Chương 43. Thì Ra Là Người Quen
Hoàng Thiên Bá sờ lên cằm suy tư một cái.
Nhìn xem bóng lưng biểu đệ đi ra ngoài, như có điều suy nghĩ nói.
“Lạc Phong? Ngươi chính là chủ kênh tầm bảo Lạc Phong đúng không? Lão đệ, nhanh ngồi, nhanh ngồi!”
"Tới thì tới, còn mang nhiều lễ vật như vậy làm gì thế?"
Hoàng Thiên Bá từ bên trong phòng ngủ đi ra.
Một bộ thân thiết bắt tay nắm tay.
Hoàn toàn đem Lạc Phong một bộ ngây ngốc.
Không phải nói là không dễ nói chuyện sao?
Làm sao giống như là chó liếm thế?
Mà lại làm như hắn quen biết lắm vậy.
Lạc Phong lão đệ?
Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt mà?
"Khụ khụ khụ, chắc hẳn Hoàng lão ca cũng biết rõ lý do dta tới, ta liền nói ngắn gọn, bao nhiêu tiền mới đem hồ nước chuyển cho ta?"
Lạc Phong cũng không có để ý hắn nhiệt tình.
Cười ha hả đem vấn đề của mình vứt ra ngoài.
"Chuyện này sao!"
"Ta có ý nghĩ là như vầy!"
"Lão đệ, ta cũng không nỡ bán những lợi nhuận bên trong hồ nước kia, chúng ta một người một nửa, hợp tác nuôi cá, thế nào?"
Đương nhiên, Hoàng Thiên Bá vừa rồi cũng nghĩ qua.
Tên Lạc Phong này đến nhận thầu ngư đường của mình.
Hắn còn là người tầm bảo?
Hắn là phát hiện đại bảo bối gì dưới hồ nước của mình sao?
Phải biết rõ, muốn nhận thầu hồ nước của mình, nói ít thì chính là một ngàn vạn.
Nếu không có bảo bối hơn trăm triệu?
Đối phương sẽ làm như vậy sao?
Cho nên hợp tác với đối phương, mỗi người một nửa là biện pháp tốt nhất.
Nhưng Hoàng Thiên Bá cũng không vạch trần tâm tư đối phương, chỉ là trên miệng nói hợp tác nuôi cá.
"Cái này. . . . ."
Lạc Phong cũng là bắt đầu ngoài ý muốn, xem ra cái gia hỏa này không ngốc nha, đoán chừng là liên hệ đến những lần mình tầm bảo.
Xem ra là biết rõ mình phát hiện dưới hồ nước có đại bảo bối?
Nhưng Lạc Phong cũng không có biện pháp khác.
Không thể trộm mà?
Tóm lại là phải tới tìm Hoàng Thiên Bá, đem ngư đường nhận thầu.
"Thế nào lão đệ, ta chỉ đơn thuần muốn theo ngươi kiếm lời ít tiền thôi! Có cái gì để cân nhắc không?"
Hoàng Thiên Bá, đã hơi có chút rõ ràng, nhưng vẫn là không có nói rõ ra.
"Chuyện hợp tác, nếu lần sau có cơ hội thì sẽ nói tới, lần này ta muốn một người làm, lão ca ngươi thấy thế nào.”
Lạc Phong cũng tiếp tục giả vờ ngốc, nghe không hiểu đối phương nói cái gì.
Hồ nước nhiều điểm đỏ như vậy.
Ta và ngươi mỗi người một nửa? Ngươi đang nằm mơ à?
"Cái này...”
Hoàng Thiên Bá thấy Lạc Phong nói như vậy, có chút không vui vẻ, nhưng sau đó vẫn là cười nói:
"Lão đệ a, ta liền nói thẳng đi, nếu là ngươi ở chỗ của ta phát hiện cái đại bảo bối gì, chúng ta hợp tác khai phá, ngư đường đều không cần ngươi nhận thầu, chỉ cần đồ vật giá trị hơn trăm triệu, ngươi bảy ta ba là được!"
Hoàng Thiên Bá tính qua, nếu như hơn trăm triệu, như vậy không phải là ngồi chơi kiếm lời ba ngàn vạn sao?
"Lão ca a, ngươi nghĩ cái gì thế? Ta muốn nhận thầu nơi này, chính là muốn lúc rảnh rỗi sẽ tới câu cá, ta đi qua vài nơi, cái địa phương này rất thích hợp làm một chỗ giải trí câu cá, dù sao người câu cá trong thành phố có rất nhiều."
Rất hiển nhiên.
Lạc Phong lại đánh qua một chiêu Thái Cực quyền.
Dù sao Hoàng Thiên Bá đã quyết định muốn hợp tác với Lạc Phong.
Lạc Phong giải thích không có bảo bối, nhưng đối phương đánh chết không tin tưởng.
"Tốt, tốt, tiểu tử ngươi, một chút cũng không thành thật, muốn ăn một mình đúng không? Ta nói với ngươi, không có cửa đâu!"
"Không có sự đồng ý của ta, phía dưới có bảo bối gì, ngươi cũng đừng nhớ thương!"
Hoàng Thiên Bá hôm nay đã ăn nói cẩn thận cho đối phương mặt mũi rồi.
Thế nhưng là đối phương chết sống không đáp ứng.
Dưới kia rõ ràng là có bảo bối, còn giả vờ cái gì cơ chứ?
Buồn nôn.
Một chút chia sẻ cũng không có.
"Ha ha, vậy được thôi, ngươi đã biết rõ, ta cũng không giả vờ, không sai, ta chính là phát hiện bảo bối! Nhưng không có Lạc Phong ta, ngươi coi như rút khô hồ nước, cũng không tìm ra được!”
"Có lẽ, ngươi có dám rút khô nước hồ hay không? Vạn nhất không tìm được thì sao?"
"Ha ha ~”
Lạc Phong thấy vậy, lắc lắc ống tay áo, liền xoay người rời khỏi. ...... Nhưng tại thời điểm này, trong phòng làm việc của Tô Mỹ Cơ, trợ lý Cố Hiểu Phương đột nhiên vọt vào.
"Tô tiểu thư, tìm được địa chỉ của chủ kênh kia rồi!”
"Thế mà lại tới nhà của anh họ, mà Lạc Phong lại muốn nhận thầu ngư đường của Hoàng Man Nhi!"
"Mà hắn giống như không để ý!"
"Chuyện này là thằng nhóc Hoàng Man Nhi tên Đoạn Thiên Thành mới nhắn tin cho ta biết!"
Hoàng Thiên Bá tự nhiên chỉ là một cái xưng hô bá khí mà thôi.
Mà Hoàng Man Nhi, khẳng định là tên cúng cơm của hắn.
Nhưng trong thôn cũng không có bao nhiêu người dám gọi.
"Vậy Lạc Phong tìm Hoàng Man Nhi nhận thầu hồ nước? Còn chưa bàn bạc xong? Có ý tứ gì?"
Tô Mỹ Cơ đang xem văn kiện, việc đột nhiên phát sinh khiến nàng có chút ngây ra.
"Sự tình rất đơn giản, Hoàng Man Nhi cảm thấy Lạc Phong tầm bảo khắp nơi, khẳng định phát hiện bên trong ngư đường của hắn có bảo bối, muốn cùng đối phương chia năm năm thôi, Hoàng Man Nhi thì ngươi cũng không phải không biết rõ, là tham tài háo sắc."
Cố Hiểu Phương cũng không khách khí đánh giá vài câu.
Hoàng Thiên Bá mấy lần trước tới tìm em họ của hắn là Tô Mỹ Cơ.
Còn thừa tay thừa chân với mình.
"Hồ nháo! Nói cho hắn, lập tức đồng ý chuyển nhượng ngư đường, không thì hắn đừng đến tìm ta trợ giúp cái gì, về sau sẽ không còn để ý đến hắn!"
Tô Mỹ Cơ rất tức tối, bây giờ cả một hệ thống dưỡng sinh quán của nàng, thế nhưng là đang chờ mật ong của người ta.
Hiện tại hắn, còn làm người ta không vui?
Thân thích lợi hại ở thành phố của Hoàng Thiên Bá, không phải chính là Tô Mỹ Cơ sao?
Bởi vì nàng là người xinh đẹp, năng lực làm việc mạnh, giao thiệp của Tô Mỹ Cơ cũng rất cường hãn.
Không phải vậy thì tên Hoàng Thiên Bá này, chính là một người đáng thương ngay cả lão bà cũng không tìm được.
"Tốt tốt tốt!"
Cố Hiểu Phương vội vàng bằng lòng, cũng không dám làm trễ nải chuyện lớn, vội vàng ra ngoài bấm điện thoại cho Hoàng Thiên Bá. . . . .