Chương 3. Con Trâu Là Bảo Bối?
"Chỉ là mới trả giá, còn không có chính thức giao dịch đúng không? Thật xin lỗi, năm ngàn tệ, ta muốn mua con trâu bệnh này!"
Lạc Phong không có quá nhiều thứ khác.
Lão tử chỉ có tiền.
Đồ vật giá trị trăm vạn trở lên, năm ngàn tệ, khẳng định là kiếm lời cực lớn.
Nhưng kỳ thật Lạc Phong cũng không biết rõ hệ thống bị làm sao, con trâu này thế mà lại có điểm đỏ.
Nhưng vẫn là lựa chọn tin tưởng hệ thống.
Mà coi như đồ để đã mua được rồi, bản thân mình cũng có thể đưa ra giá cao để mua về.
Nhưng Lạc Phong cũng không muốn để loại đồ tể lòng dạ hiểm độc này kiếm tiền.
Hắn mua trâu bệnh để làm gì? Không phải là để mổ thịt rồi đem đi bán như không có bệnh tình gì sao?
"Năm. . . . Năm ngàn tệ? Tiểu ca? Ngươi nói là thật sao? Ta đây chính là trâu bị bệnh đó!"
Đại thúc nông dân kia cũng sợ ngây người.
Trương đồ tể mới ra giá 2500 tệ.
Vậy mà cậu thanh niên này đưa ra gấp đôi rồi sao?
"Sáu ngàn tệ! Tôn lão đầu, con trâu này của ngươi, nhất định phải bán cho ta!"
Tên đồ tể cắn răng, thật hận ngày hôm nay không may, làm sao lại gặp phải một tên ngốc con nhà giàu tới quấy rối?
Đi xe Hummer?
Còn mua trâu bệnh? Có bệnh sao?
"1 vạn!"
Lạc Phong cũng lười dông dài, cái gì chứ, sáu ngàn tệ mua trâu bệnh? Còn có lợi nhuận? Vậy mà vừa rồi ra giá 2500 tệ, ngươi lòng dạ hiểm độc như thế sao?
Đã ra giá một vạn tệ rồi.
Cái con trâu bệnh này còn không phải sẽ là của Lạc Phong sao?
"Cái đệt! Chủ kênh, mua thật sao?"
"1 vạn tệ mua một con trâu bệnh?"
"Bị điên à? Thích cặp sừng trâu kia sao?"
"Sừng trâu hình như cũng chỉ 100 tệ một cân mà? Mà sừng trâu chết vì bệnh thì cũng không có ai muốn mua."
"Có phải là có ý nào khác hay không? Chủ kênh là trông thấy bá bá nông dân làm việc cực khổ, sau đó định làm từ thiện?"
"Ha ha ha! Chủ kênh là một người hảo tâm, không tệ a! Đem 1 vạn tệ đi quyên góp!"
"Nhưng chủ kênh ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người tầm bảo ngụy trang thành mua ve chai, không phải thật sự đi mua ve chai đâu!"
"Đúng, ngươi càng không phải là nhà từ thiện!"
Trông thấy Lạc Phong chuyển khoản cho nông dân kia.
Càng làm cho những người đang xem livestream gọi thẳng là đồ ngốc.
Tất cả đều trợn tròn mắt bất ngờ.
Nhưng tuyệt không phải chấn kinh mà chỉ là bất ngờ.
Bởi vì cảm xúc khiếp sợ chấn kinh là không giống thế.
Tỉ như mua một cái đao đốn củi, giám định ra là thanh đồng kiếm thời Tây Chu, đó mới là cảm xúc khiếp sợ chấn kinh.
【 Đinh! Chúc mừng túc chủ, mua một con hoàng ngưu sắp chết, đầu hoàng ngưu này bởi vì sỏi mật mà chết, trong cơ thể có 1 cân thượng phẩm Ngưu Hoàng, giá trị 300 vạn tệ! 】