đó.” Từ Tử Nham thản nhiên nói.
Đối với người trước mắt này, anh có cảm giác nói không nên lời. Đối phương lớn lên trắng trẻo tuấn mỹ, là mỹ nam tử hiếm có, lẽ ra với thị giác động vật như mọi người, anh nảy sinh hảo cảm với nam tử này hẳn cũng dễ hiểu. Nhưng làm anh thấy quỷ dị là khi sinh lòng hảo cảm, đồng thời có loại chán ghét không rõ.
Hai cảm giác hoàn toàn trái ngược đan xen vào một chỗ, làm anh có loại tâm tình cực kỳ mâu thuẫn với thanh niên tuấn mỹ này.
Dường như trong đầu anh có hai người khác nhau đang liều mạng thuyết phục anh, người mặc áo tráng nói với anh, người trước mắt này dung nhan tuấn mỹ, ăn nói nhã nhặn, là một bằng hữu đáng giá kết giao, mà hắc y kia lại nhắc nhở anh, có sự khác thường chính là yêu quái, hảo cảm tới quá bất ngờ, khẳng định không phải chuyện gì tốt.
Hai người một trắng một đen đấu khẩu trong đầu anh, làm cho đầu anh phát đau, bởi vậy cũng quên mất động tác lúc này, vẫn duy trì tư thể nửa ôm thanh niên.
“Ca ca, ta nghĩ vị này… Đạo hữu đã không cần huynh đỡ.” Từ Tử Dung đen mặt, không chút khách khí kéo tay Từ Tử Nham.
“A!”
“A!”
Hai người đồng thời kinh hô một tiếng, chỉ là Từ Tử Nham có chút xấu hổ, mà Bạch Hoa lại lộ ra chút ngượng ngùng, trên mặt hơi đỏ.
Dung mạo Từ Tử Nham rất anh tuấn, tuy rằng hiện tại chỉ là thiếu niên 16 tuổi, nhưng đã có đường nét của nam nhân trưởng thành, dung mạo anh tuấn đẹp trai hợp với dáng cười phóng khoáng, rất dễ gây hảo cảm với người khác.
Bạch Hoa từ nhỏ đã sinh sống nơi phong trần, từ nhỏ chịu giáo dục sớm đã thành tư tưởng vặn vẹo của hắn, với hắn mà nói, nam tử anh tuấn như Từ Tử Nham cũng có sức hấp dẫn rất lớn, chớ nói chi là hai ngày trước hắn mới nếm thử tư vị xuân phong, hôm nay nhìn thấy một nam nhân đẹp trai như vậy, còn nửa ôm mìh vài lòng, ít nhiều gì cũng có xuân tâm nhộn nhạo.
Hơn nữa hắn từng nghe sư phụ nói qua, Thanh linh dẫn mở ra bí cảnh, là rất nhiều đệ tử tinh anh của đại môn phái mới có thể đi vào, hiện tại nếu đối phương có thể vào đây, chẳng phải nói lên thân phận đối phương là tinh anh trong đại môn phái sao?
Nếu có thể ôm chặt bắp đùi như vậy… Trong mắt Bạch Hoa lộ ra vui mừng. Hắn thật không ngờ, vừa tiến vào Thanh linh bí cảnh, lại có cơ hội tốt như vậy.
Chỉ là… Bạch Hoa nhìn bên cạnh đối phương có hài tử tướng mạo tinh xảo kia, mi tâm khẽ nhíu một cái, bởi vì từ nhỏ sinh hoạt tại cái loại địa phương đó, hắn cực kỳ mẫn cảm với chuyện quan sát sắc mặt người khác, huống hồ Từ Tử Dung không chút nào che giấu biểu tình chán ghét kia, hắn không có khả năng không phát hiện ra.
Ca ca, vừa nãy hài tử này xưng hô như vậy với vị Từ đạo hữu, nói cách khác, y là đệ đệ Từ đạo hữu?
Bạch Hoa không khỏi có chút khó khăn, muốn ôm chặt bắp đùi vị Từ đạo hữu này, chỉ dựa vào mấy câu nói là tuyệt không thể được. Phương pháp tốt nhất là tự nhiên phát triển một loại quan hệ càng thêm thân thiết với vị này, nhưng nếu tiểu hài tử này vẫn một mực đứng bên cạnh, sợ rằng bất luận như thế nào, vị Từ đạo hữu này cũng không thể làm ra chuyện gì không thích hợp trước mặt đệ đệ mình.
Trải qua mấy phen suy xét, Bạch Hoa quyết định không buông tha, trước tiên đi theo vị Từ đạo hữu này, nếu có cơ hội câu dẫn vị họ Từ này, nghĩ đến trong vòng một tháng, luôn có thể có kẽ hở.
“Ngươi còn muốn dựa vào người ca ca ta đến khi nào?” Từ Tử Dung hung dữ nhìn chằm chằm Bạch Hoa, nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, y có loại cảm giác xung động muốn xông lên xé nát mặt hắn.
Nhắc đến cũng kỳ quái, trước đây cùng lắm y chỉ khát máu, nhưng cho đến bây giờ chưa nghĩ qua muốn xé nát mặt người khác, ngày hôm nay coi như là lần đầu tiên.
“A, xin lỗi.” Trên mặt Bạch Hoa càng đỏ hơn, luống cuống tay chân bò dậy khỏi người Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham đồng dạng cũng xấu hổ cự kỳ, nhanh chóng bật người đứng dậy, anh liền cảm thấy buồn bực, rõ ràng chỉ là đỡ người bị thương ngồi dậy, sao từ miệng Từ Tử Dung, tại lộ ra hương vị kỳ quái vậy?
Đáng sợ hơn là, anh lại chột dạ vì giọng điệu của Từ Tử Dung, rốt cuộc trong lòng anh nghĩ cái gì? Mẹ nó anh là thẳng nam a, ôm một người đàn ông là chuyện rất bình thường có được hay không?
Đối với nội tâm xuất hiện loại tâm tình khó hiểu của mình, Từ Tử Nham quả quyết bỏ qua, không thể trêu vào thì ta liền trốn, mặc dù có hảo cảm với Bách Mục Hóa, nhưng chỉ là hảo cảm mà thôi, mắt thấy Từ Tử Dung có thành kiến như thế với đối phương, hơn nữa thái độ còn quyết liệt hơn lúc so với Vệ Kình và Lặc Hổ, Từ Tử Nham quyết định, cách xa một chút.
“Ừ, nếu Bách đạo hữu không có chuyện gì, bọn ta liền đi đây.” Từ Tử Nham phủi mông một cái đã muốn đi, dù sao thời điểm cứu người lúc nãy cũng không mong hồi báo, vậy thà rằng tách xa một chút thì tốt hơn.
“Ách…” Trong khoảng thời gian ngắn Bạch Hoa cảm thấy sửng sốt, hắn tự nhận hiện tại, dung mạo có thể xưng là tuyệt sắc, hơn nữa hành vi của mình cũng không có chỗ nào bất thường, dù cho nội tâm đối phương có đề phòng người xa lạ, cũng không có lý do bỏ rơi mình, trực tiếp rời đi phải không?
Hơn nữa hắn cũng không thể để Từ Tử Nham đi, nếu như Từ Tử Nham đi, hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn thông qua Thanh linh dẫn và tác dụng của ngọc bội hình rồng mới có cơ may đột phá trúc cơ, nhưng các loại pháp thuật sau trúc cơ hắn căn bản không biết một cái, hơn nữa trong túi càn khôn của hắn, cũng chỉ có hơn mười khối hạ phẩm linh thạch đáng thương, ngay cả một thanh phi kiếm cũng không có.
Nhìn xung quanh trải rộng mênh mông, nếu như dùng hai đùi mà đi,, sợ rằng đi một tháng cũng chưa chắc đi ra khỏi thảo nguyên này.
“Từ đạo hữu…” Bạch Hoa cười khổ: “Ta vô tình bị kéo vào nơi này, trên người cũng không mang theo gì, hơn nữa ta mới lên trúc cơ không lâu, ngay cả phi kiếm còn chưa có chuẩn bị…”
Từ Tử Nham nghe vậy liền nhíu mày, nếu như đối phương nói thật, chuyện kia cũng có chút khó khăn, dù sao đối phương mới chỉ lên trúc cơ, ngay cả cảnh giới cũng không có ổn định, nếu phi kiếm mà cũng không có, để hắn ở chỗ này, cùng với chờ chết cũng không khác nhau lắm.
Thấy chết không cứu gì đó, anh làm không được, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể mang hắn cùng đi.
Ngay lúc Từ Tử Nham đồng ý mang Bách Mục Hóa rời đi, mặt của Từ Tử Dung đen đến mức làm anh không dám nhìn thẳng.
Anh cũng không hiểu vì sao Tử Dung lại chán ghét thanh niên tuấn mỹ này như thế, theo lý thuyết, với thị giác động vật của mọi người, Bách Mục Hóa ăn nói gì đó cũng không tệ, làm thế nào mà Từ Tử Dung cứ như vậy, không muốn thấy hắn.
Ngồi trên phi kiếm của Từ Tử Nham, Bạch Hoa thành thật ngồi phía sau không nhúc nhích. Thỉnh thoảng chạm mắt với Từ Tử Nham, cũng chỉ lộ ra nụ cười ngượng ngùng.