Chương 102: [Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch)

Không Quan Tâm Mỹ Nữ Mà Đi Ăn Cùng Thôn Dân!

Phiên bản dịch 5198 chữ

Chương 102. Không Quan Tâm Mỹ Nữ Mà Đi Ăn Cùng Thôn Dân!

"Đúng rồi, đường ca, những đồng bạc của ngươi đáng tiền không? Ta nghe nói mỗi đồng cũng chỉ có mấy ngàn tệ?"

Lạc Vân truy vấn.

"Làm sao chỉ có mấy ngàn tệ, là mấy ngàn vạn tệ đó!"

"Dù sao đồng bạc cũng có phân biệt giữa đáng tiền cùng không đáng tiền!"

Lạc Phong vừa nói ra lời này.

Một đám thôn dân lại trong nháy mắt hóa đá.

Mẹ nó vừa nghe cái lò mấy ngàn vạn, giờ lại tới đồng bạc mấy ngàn vạn.

Nhưng mà vì vậy, bọn hắn càng chờ mong địa phương kia hơn, mong mình cũng có thể móc ra đồ vật mấy ngàn vạn.

Nhưng cái này là suy nghĩ nhiều rồi, đồ tốt như vậy thì Lạc Phong cũng không thể bỏ quên được.

Nhưng mà Lạc Phong cũng không ki bo, mỗi lần lưu cho bọn hắn, đều là đồ chơi giá trị khoảng chừng 1000 vạn.

Kỳ thật bản thân mình cũng không tính hết ra được.

Bởi vì rất nhiều đồ vật mấy ngàn không có hiện lên rada.

Dù sao mình ăn bát cơm thì cũng phải cho đàn em ăn bát cháo.

"Đúng rồi, Tiểu Vân, đường ca ngươi còn đào được một khẩu đại pháo!"

An Bằng thấy bọn họ nói rất náo nhiệt thì quăng tới một tin tức nặng ký.

"Ta thao! Đại pháo? Thật hay giả thế?"

Lạc Vân lần nữa trừng mắt, cái đồ chơi này cũng có thể móc ra?

"Đúng vậy, pháo đồng thần uy đại tướng quân triều Thanh! Cải tiến từ thời Khang Hi! Bị một đại gia mua đi rồi!"

An Bằng mở miệng cười nói.

. . . . ."

Lạc Vân mặc dù nghe không hiểu thần uy đại tướng quân là cái gì.

Nhưng nghe tên liền thấy rất trâu bò.

Mọi người đối với xưởng sắt thép kia cũng càng ngày càng mong đợi.

Liền đợi đến ngày kia, nhìn xem có thể đào được thứ gì. . . .

. . .

Khoảng chừng một tiếng sau, Lạc Phong cùng Tần Như Băng đi tới một nhà hàng cao cấp, bàn bạc việc gửi đấu giá.

Nhưng mà bởi vì mải nói chuyện quá.

Cũng không để ý tới việc ăn cơm.

Lại nói, hai người ăn cơm, đối mặt lại còn là một đại mỹ nữ, đều khiến Lạc Phong ăn có chút không thoải mái.

Dứt khoát không ăn.

Dù sao ăn cơm là chuyện nhỏ, chủ yếu là bàn bạc công việc gửi đấu giá.

Xong việc, Lạc Phong trực tiếp gọi các thanh niên thôn dân kia đi ăn cơm, nói mình mời.

Mấy chục người.

Cũng gọi theo một số người khác.

Đại khái chính là 10 bàn.

Nhưng để mọi người cũng cao hứng không có giới hạn.

Đáng nhắc tới chính là, Lý Thi Thi còn đăng lên mạng cho mọi người xem.

Mà lại bị Tần Như Băng xem được ảnh rồi.

Hai người hôm nay mới quen biết nên là hôm nay mới thêm Wechat.

"Cái gia hỏa này thế nào lại chạy đi ăn cùng với mấy người thôn dân kia rồi?"

"Lão nương gọi một bàn đồ ăn 8 vạn? Chướng mắt?"

Tần Như Băng nhìn ảnh đăng lên wechat, trong lúc nhất thời liền tức giận.

Mới vừa rồi còn cho là hắn không thấy ngon miệng?

Không nghĩ tới lại là như vậy?

"Tiểu thư, có phải ấn tượng ngươi mang tới cho người ta, không phải quá hiền hoà hay không? Nhiều lúc ngươi quá nóng giận, kỳ thật ngươi cười nhiều một chút, ta cảm thấy coi như đệ nhất mỹ nữ Giang Nam Tô Mỹ Cơ kia, cũng chưa chắc phong tình bằng ngươi đâu!"

Trợ lý Cao Tuệ cẩn thận nghiêm túc nói.

Không thể không nói.

Tần Như Băng một thân váy xẻ tà.

Đôi chân dài vô địch.

Eo nhỏ mông to.

Thật sự là rất xinh đẹp.

Nhưng chính là thiếu đi nụ cười.

Ngươi xem Tô Mỹ Cơ kia, mặc dù không phải phong tình, nhưng người ta đối với ai cũng đều là mỉm cười mê người.

Nữ nhân nha, coi như ngươi có xinh đẹp hơn, nếu như không thích cười, như vậy đối với người khác phái mà nói, thật nhiều người sẽ cảm thấy xa cách.

"Có lẽ vậy, nhìn thời điểm hắn ăn cơm, có chút để ý, hoàn toàn không thả lỏng! Nhưng ta không thích cười. . . ." .

Tần Như Băng vẫn là hiểu rõ tính cách của mình.

Nhưng càng nghĩ, hắn cũng không thể bỏ bữa của nàng mà đi ăn bữa khác chứ?

Cái nam nhân gì thế. Tức chết người đi được.

"Còn có tiểu thư, cảm giác Lý Thi Thi giống như là cố ý chọc giận ngươi, nha đầu này, thật xấu."

"Không đến mức, không đến mức, mới lần thứ nhất gặp mặt, có khả năng người ta chỉ tùy tiện gửi lên mạng thôi thì sao?" . . .

. . .

Mà buổi tối cùng ngày, Lạc Phong xuất hiện ở trong mục tin tức hot trong ngày.

“Chủ kênh tầm bào tìm được đại pháo thời nhà Thanh.”

“Chủ kênh tầm bảo tìm được một cái rương bảo bối giá trị 6 ngàn vạn.”

Đại pháo? Đồng bạc cấp bậc ngàn vạn? Cảnh Thái Lam hơn trăm triệu nhưng thiếu một cái nắp. Một cái rương vàng?

Đủ các loại chủ đề được đăng lên, trong 50 tin hot thì Lạc Phong chiếm 10 cái trong đó.

Đứng nhất chính là đại pháo.

Dù sao lư hương Cảnh Thái Lam rất đắt, nhưng đại pháo lại càng dễ hấp dẫn ánh mắt giang cư mận hơn.

Lạc Phong mởra phòng phát trực tiếp.

Phát hiện mình đã có 200 vạn người theo dõi.

Đúng là cực kỳ nổi tiếng.

Giá trị thanh vọng đã có 230 vạn!

Như thế này cũng không cần lo lắng mỗi lần quét hình một lần tiêu phí năm mươi vạn giá trị thanh vọng, , bởi vì 230 vạn giá trị thanh vọng, có thể liên tục quét hình 4 lần.

Đương nhiên. . .

Hệ thống đã thăng cấp, có thể quét hình đến bảo vật giá trị 1 ức ~ 10 ức ( 100triệu- 1tỷ, 10 ngàn vạn- 100 ngàn vạn).

Trong đó hơn ba trăm cái điểm đánh dấu phía dưới xưởng sắt thép, khẳng định có một cái điểm đỏ, cái điểm kia, khẳng định hơn 10 ngàn vạn.

Nhưng mà Lạc Phong không có gấp gáp đi đào.

Ngày mai lại đi qua xem là được.

Đồ vật dưới đáy hòm, tự nhiên phải giữ tới cuối cùng mới lôi ra.

Bạn đang đọc [Dịch] Để Ngươi Mua Ve Chai, Ngươi Thu Được Ngọc Tỉ Truyền Quốc? ( Dịch) của Vân Tiêu Ngạo Cửu Thiên

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    130

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!