Chương 91: Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Phiên bản 11040 chữ

Edit: Qiezi

Sau khi tên hộ vệ này bị đánh trúng, toàn bộ thân thể đều tê rần, khó khăn lắm mới khôi phục lại liền lập tức vọt tới. Hắn cũng không nghe được đối thoại giữa người trung niên với Từ Tử Nham, thế nhưng thảm trạng của Vu Niệm Bạch lại nhìn đến rõ ràng.

“Các ngươi!” Tên hộ vệ này thoạt nhìn chừng hơn năm mươi tuổi, thấy Vu Niệm Bạch bị đánh thành đầu heo, mắt lập tức đỏ lên, hắn hung tợn nhìn Từ Tử Dung điều khiển Huyết sắc cự đằng, quả thực hận không thể cắn chết y, từng miếng từng miếng một.

Từ Tử Nham cực kỳ bất mãn với biểu hiện của hắn, anh nhẹ nhàng chạm chạm Từ Tử Dung, Từ Tử Dung hiểu ý, cổ tay giơ lên, Huyết sắc cự đằng bỗng chốc siết chặt, thân thể Vu Niệm Bạch liền phát sinh một loại âm thanh rắc rắc kinh khủng.

“Thiếu gia!!!!”

“Ta giết các ngươi!” Lão giả quả thực sắp bị chọc giận đến điên rồi, giơ tay công kích.

“Lão Lưu dừng tay!” Người trung niên lại càng hoảng sợ, thực lực của hắn thua lão Lưu, thế nhưng mắt nhìn của hắn so với lão Lưu thì lợi hại hơn.

Vừa nãy Từ Tử Nham chỉ trong thoáng chốc liền đánh bay lão Lưu, tuy rằng trong đó có nguyên nhân lão Lưu khinh địch, nhưng có thể nhìn ra, ít nhất tu vi hai người này không hề kém lão Lưu.

Hiện tại thiếu gia còn trong tay đối phương, nếu sơ ý một chút chọc giận bọn họ, người ta giết chết thiếu gia, phủi mông bỏ đi, lưu lại hắn thừa nhận lửa giận của tộc trưởng…

Nghĩ vậy, người trung niên nhịn không được rùng mình một cái, trong lòng càng thêm kiên định, nhất định phải ngăn cản lão Lưu kích động.

Từ Tử Dung thấy lão Lưu muốn công kích, trong lòng cũng không vội chút nào, đừng nói là một tu sĩ trúc cơ trung kỳ, với tu vi trúc cơ hậu kỳ hiện tại của y, hơn nữa có thủ đoạn đời trước, chính là tộc trưởng Vu gia ngưng mạch hậu kỳ kia đến, y cũng không sợ.

Lõa Lưu vừa có xu thế muốn động thủ, y liền đem cự đằng treo Vu Niệm Bạch chắn truóc người, rõ ràng nói cho lão giả kia, muốn công kích y? Trước tiên giết chết thiếu gia các ngươi đi!

Đạo công kích thứ nhất của lão Lưu bị người trung niên cản lại, cũng may là bị cản lại, bằng không người chịu thiệt chính là Vu Niệm Bạch hôn mê.

Mọi người hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu Vu Niệm Bạch hôn mê trúng đạo công kích này sẽ như thế nào, ngay cả lão Lưu cũng âm thầm may mắn, len lén vứt cho người trung niên một ánh mắt cảm kích.

“Đáng giận! Hai người các ngươi, còn không mau thả thiếu ta của chúng ta ra!” Quay đầu, lão Lưu liền cả giận nói với Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.

Người trung niên ở một bên âm thầm không ngừng kêu khổ, lão Lưu này! Tuyệt không biết cái gì gọi là xem xét thời thế.

Tuy nói thiếu gia là hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, hơn nữa bởi vì hắn không có con cái, cho nên luôn xem thiếu gia là nhi tử của mình mà yêu thương, nhưng ngươi cũng phải nhìn rõ đối phương là ai chứ?

Người trung niên là hộ vệ Vu gia, nhưng trước đây có một đoạn thời gian rất dài làm tán tu. Luận kiến thức, có thể quăng lão Lưu tám con phố.

Hai người đối diện vừa nhìn liền biết xuất thân bất phàm, dù mới khoảng hai mươi tuổi cũng đã là cao thủ trúc cơ hậu kỳ, tư chất như vậy, chính là những đại môn phái kia cũng đều sẽ tranh đoạt.

Hơn nữa nhìn bọn họ biết rõ địa vị của Vu gia ở Ô Đề thành, còn có thể có sức lực cùng mình giằng co, rất rõ ràng sau lưng người ta có chỗ dựa, không phải sư phụ thì chính là môn phái, đắc tội người như thế, đừng nói là hắn hay lão Lưu, nói không chừng toàn bộ Vu gia cũng phải bồi vào!

“Câm miệng! Hiện tại thiếu gia trong tay người ta, ngươi nhìn không thấy sao!” Người trung niên rốt cuộc không nhịn nổi mắng. Ngày thường lão Lưu ỷ mình là gia nô Vu gia, hơn nữa tu vi cao hơn hắn một chút, luôn thể hiện dáng vẻ lão luyện bề trên, không có việc gì liền chèn ép hắn, nếu bình thường, người trung niên cũng nhịn, nhưng bây giờ liên quan đến số phận tương lai của hắn, hắn không thể để lão Lưu đắc tội với hai người trước mặt.

Lão Lưu không ngờ người trung niên dám quát lớn mình, liền tức giận đến trợn trừng, chòm râu bên mép không ngừng rung rung, chỉ vào người trung niên nửa ngày nói không ra lời.

“Thiếu gia làm trọng.” Người trung niên mặc kệ lão đầu không kiến thức này, trong lòng hắn quyết định, sau khi trở về sẽ cáo từ gia chủ Vu gia, ở chung với tên không có mắt nhìn như vậy, hơn nưa thiếu gia phế vật kia, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chọc đến đại nhân vật mà bọn họ không trêu chọc nổi!

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng người trung niên lại rõ ràng, đầu tiên phải đối phó với hai vị trước mắt này, bằng không đừng nói sau này, nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì không hay, sợ rằng ngay cả ngày mai cũng không qua được.

“Hai vị đạo hữu xin thủ hạ lưu tình, thiếu gia của chúng ta chỉ là thân thể phàm thai, không chịu nổi chỉ điểm của hai vị đạo hữu.” Người trung niên rất uyển chuyển đem ‘Giáo huấn’ đổi thành ‘Chỉ điểm’, dù cho mọi người đều biết là xảy ra chuyện gì, tốt xấu mặt mũi cũng có thể đẹp một ít.

Từ Tử Nham liếc mắt nhìn người trung niên, kéo kéo khóe miệng. Người trung niên này rất thông minh, anh mới đến, cũng không muốn rước lấy phiền toái gì cho Tưởng gia, tuy rằng hiện tại có bối cảnh của Lưu Quang tông bảo vệ, dù bọn họ giết Vu Niệm Bạch này, Vu gia cũng không dám trả thủ, nhưng hai ngày sau, bọn phải xuất hiện trên hôn lễ của Tưởng gia. Hai người có thể tùy thời mà đi, nhưng nếu bọn họ đi, chưa chắc Vu gia sẽ không trả thù lên người Tưởng gia.

Bọn họ là đến làm chỗ dựa cho Tưởng gia, mà không phải gây phiền toái, bởi vậy Từ Tử Nham nháy mắt với Từ Tử Dung, Từ Tử Dung bấm một cái pháp quyết, Huyết sắc cự đằng vung lên, thiếu gia đầu heo bay ra ngoài.

Trong lúc nói chuyện, người trung niên vẫn chú ý đối phương, mắt thấy đối phương có động tác, lập tức nhanh nhẹn đỡ lấy thiếu gia.

Sau khi đỡ lấy, liền đút một viên đan dược cho thiếu gia trước, thương thế trên người Vu Niệm Bạch lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.

“Đa tạ hai vị đạo hữu, ta thay thiếu gia nhà ta xin lỗi hai vị. Cái gọi là không đánh không quen biết, nếu nhị vị rảnh rỗi, không ngại đến Vu gia chúng ta làm khách.” Đầu óc người trung niên chuyển rất nhanh, nhìn dược này hiệu quả chứng tỏ đối phương cũng không hạ tử thủ với thiếu gia.

Tu sĩ tiện tay giết một phàm phu đắc tội mình, không ai có thể bới móc, bởi vì tôn nghiêm tu sĩ nhất định phải giữ gìn. Đối phương chịu thủ hạ lưu tình chỉ để lại một ít vết thương ngoài da cho thiếu gia, trong lòng người trung niên đã cực kỳ cảm kích.

Chỉ cần không để lại thương thế quá nặng, như vậy tất cả đều dễ nói, hơn nữa hai người trước mắt này, tuổi còn trẻ thực lực lại xuất sắc như vậy, nếu có thể cùng bọn họ tạo quan hệ, đối với địa vị tại Vu gia của hắn cũng có rất nhiều chỗ tốt.

Tính toán nhỏ nhặt trong lòng người trung niên leng keng rung động, thậm chí đã bắt đầu cân nhắc cần phải mượn cớ gì để mời hai vị đi Vu gia. Mà lão Lưu kia dứt khoát đoạt lấy thiếu gia, đau lòng vuốt ve miệng vết thương trên người hắn, sau đó oán hận trừng Từ Tử Dung.

“Ha ha, xem ra Vu gia cũng không hoan nghênh huynh đệ chúng ta.” Từ Tử Nham cười ha ha nói, ánh mắt có chút lạnh lẽo.

Người trung niên quay đầu lại liếc lão Lưu, liền không nhịn được ở trong lòng chửi ầm lên, tên ngu ngốc này! Trong tu sĩ, đa phần đều xem trọng thực lực vi tôn, loại mặt hàng như ngươi, người ta giết liền giết, nói không chừng giết xong, tộc trưởng còn phải khen một câu: Giết tốt lắm! Một lão gia nô không có tiềm lực gì, làm sao có thể so sánh với đệ tử Lưu Quang tông!

Đúng vậy, lúc người trung niên này đi qua quan sát, phát hiện trên vạt áo và ống tay áo Từ Tử Nham thêu ám văn Lưu Quang tông, những tán tu như bọn họ đều hết sức nhạy cảm với những ám văn này, dù sao bọn họ không bối cảnh không địa vị, tuyệt đối không thể trêu vào đệ tử đại môn phái này, cho nên gặp phải người như thế, bọn họ đều cố gắng không đắc tội người ta.

Lưu Quang tông a, tuy không thể nói là đại môn phái đệ nhất ở Huyền Vũ vực, nhưng cũng không khác nhau lắm, tuy rằng ở đây gần Thiên Vũ tông hơn, nhưng đệ tử Thiên Vũ tông chưa từng xuất hiện trong Ô Đề thành, hơn nữa, dù cho xuất hiện, cũng sẽ không phản ứng những tiểu gia tộc như bọn họ, nói không chừng ngay cả lời cũng lười nói.

“Hai vị đạo hữu… Đồng bạn ta bảo vệ thiếu gia từ nhỏ đến lớn, thấy thiếu gia bị thương, tâm tình nhất thời có chút hỗn loạn, xin hai vị bỏ qua cho.” Người trung niên cung kính nói.

Từ Tử Nham vốn sẽ mặc kệ hai người này, thế nhưng thời điểm lúc nãy đột nhiên nghe được năm chữ Ô Đề thành Vu gia, tim của anh bỗng dưng nhảy lên, giống như có chuyện quan trọng gì sẽ phát sinh.

Một bên qua loa có lệ với lời mời của người trung niên, một bên liều mạng tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên thân, qua một hồi lâu, anh chấn động mạnh, nhanh chóng rũ mắt, che giấu khiếp sợ trong con ngươi.

Ta phắc phắc phắc phắc!!!

Ô Đề thành!! Vu gia!!!

Đây không phải là quê nhà của Vu Hạo sao!!!! (Có ai nhớ hắn không?)

Trong trí nhớ nguyên thân có chuyện phát sinh ở đây đều là nghe được từ sư phụ. Có người nói trong Ô Đề thành, có người thế gia cấu kết với Yêu tu, đưa nhóm lớn yêu thú đến công thành. Bởi vì quan hệ của bốn gia tộc trong Ô Đề thành cũng không hòa thuận, cho nên bốn gia tộc phân chia bảo vệ bốn cửa thành, kết quả cửa thành do gia tộc kia trông giữ cấu kết với yêu thú bị công phá, gần nửa dân chúng bị tàn sát, may mà ba gia tộc còn lại liên hợp, dùng hết vốn ban đầu, đuổi những yêu thú này ra ngoài, lúc này mới bảo vệ được tính mạng của nửa dân còn lại.

Về sau, bởi vì yêu thú công thành thất bại, gia tộc cấu kết với Yêu tu kia cũng bị ba gia tộc khác liên hợp chèn ép, ngoại trừ người trực tiếp cấu kết với Yêu tu nên bụ xử tử ra, bọn họ còn bất ngờ chộp được một Ma tu có dẫn ma đạo thể.

Đến chuyện phát triển về sau càng thêm thần kỳ, thời điểm bọn họ dự định xử tử Ma tu kia, đêm trước ngày hành hình, Phương gia đại thiếu gia cứu Ma tu đi…

Loại phát triển quỷ dị này làm rất nhiều người đều xem chuyện này thành truyện cười mà nghe, nói cũng không ngờ được, Phương đại thiếu gia tỏa sáng trong cuộc chiến công thành lại cấu kết với Ma tu.

Nguyên thân cũng chỉ là trong lúc nói chuyện phiếm với sư phụ mà nghe qua chuyện này, bởi vì cùng nguyên thân không có quan hệ gì quá lớn, cho nên cũng không để ý, lúc này mới khiến Từ Tử Nham mặc dù có ấn tượng, nhưng suy nghĩ kỹ một lúc mới nhớ tới.

Vu Hạo xuất thân từ Ô Đề thành Vu gia, nhưng địa vị hắn cũng không cao, chỉ là con cháu một chi thứ ở Vu gia, mẫu thân hắn chỉ là tiểu thiếp của phụ thân, hơn nữa cũng không được coi trọng, cho nên từ nhỏ hắn liền nhận hết khi dễ, điểm này, số phận của hắn thật ra có chút tương tự với Từ Tử Dung.

Sau này vì hắn gặp được cơ duyên nào đó, thu được một truyền thừa coi như cũng khá, nhưng hắn cũng không để lộ chuyện này ra, trái lại lặng lẽ rời Vu gia, đến Lưu Quang tông.

Mà thời điểm yêu thú công thằng, bởi vì cái cửa thành bị công phá cách Vu gia tương đối gần, kết quả thời điểm Vu gia khẩn cấp rút lui, lại ném mẫu thân hắn tự sinh tự diệt, may mà có một vị đệ tử Thiên Vũ tông đi ngang qua, thuận tay cứu mẫu thân hắn, nếu không hắn từ biệt mẫu thân vào sáu năm trước thật sự chính là vĩnh biệt.

***

Tác giả nói ra suy nghĩ: ╮(╯▽╰)╭~~ Mọi người còn nhớ Vu Hạo không a~~~~

Bạn đang đọc Dạy "Hư" Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!